Từ khi Hạ Kinh Niên nhận ra mình thích Hứa Từ cô đã biết mình điên rồi, điên thật sự rồi.
*
Thành tích của Hà Kinh Niên lúc nào cũng lên xuống thất thường, không cao không thấp, may mà có thiên phú học tập nên vẫn có thể thi đỗ trường đại học trọng điểm.
Bố mẹ thường xuyên nhắc cô rằng vào đại học rồi thì phải cố mà học cho giỏi, đừng suốt ngày nghĩ rằng đỗ đại học thì đã là vạn sự đại cát.
Làm sao mà Hạ Kinh Niên nghe lời được chứ? Bị giáo dục Trung Quốc chèn ép bao nhiêu năm trời, vất vả lắm để lên đại học mới có cơ hội được thở thì tại sao không nghỉ ngơi hưởng thụ cho sướng trước?
Vì thế mà từ lúc bước chân vào cánh cửa đại học, Hạ Kinh Niên chưa hề học hành tử tế bao giờ.
Mỗi ngày trôi đi trong mơ màng, lơ nga lơ ngơ.
Đến khi học sang năm thứ ba rồi mới hoảng hốt phát hiện, mình sống vật vờ thế này không ổn.
Rốt cuộc thì ai đã bảo cô rằng vào đại học thì chỉ cần cưỡi ngựa xem hoa là xong thế hả!?
Vậy nên cuối cùng Hạ Kinh Niên đã tìm ra con đường mới cho mình: Thi lên thạc sĩ.
Khi cô nói ra suy nghĩ này với bố mẹ, hai người cũng thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy con gái nhà mình đã biết nghĩ hơn rồi.
“Kinh Niên à, có vấn đề liên quan đến học tập con cứ sang hỏi Tiểu Hứa nhà hàng xóm ý. Gì chứ cứ học là thằng bé thạo lắm đấy.”
Thạo?
Làm gì có chuyện chỉ thạo thôi, nói dễ nghe thì chính là “thiên tài”, còn nói khó nghe á, Hạ Kinh Niên gọi anh là “quái vật.”
Hứa Từ nhà hàng xóm.
Anh lớn hơn cô năm tuổi, bây giờ anh đang dạy ở đại học D.
Từ hồi còn bé xíu Hứa Từ đã là “con nhà người ta” rồi, thành tích sáng chói, lại ngoan ngoãn biết nghe lời, giỏi piano, biết viết thư pháp, hội họa cũng giỏi, không gì là anh không biết.
Học tiểu học đã tham gia các cuộc thi quốc gia, mang về rất nhiều giải thưởng, giấy khen dán kín cả mặt tường.
Mà điên nhất chính là chuyện Hứa Từ đẹp trai từ trong trứng, nên hồi anh học cấp hai, ngày nào trong ngăn bàn của anh cũng chất đầy thư tình của mấy em gái nhỏ.
Khi đó Hạ Kinh Niên vẫn đang học cấp một, cô cực kỳ thích chơi với Hứa Từ, dù sao thì hàng xóm láng giềng cũng chỉ mình anh có thể chơi được với cô.
Cái người này lạnh lùng đáng sợ, Hạ Kinh Niên liên mồm nói như cái máy bên cạnh anh mà anh cứ làm như không hề nghe thấy, chỉ tập trung vào việc của bản thân.
Sau này cô có nhiều bạn hơn nên lười phải chịu cảnh đàn gảy tai trâu, không muốn cả ngày chỉ nói chuyện với hòn đá nữa.
Mấy năm nay cô cũng không gặp Hứa Từ được mấy lần, tuổi càng lớn thì tính càng lạnh nhạt.
Mẹ bảo đi gặp thì gật đầu lấy lệ thôi.
Thật ra thì suy cho cùng, đến bây giờ Hạ Kinh Niên vẫn chưa bao giờ cảm thấy mình và Hứa Từ là một dạng người giống nhau, nói gì đến việc chung đụng gặp mặt.
Thế mà bây giờ bố mẹ lại muốn cô liên lạc với người cô đã không tiếp xúc rất nhiều năm trời.
Nhiều năm không liên lạc, giờ vừa mới nói chuyện đã muốn người ta giúp đỡ mình, hình như không ổn lắm thì phải?
Vì vậy cô đã quyết định từ chối, việc thi lên thạc sĩ chỉ cần đọc nhiều tài liệu hơn là tốt rồi.
Cuối cùng Hứa Từ đã tìm cô trước, hôm đó đúng lúc cô đang ở thư viện, chân dừng lại trước một kệ sách.
