Nhìn Anh Khóc Vì Em

Chương 5: Cô Tinh




(*Cô tinh: ngôi sao cô độc)
————————————————
Ánh mặt trời chiếu xuống khắp căn phòng nhỏ, cửa sổ từ lúc nào đã mở rộng ra, rèm cửa cũng vì thế mà lay động theo cơn gió nhẹ. Linh hồn cậu ngồi trong góc phòng, lông mi run lên một cái, đôi mắt đen tuyền từ từ lộ diện.
Cậu theo thói quen đưa tay dụi mắt, chớp chớp vài cái nhìn xung quanh, qua một hồi mới lấy lại được ý thức của bản thân, cậu chợt bật cười.
Linh hồn mà cũng ngủ được á?
Tựa như nghe được câu truyện hài hước, Kỳ Nhiên đứng đứng dậy cười ha hả một hồi, sau đó tiếng cười từ từ nhỏ dần đi.
Cuối cùng là im bật không còn tăm hơi...
Cậu không biết mình đã hôn mê bao lâu, sao chỉ có linh hồn là tỉnh lại? Nghi hoặc đè nén trong lòng, nhìn nhìn căn phòng trống trãi xung quanh, thiếu niên vô tri vô giác vẫn nằm đó, chưa một lần tỉnh lại.
Kỳ Nhiên đi đến bên thân xác của cậu, chọt chọt chiếc mũi trắng ngần. Dù biết là sẽ không chạm vào được nhưng cậu vẫn giả vờ như đang chọc phá người ta thật mà nói nhỏ.
"Cậu đó, cứ ngủ như vậy là tốt rồi... Đừng tỉnh lại..." không biết có phải đây là nguyện vọng của mình không, nhưng khi nói ra câu đó cậu lại thấy đau lòng.
Ba mẹ cậu sẽ ra sao khi biết cậu cứ nằm đây không tỉnh? Anh trai cậu sẽ thế nào nếu cậu có ý định khước từ cuộc sống này? Rồi khi cậu hoàn toàn tan biến, sau mười năm, hai mươi năm... Mọi người sẽ còn nhớ cậu không?
Kỳ Nhiên chợt rủ mi mắt, nhìn vào bản thân đang hôn mê sâu kia.
"Sao tôi lại có cái suy nghĩ đó chứ? Tôi còn ba mẹ và anh trai mà. Ai cũng thương tôi hết, sao tôi phải không tỉnh lại chứ?" ngón tay cậu xuyên qua thân xác nằm trên giường đó, khoay khoay một hồi mới quyết định đứng dậy đi đến bên cửa sổ.
Cậu không biết vì sao cậu lại xuất ra linh hồn, cậu cũng không biết làm thế nào cậu mới có thể nhập vào thân xác của bản thân. Mọi chuyện cứ huyền ảo kỳ lạ làm cậu không lý giải được.
Cậu nhìn y tá vào kiểm tra cho 'cậu', nhìn bác sĩ khám đi khám lại thân thể 'cậu', nhìn bọn họ chăm chú bàn luận về tình trạng của 'cậu'... Không một ai thấy cậu đang đứng đây, không một ai nghe cậu nói gì, không một ai biết cậu thật sự tồn tại. Cảm giác cả thế giới đều không nhìn thấy mình, cái cảm giác cả thế giới duy chỉ một mình mình đơn lẻ. Kỳ Nhiên lại cảm thấy cô đơn.
Cậu từ trước tới nay chưa bao giờ cảm thấy cô đơn như vậy, tâm tình cậu có chút bức bách, muốn tồn tại trong mắt mọi người nhưng cậu có thể làm gì?
Tựa như hàng vạn ngôi sao trên bầu trời, duy chỉ một ngôi sao là mờ nhạt đến mức không ai để mắt tới, một ngôi sao cô độc chỉ một mình...
'Cạch'
Cửa phòng lần nữa mở ra, cậu quay người nhìn lại, sau đó là ánh mắt mở to. Ánh mắt không chứa bi thương khi bên cạnh người kia, ánh không chứa giằng xé khi đối mặt với thứ tình cảm mà cậu từng cho là xa xỉ.
