Chuyển ngữ: Red de Ed
Lúc đến lớp thì chuông đã vang lên rồi. Từ cửa sau đi lên phía trước, thấy Sầm Thành ngồi bàn đầu chỉ vào chỗ trống bên cạnh vẫy tay với mình. Chậm rãi lướt tới. Huyên náo vẫn bao trùm lớp học. “Thầy giáo chưa đến à?” Dương Lạc vừa ngồi xuống vừa hỏi, Sầm Thành nhún vai, “Ai mà biết?”
Qua thêm mấy phút nữa, cửa trước của phòng học bị đẩy ra, một cây gậy dài bằng kim loại tiến vào. Theo sau là một người đàn ông thoạt trông còn rất trẻ. Mặc chiếc quần jeans xanh nhạt hơi phai bạc vì giặt giũ, trên người là chiếc sơ mi caro cộc tay nhạt màu. Mang theo gương mặt trắng trẻo của người chẳng hay làm việc ngoài trời.
Lớp học lập tức im ắng.
“Chào mọi người. Tôi là giảng viên môn Cơ học đàn hồi năm nay của các em, Thẩm Hàm.” Anh dừng lại giây lát, “Như các em thấy đấy, tôi là một người mù trăm phần trăm.”
Hàn Nghị huých nhẹ khuỷu tay vào Sầm Thành ngồi bên trái, nhỏ giọng lên tiếng: “Mày xem liệu có phải thầy đang lừa bọn mình không. Chờ sau này lúc bọn mình cúp học, lại bắt từng đứa từng đứa mình một.” Sầm Thành nhìn cậu cười một cái trấn an, sau đó làm động tác suỵt. Mấy cô bạn ngồi sau cũng thấp giọng thì thầm, “Giỏi quá đi mất!” “Nhưng tiếc thật đấy, hiếm khi học viện công lập mới có một thầy giáo đẹp trai như thế…”
Nghe xung quanh không ngạc nhiên thì cũng là xì xào tán thán, Dương Lạc thoáng cau mày. Học viện đang làm gì vậy? Một thầy giáo như thế sẽ khó mà chuẩn bị tài liệu giảng dạy, viết bài lên bảng cũng không thuận tiện. Chẳng lẽ chỉ giảng bài miệng thôi ư? Cơ học là môn bắt buộc, mà tài liệu là mục tiêu quan trọng nhất. Không phải mình có thành kiến gì với người khuyết tật, nhưng chí ít thì cũng làm mấy việc trong khả năng thôi chứ. Thôi, cùng lắm thì mình mua thêm ít sách tham khảo về đọc là được.
Chờ nồi lẩu bàn tán sôi sục bên dưới trở lại bình thường, Thẩm Hàm nói tiếp: “Có lẽ các em sẽ lo lắng về chất lượng học trên lớp. Tôi cũng không phủ nhận lúc giảng bài sẽ khiến các em thấy khó khăn và bất tiện. Tuy nhiên, tôi chưa bao giờ làm việc vượt quá khả năng cho phép của mình. Nhất là công việc truyền dạy kiến thức này, tôi nào dám đến làm hại những mầm non tương lai.
Mọi người trong lớp đồng loạt bật cười. Dương Lạc cũng phải nhếch môi. Hừm, thầy giáo đáng yêu thật.
“Xin lỗi, hôm nay là lần đầu tiên đi qua khu giảng đường mới của khoa Kĩ Thuật nên đến muộn mấy phút. Sau này sẽ không thế nữa. Đầu tiên nói qua một số yêu cầu nhỏ khi lên lớp của tôi với các em, tôi mong rằng mỗi tiết sẽ có một người trực nhật, lau bảng giúp tôi, thi thoảng vẽ vài hình vẽ. Như vậy lớp chúng ta sẽ có thể gắn bó hơn. Thêm nữa, vì tôi là người khiếm thị, không thể nhìn thấy mặt mũi các em, thế nên, bất kể là trên lớp hay tan học, mong các em có thể trao đổi và nói chuyện với tôi.”
“Như vậy, ít nhất tôi cũng có thể nhớ được giọng nói của các em.”
“Được rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu học.” Sau đó, anh vỗ tay lên đầu, “Đúng là không quen với phòng học mới này lắm, có thể nói cho tôi biết bảng ở đâu được không?”
Lớp trưởng nhanh chóng chạy lên, đỡ anh đến gần chiếc bảng nhất, cũng đặt luôn phấn vào tay anh.
Thẩm Hàm đưa tay trái chậm rãi sờ dọc theo mép bảng, khi chạm tới góc trên được nẹp kim loại, tay phải cầm viên nam châm hình tròn đính cách vào chỗ tay trái đang giữ. Sau đó viết vào bên cạnh hai chữ “Mở đầu”, lại dịch viên nam châm xuống dưới một khoảng, trên một hàng khác, viết chữ nhỏ hơn một cỡ: “Một, khái lược lịch sử Cơ học đàn hồi”.
Toàn bộ quá trình không nhanh, nhưng hết sức trôi chảy. Dù rằng khoảng cách giữa các chữ trên bảng lớn hơn bình thường, song cấu tạo kiểu chữ và thứ tự các nét đều có vẻ đẹp tự nhiên. Trong lớp tuyệt nhiên không một tiếng nói, như thể đều bị rung động cả rồi.
Khi viên nam châm trong tay đã chạm tới mép bảng, Thẩm Hàm xoay người lại: “Tôi có viết hết một nửa bảng không?”
“Viết đến rồi ạ.”
“Chưa mà. Bên phải còn trống kia kìa.”
“Cậu dốt thế, không phải lau bớt đi tẹo là được rồi à? Việc gì phải làm khó thầy.”
“Rõ ràng thầy muốn tự mình làm xong việc mà. Thế mới là giúp thầy đấy.”
“Cậu giúp có thấy mệt không, không phải viết được như thế đã là tốt lắm rồi à?”
…
Bên dưới bục giảng tranh cãi ầm ĩ, song vẫn chẳng mảy may một câu trả lời mang tính xây dựng nào cả. Thẩm Hàm đan chéo hai tay, hơi luống cuống đứng đó, nghiêng tai gắng sức phân biệt ra thông tin có thể giúp đỡ mình.
“Xoay người, sang phải năm bước, từ đó viết thẳng xuống.”
Thanh âm không lớn, nhưng rõ ràng, mạnh mẽ, chẳng chút dông dài. Thẩm Hàm vừa nghe chỉ dẫn bèn làm theo ngay. Ngoảnh lại lần nữa, hướng về phía âm thanh vừa truyền đến: “Cảm ơn em, em tên là gì?”
Mái tóc mềm mại của anh rủ xuống, rợp trước trán, gương mặt thanh tú sạch sẽ hiện lên nụ cười tưởng có thể đưa tay bắt được. Dù biết anh không nhìn thấy, Dương Lạc vẫn mỉm cười đáp lại: “Dương Lạc, em tên Dương Lạc.”
“Tốt lắm, Dương Lạc, tôi nhớ em rồi.”
Cái này dịch lâu rồi, post chơi thôi, chứ bộ chính của mình vẫn là Ân Hữu Trọng Báo._.
Bộ này vườn trường, thầy trò, niên hạ công, được tác giả viết vào năm 2005 và hoàn thành vào năm 2006, giờ nó đã 11 tuổi rồi…