Hai người mới kết bạn với nhau, cô còn chưa kịp nhắn tin cho đối phương thì người ta đã đi trước một bước.
[Hạ Kinh Niên?]
[?]
[Tôi là Hứa Từ.]
[…]
Không hiểu sao Hạ Kinh Niêm lại cảm giác mình đang nhắn tin cho người bạn cũ từ thời tiểu học.
[Đã lâu không gặp…]
Cô chỉ có thể trả lời anh như vậy…
[Hôm nay ngẫu nhiên về nhà, vừa đứng ở cửa gặp chú Hạ, chú bảo em muốn thi lên thạc sĩ.]
[Ừ.]
[Cần giúp gì không?]
[Không cần, cảm ơn anh.]
Hứa Từ không nói gì nữa, Hạ Kinh Niên cảm thấy anh đang khách sáo nói chuyện chào hỏi mình một chút thôi, chắc chắn sẽ không nhắn tiếp nữa.
Nhưng hai phút sau, cô lại nhận được tin nhắn mới.
[Hạ Kinh Niên, thật ra thì tôi thấy em không phù hợp với việc thi lên cao học.]
Hạ Kinh Niên đọc tin nhắn mà muốn gọi điện ngay tới chửi cho anh một trận.
Vừa gặp lại nhau Hứa Từ đã bộc phát cái tính độc mồm độc miệng của mình rồi.
Khi còn bé lúc nào Hứa Từ cũng nói cô đần, bởi vì cô chênh lệch với anh quá nhiều.
Nhưng lâu rồi cả hai còn chưa nói với nhau lời nào, cái người này không thể khách sáo với mình một tí được à?!
Anh mới hai lăm tuổi đã lên làm giáo sư thì tại sao mình không thể như thế?
Cô còn là người không tin vào chuyện số mệnh an bài.
[Hứa Từ, anh dạy ngành gì thế?]
[Sao? Sinh lý học thần kinh.]
[Được, vậy em sẽ thi ngành này.]
Ngành Sinh lý học thần kinh của đại học D.
Hứa Từ ở đầu bên kia nhìn thấy tin nhắn xuất hiện trên màn hình, khóe môi anh hơi cong lên.
Cá mắc câu rồi.
Từ nhỏ đến giờ cô vẫn luôn cố chấp như vậy, luôn thích tự quyết định như vậy.
Hứa Từ quá hiểu nhược điểm này của cô.
Rất nhiều năm về trước, mỗi khi Hạ Kinh Niên ở nhà anh, nhìn thấy đống giấy khen treo trên tường thì cô sẽ về nhà bắt đầu cố gắng trong im lặng.
Thực ra Hạ Kinh Niên không hề ngốc chút nào, thậm chí cô còn thông minh hơn so với người bình thường.
Đi vào con đường thi nghiên cứu sinh ngành Sinh lý học thần kinh, trong mắt người khác chính là mơ mộng hão huyền.
Hơn nữa còn thi vào Sinh lý học thần kinh của đại học đứng đầu cả nước.
Tất cả mọi người đều nghĩ rằng Hạ Kinh Niên điên rồi nhưng không ai biết nguyên do vì sao, đến bạn cùng phòng Hạ Kinh Niên còn phải hỏi cô có bị yểm bùa hay không.
Không thì sao lại đột ngột thi vào Sinh lý học thần kinh của đại học D chứ.
Cô bị yểm bùa, mà người yểm bùa cô là Hứa Từ.
Hạ Kinh Niên không tin, chẳng lẽ đời cô cái gì cũng kém hơn Hứa Từ à?
Một khi Hạ Kinh Niên học hành nghiêm túc thì sẽ biến thành một con người khác, mặc dù mấy năm đại học trôi đi chỉ toàn cưỡi ngựa xem hoa, nhưng thiên phú chính là ở chỗ đấy.
Mặc dù học rất khó nhưng không phải không thể học được.
Trong một năm này, Hạ Kinh Niên chưa bao giờ hỏi Hứa Từ bất cứ vấn đề gì, gặp chuyện khó cũng không tìm anh xin lời khuyên.
Dường như Hứa Từ quên cô luôn rồi, biến mất không thấy tăm hơi, đến một cái like trạng thái thôi cũng chẳng thèm cho cô.
Hình như cô đã quên mất rằng, lý do mình chọn thi nghiên cứu sinh ở đại học D là bởi vì Hứa Từ.
Hết chương 1.