Về đến nhà thì Nhan Thanh đã có mặt rồi. Nhìn vẻ mặt anh lúc bước vào, đi qua dìu anh ngồi xuống.
“Nghĩ xong chưa?”
“Vâng.” Thẩm Hàm cúi đầu.
“Chú đừng miễn cưỡng quá. Cứ ở lại đến lúc không nổi nữa cũng được.”
Thẩm Hàm lắc đầu.
“Làm sao? Nhìn phờ phạc thế. Chú xin nghỉ cũng tốt, thời gian do chú hoàn toàn quyết định. Không phải từ lâu chú đã nói là muốn viết một quyển Vật Lý thú vị à?”
“Nhan Thanh.” Giọng của Thẩm Hàm như thể tan vào không khí, “Thích người cùng giới, khiến người khác căm ghét lắm à?”
Nhan Thanh thử thăm dò anh: “Là Lâm Cương à?”
Thẩm Hàm gật đầu.
Nhan Thanh hít sâu một hơi: “Cậu ta đâu phải để ý chuyện đó? Chỉ xảo biện thôi. Hồi ấy vì muốn học nhảy cấp nên cậu ta thi làm nghiên cứu sinh của giáo sư Hoàng, bỏ qua cơ hội cử đi học Cao học của Đại học A, còn phải chuẩn bị nhiều hơn một năm. Kết quả thầy Hoàng lại đặc biệt chỉ định chú. Chú biết tính cậu ta rồi đấy. Cho nên mới suốt ngày gây khó dễ chú.”
“Vậy sao?” Thẩm Hàm ngờ vực cau mày.
“Chú đừng nghĩ đến chuyện này nữa. Sau này không qua lại với cậu ta gì cả. Anh đã tìm nhà giúp chú rồi, gần nhà anh lắm, bên cạnh là công viên. Bên trong do anh thiết kế, lúc nào dọn qua cũng được.” Anh ngừng một lát, nói giọng hóm hỉnh, “Tốt nhất là nộp đơn từ chức lúc họ đang bàn xem phải làm sao để tống chú đi. Tức chết họ luôn.”
Thẩm Hàm bật cười: “Đừng bảo anh đã nghĩ đến chuyện này từ lâu rồi nhé? Thảo nào từ sớm như thế đã khuyên em rồi.”
Bấy giờ Nhan Thanh mới yên tâm, bắt đầu bàn bạc với anh dự định và sắp xếp sau khi rời khỏi trường học.
Ra khỏi nhà Thẩm Hàm, Nhan Thanh nhìn trời không một gợn mây, cảm thấy mệt mỏi và thất bại sâu sắc.
Tất nhiên không hề đơn giản như thế. Trước giờ mình vẫn chuẩn bị sắp xếp cho Thẩm Hàm rời trường, cũng không phải vì nguyên nhân tẻ nhạt như thế. Thẩm Hàm muốn ở lại trường Đại học này với học sinh, mình là người rõ hơn ai cả.
Nhưng mà không được.
Dẫu chỉ ở lại nhất thời thì về sau, Lâm Cương cũng sẽ nghĩ hết mọi cách loại bỏ anh. Trước giờ Nhan Than chưa từng nói với Thẩm Hàm, tại sao Lâm Cương lại chống đối anh mọi lúc mọi nơi, tại sao Lâm Cương lại muốn anh rời đi gấp gáp như thế. Nếu trước kia Thẩm Hàm còn có cơ hội, thì bây giờ hoàn toàn không còn nữa rồi.
…Bởi vì Lý Gia Thiên trở về rồi. Không những trở về, mà còn nhậm chức ở cùng một Đại học với anh.
Không ai dự đoán được Lý Gia Thiên biết Thẩm Hàm mù sẽ có phản ứng gì. Thậm chí ngay bản thân Thẩm Hàm cũng từng tỏ rõ, anh không muốn nghĩ đến kết cục đó, anh cảm thấy bất kể với ai cũng quá đỗi tàn nhẫn.
Thế nên anh sẽ không tự mình nói, Ngải Bình và Lý Mai không thể nói, có mấy người biết rõ sự tình lại không có tư cách nói, thế là Lý Gia Thiên cứ sống trong lừa gạt che mắt như thế. Không ai muốn phá hỏng cuộc sống yên bình của mình, Ngải Bình càng sẽ bảo vệ hạnh phúc không dễ gì mới có của mình. Từ khi cô biết Thẩm Hàm cũng dạy trong Đại học này, tất cả những chuyện tiếp sau đã được định đoạt. Chẳng qua là sớm hay muộn mà thôi.
Nhan Thanh nhớ ra tin tức xem được sáng nay, bên trên nói giáo sư Hoàng qua đời là tổn thất to lớn của ngành Vật Lý, trong đầu không kìm được hiện lên một câu: “Chúng ta gần như có thể phân chia tất cả những việc to lớn, tới khi chạm được đến thành quả, ắt phải hi sinh những thứ nhỏ nhặt.”
Dì nhìn Thẩm Hàm: “Không làm ở trường nữa thật à?”
“Vâng. Đã tìm được nhà bên ngoài rồi ạ.”
Dì im lặng mấy giây: “Vậy cũng tốt. Lúc con ốm còn phải lên lớp, dì chỉ mong con từ chức luôn cho xong.”
