Cảm giác của Hạ Kinh Niên không hề sai chút nào, Hứa Từ là thật, trở nên dịu dàng cũng là thật.
Cô thường xuyên chạm mặt Lê Nhiễm, bởi vì cùng một thầy nên hai người cũng khá thân với nhau.
“Đề tài nghiên cứu mới khó quá… May mà giảng viên hướng dẫn là giáo sư Hứa, không thì… Có lẽ đã bỏ từ lâu rồi.”
Lê Nhiễm vừa nói xong, Hạ Kinh Niên đã hỏi lại: “Cậu cảm thấy giáo sư Hứa tốt lắm à?”
“Quá tốt luôn ấy chứ, người đâu vừa dịu dàng vừa kiên nhẫn.” Lê Nhiễm hơi ngừng lại, giọng nói nhỏ đi: “Với cả… Giáo sư Hứa tuổi trẻ tài cao… Lại còn đẹp trai nữa.”
Hạ Kinh Niên không thể phản bác được, bởi vì lời Lê Nhiễm nói là sự thật.
Hứa Từ đã không còn là người thiếu niên lạnh lùng như cục đá từng tồn tại trong trí nhớ của cô nữa rồi.
Hiện tại, Hứa Từ là thầy cô, hai người chỉ có quan hệ thầy trò bình thường.
Hứa Từ là người nói được thì sẽ làm được, ví dụ như chuyện anh bảo phải giữ khoảng cách khi ở trường.
Vì vậy Hạ Kinh Niên làm như mình chưa từng quen biết Hứa Từ, luôn giữ khoảng cách thích hợp cho cả hai.
Nhờ đó mà cô yên tâm trở thành một sinh viên bình thường, một thời gian sau, trong lòng cô, quan hệ thầy trò với Hứa Từ đã lớn hơn một bậc so với quan hệ quen biết từ thuở nhỏ của hai người.
Mấy hôm nay phải làm báo cáo thí nghiệm, Hạ Kinh Niên nghiêm túc kiểm tra đi kiểm tra lại nhiều lần xem mình có viết sai chỗ nào không.
Cô không muốn mình nộp lên một bản báo cáo đầy sạn, đọc câu nào cũng thấy sơ hở bởi vì dù sao thì báo cáo phải gửi cho giảng viên xem xét.
Khi đi nộp báo cáo mới thấy cửa phòng anh không đóng mà chỉ khép hờ, cô giơ tay lên gõ cửa.
“Giáo sư Hứa, em đến nộp báo cáo thí nghiệm.”
“Vào đi.”
Hứa Từ đang viết gì đó, Hạ Kinh Niên đưa báo cáo cho anh thì anh mới đóng bút lại, một tay thì đỡ kính.
Có thể chưa ai từng nói với Hứa Từ rằng, khi anh nghiêm túc đỡ kính, trông không khác gì kiểu người “cặn bã mà vẫn văn nhã” là bao.
Hứa Từ nhận bản báo cáo của Hạ Kinh Niên rồi đặt lên bàn, ngẩng đầu lên nhìn cô.
“Em lại đây.”
“Sao thế ạ?”
Hạ Kinh Niên tưởng Hứa Từ định nói gì đó với mình nên vô cùng nghe lời đi tới gần.
Hứa Từ bỗng dưng đứng dậy, vuốt lại phần tóc bị xù lên của cô.
Sau đó lại thuận tay xoa đầu cô một cái, như thể không có chuyện gì xảy ra, anh bình tĩnh ngồi xuống, nói: “Nộp báo cáo thôi mà lo lắng vậy à?”
Vẻ mặt anh vô cùng tùy ý, mới vừa rồi còn làm một mạch mấy động tác như vậy mà vẫn còn tỏ vẻ bình thường, chỉ có mỗi Hạ Kinh Niên sững người đứng im một chỗ.
Nhiệt độ ấm áp tỏa ra từ bàn tay anh vẫn còn lưu lại trên đầu cô.
“Em cũng không để ý…” Cô tỉnh táo trở lại, từ từ lên tiếng: “Giáo sư Hứa, em không khỏe lắm, em xin phép đi về nghỉ trước, có vấn đề gì em sẽ trao đổi với giáo sư sau.”
Hứa Từ đang xem báo cáo của của cô, nghe thấy cô bảo mình không khỏe mới ngẩng đầu hỏi: “Khó chịu ở đâu?”
“… Không sao ạ, nghỉ ngơi một lát là khỏe ngay.”
Chỗ nào cũng không thoải mái, khi tay anh chạm vào tóc mình, cả người cô như bị xúc cảm kỳ lạ nào đó bao bọc.
Hứa Từ nhìn cô hai giây, chắc chắn cô không bị làm sao rồi mới nói: “Được, vậy em nghỉ ngơi cho khỏe, có khó chịu ở đâu thì nhớ gọi điện cho tôi.”
Giọng anh dịu dàng đến mức khiến người ta muốn đắm chìm.
“Cảm ơn giáo sư Hứa.”
“Nhớ uống thuốc đấy.”
“… Vâng.”
Hạ Kinh Niên không đi ngay lập tức, nín nhịn một lúc lâu rồi đột nhiên hỏi anh: “Giáo sư Hứa, quan tâm đến sinh viên cũng là trách nhiệm số một của thầy sao?”
Hứa Từ ngẩn người, gật đầu.
“Ừ.”
Hạ Kinh Niên “chạy thoát” khỏi phòng làm việc của Hứa Từ.
Sau khi về ký túc, chuyện đầu tiên cô làm chính là rửa mặt bằng nước lạnh, cô nhìn bản thân mình trong gương.
Hạ Kinh Niên, mày điên rồi.
Vậy mà mày lại rung động với Hứa Từ.
Hết chương 3.