Một ánh mắt chỉ có sự ỷ lại và tuyệt đối tin tưởng.
Người bước vào phòng cậu là người mà cậu tôn kính nhất, trân trọng nhất và là người yêu cậu nhất, không ai khác ngoài mẹ của cậu, Phượng Nhan.
"Tiểu Nhiên, mẹ tới thăm con đây!" người phụ nữ mỉm cười phúc hậu, vết nhăn trên khóe mắt ẩn hiện mờ nhạt khó nhận ra.
Kỳ Nhiên đi đến gần bà, môi run rẩy muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng lại chỉ có thể im lặng rơi nước mắt.
Bà tựa hồ cảm nhận được cái gì đó mà đưa tay vuốt khóe mắt 'cậu', nụ cười trên môi trước sau chưa từng thay đổi, giọng nói ấm áp lại vang lên:
"Tiểu Nhiên, đã hai năm rồi, con vẫn chưa chịu tỉnh sao?" Lời nói tựa như trách móc lại tựa như sự van xin đè nén bấy lâu nay, hai năm qua không biết người mẹ này đã khóc bao nhiêu lần, nước mắt không biết đã cạn đi rồi hay vẫn đang chực chờ rơi xuống vào một ngày nào đó.
Tay bà xoa lên chóp mũi 'cậu', hơi thở nhẹ hẫng của 'cậu' truyền lên ngón tay bà, Phượng Nhan cảm thấy lòng mình run lên, khóe mắt khô cằn từ từ ửng đỏ.
"Mẹ..." Kỳ Nhiên nhẹ gọi bà, giọng nói mang theo run rẫy kiềm nén bất thành, đáng tiếc Phượng Nhan không nghe được cậu gọi, bà lấy tay che đi ánh mắt đã đỏ hoe, qua một lúc mới từ từ buông xuống.
"Nếu như con còn không tỉnh lại thì mẹ sẽ đem con đóng gói tặng cho A Mạnh mặc kệ con có tha thứ cho nó hay không thì mẹ cũng không quan tâm hay bảo vệ con..."
Cậu ngạc nhiên nghe bà thì thào trách cứ tựa như đang tức giận. Mẹ cậu đã biết chuyện cậu quen Đỗ Mạnh rồi sao? Là hắn đã thú nhận với bà?
Kỳ Nhiên bật cười, hắn luôn giấu diếm thân phận người yêu của cậu trước mặt mọi người, hắn sợ Kỳ Long sẽ biết mối quan hệ của hai người rồi quay sang ghê tởm nên Đỗ Mạnh luôn luôn qua lại với cậu trong bóng tối.
Cậu không biết lúc trước mình yêu hắn bao nhiêu mà lại chấp nhận thiệt thòi như thế, dù sao bây giờ trái tim đã nguội lạnh tựa như sắt đá, đối với chuyện trước đây cũng không còn bao nhiêu rung động...
Cậu nhẹ chạm vào bờ vai yếu ớt của bà, giống như thật sự chạm vào người mẹ cậu thật, Kỳ Nhiên khẽ dỗ dành.
"Con sẽ tỉnh lại vào một ngày không xa đâu mẹ, con vẫn còn nhiều lời chưa nói với người..."
Cứ như thế, Phượng Nhan ngồi ở đây cả buổi sáng, bà luyên thuyên kể về rất nhiều chuyện cho 'cậu' nghe, lâu lâu lại mỉm cười đầy hoài niệm... Linh hồn Kỳ Nhiên thì vẫn luôn ngồi cạnh bà, lắng nghe những câu truyện lặt vặt thường ngày của người phụ nữ này, thỉnh thoảng lại bật cười hay trả lời hưởng ứng...
Có lẽ là tình mẫu tử quá thiêng liêng, bà có thể cảm nhận được tiếng cười vô hình của con trai, lúc đó bà sẽ nói.
"Có phải con đang thầm cười mẹ?"
Kỳ Nhiên lại vô thức trả lời: "Đúng vậy a."
Cậu chợt nhận ra rằng, trên thế gian này không hẳn chỉ mình cậu là đơn lẻ một mình...