“Con quyết định thế nào cũng không sao hết. Dù sao con đến đâu thì dì cũng sẽ nấu cơm, quét nhà cho con. Chỉ cần con vui là được.” Dì vừa nói vừa dang hai tay ra ôm anh, để đầu anh dựa lên vai mình. Thẩm Hàm vùi mặt, lau nước mắt trên áo khoác của dì.
“Con đã nói với Dương Lạc chưa?”
Thẩm Hàm ngẩng lên, lau mắt: “Vẫn chưa ạ.”
Dì đưa khăn giấy cho anh: “Nhớ phải nói cho thằng bé đấy. Bình thường thằng bé quan tâm đến con lắm.”
Nghe bà nói thế, Thẩm Hàm thoáng cười: “Vâng, con sẽ nói.”
***
Tiết Cơ Học hôm thứ sáu, người của phòng giáo vụ được cử đến thông báo thầy giáo xin nghỉ. Sinh viên tốp ba tốp năm thu dọn sách vở ra về. Sầm Thành bảo Dương Lạc, văn phòng hiệu trưởng đã đưa ra câu trả lời chắc chắn, sẽ cân nhắc ý kiến của sinh viên.
Dương Lạc cười với cậu, đeo túi ra ngoài.
Trong túi là sô cô la cậu mua cho Thẩm Hàm. Lần trước ở kí túc của Thẩm Hàm, dì nói anh thích đồ ngọt, ăn rồi sẽ không ăn cơm nữa, nên tịch thu hộp kẹo trong nhà đi. Dương Lạc tự mình bật cười, mang tin tốt và đồ ngọt đến, món quà như thế, chẳng biết anh sẽ vui vẻ bao nhiêu.
Vào cửa, phát hiện bên cạnh cửa bày mấy thùng giấy. Nhìn quanh, đồ đạc vốn chẳng nhiều nhặn gì trong phòng đã thu dọn hết cả, bao bì đồ dễ vỡ, trong bát đều nhét giấy báo.
“Sao thế này? Trông cứ như sắp chuyển nhà ấy ạ.”
Thẩm Hàm bảo cậu ngồi xuống: “Vốn còn định gọi cho em, kết quả tự chạy đến luôn rồi.”
“Dì lại bảo em ăn cơm ạ? Buồi trưa ăn gì? Em sẽ suy nghĩ.”
Thẩm Hàm do dự một lát, vẫn nói: “Tôi vừa mới đưa đơn từ chức trong học viện.”
Dương Lạc đứng dậy, sau đó lại ngồi xuống ghế: “Rút đơn được không ạ? Cả lớp kí tên tập thể, bây giờ bên trường đã trả lời là sẽ can thiệp rồi.”
“Còn nữa.” Cậu nhấn mạnh, nói, “Mỗi người trong lớp ai cũng kí tên. Có người còn nói thầy là giảng viên môn Cơ Học thích hợp nhất nữa.”
Thẩm Hàm ngoảnh đi: “Không liên quan đến học viện. Là tự tôi không muốn làm nữa.”
Dương Lạc lặng im nhìn anh, không tìm được bất cứ dấu vết nói dối nào trên mặt anh.
“Thầy quyết định thật ạ?”
“Ừ. Mai hoặc ngày kia sẽ chuyển nhà.”
“Đã chuẩn bị ổn thoả rồi ạ?”
…
“Ừ.”
Dương Lạc đưa tay giữ lấy vai anh, gắng sức kiềm chế xúc động muốn lay anh tỉnh táo trong mình: “Không phải thầy đã nói muốn được dạy học mãi ư? Tại sao lại muốn từ bỏ? Không phải là vẫn tiếp tục được nữa cơ mà?”
Thẩm Hàm không nói được câu nào, chỉ cảm thấy hơi thở của Dương Lạc không ngừng phả vào mặt. Cuối cùng, anh nghe Dương Lạc lên tiếng bằng chất giọng dồn nén: “Thầy Thẩm, em mong thầy có thể ở lại. Đó là suy nghĩ từ tận đáy lòng em.”
Thẩm Hàm khẽ đẩy cậu ra, chật vật nặn ra một nụ cười: “Sau này sẽ có giảng viên giỏi đến dạy em. Giảng viên dạy giỏi môn Cơ Học cũng không phải chỉ có mình tôi mà.”
Dương Lạc lườm anh một cách bình tĩnh: “Thầy nghĩ em chỉ vì chuyện này thôi ư?” Cậu sắp không khống chế nổi âm lượng của mình rồi.
Thẩm Hàm cắn môi dưới, không trả lời cậu.
Dương Lạc nhìn anh nín thinh trước mắt, trên mặt tràn đầy bất an và đau khổ.
Rốt cuộc, Dương Lạc thu lại tầm mắt vẫn khoá chặt trên người anh, xoay người, nhấc túi khoác lên lưng.
“Vậy thì, thầy Thẩm bảo trọng. Em không làm phiền nữa.”
Cậu đi tới cạnh cửa, ngoảnh đầu lại. Thẩm Hàm vẫn đứng ở chỗ cũ, không nhúc nhích. Cậu mở cửa ra: “Hẹn gặp lại. Thầy Thẩm.”
Cánh cửa sau lưng cậu đóng lại.
Nghe tiếng khoá rập, Thẩm Hàm mới ngồi xuống, chậm rãi lần mò tới bàn.
Thế là tốt nhất cho em ấy, lòng Thẩm Hàm nói, không phải liên can gì đến mình.
Dương Lạc đi rồi. Lặp lại trong cậu, là nỗi cô quạnh và đớn đau, không sao xoá nhoà được