Nhiều Năm Không Làm Lão Đại

Chương 3: 3: Chị Đại Là Tông Chủ 3





Edit + Beta: Basic Needs
………
“Sư phụ, Thiên Cơ đạo quân đến thăm, nói là cố ý muốn bái làm đệ tử của sư phụ.”
Đại đệ tử đứng đầu của Tu La Tông cung kính ôm quyền, cắt đứt việc hàng ngày u buồn nhìn trời của tông chủ nhà mình.
Thiên Cơ đạo quân này chính là tôn hào của nam chính Trương Nghịch Thủy.

Mặt ngoài là tu sĩ Nguyên Anh, thật ra là giả heo ăn thịt hổ, một năm trước đã thăng cấp lên Hóa Thần, lá bài tẩy nhiều vô kể, vượt cấp khiêu chiến trâu bò xịn sò.
Vinh Hoan thở dài yếu ớt: “Thôi được, cho y vào đi.”
Cô cảm thấy mình có thể mở ra hình thức ân sư tâm ngoan thủ lạt, trước tiên thu nam chính, sau đó châm ngòi này châm ngòi này, để cho hắn phản bội sư môn, bị ngàn dặm đuổi giết.

Liền kề là nam chính chuyển cừu hận thành lực lượng, lại quay trở về, dùng một kiếm đâm chết kẻ cầm đầu là cô!
Vinh Hoan tự hoang tưởng không dưới mấy vạn chữ yêu hận tình cừu tình cừu ái hận, rồi lại không ngừng rối rắm nhíu mày, quá trình này cũng quá dài, cô rất muốn rút ngắn thời gian thành một câu nói có được không?
Đột nhiên trong sấm chớp nhoáng lên, não cô chợt nhảy số bởi cô đã nghĩ ra một biện pháp vô cùng thông minh.
Cô cười tủm tỉm vẫy đại đệ tử tiến lên.
“Thiên Cơ đạo quân, mời tới bên này.”
Đệ tử dẫn đường cho khách thật thỏa đáng.
Trương Nghịch Thủy gật gật đầu, vừa đi thì không khỏi kinh ngạc trước cảnh sắc bốn phía vừa thu vào mắt.

Mỗi người đều nói Tu La Tông là địa ngục nhân gian, ma chướng mọc um tùm, ai ngờ lại là động thiên phúc địa sơn cao sông xanh như vậy.

Hơn nữa quần áo đệ tử trong môn chỉnh tề, tinh thần tràn đầy, nếu không phải công pháp của bọn họ làm người ta sợ hãi thì còn tưởng rằng là một đại môn phái liêm khiết ẩn thế.
Có trời mới biết, Vinh Hoan và hệ thống đều là mấy kẻ chú ý tiểu tiết, là cuồng ma thích sạch sẽ biến thái đến mức khiến người ta giận sôi.

Kể từ khi có được tông môn thì thu hết một lượng lớn linh thạch cực phẩm, lại bắt thêm rất nhiều đại sư phong thủy, biến mấy đại sư có phép Âm Dương Bát Quái thành chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực công trình thoát nước, xử lý nước thải, kiểm soát ô nhiễm không khí, xử lý chất thải rắn, xử lý ô nhiễm môi trường tổng hợp.

Tông môn muốn phát triển lâu dài phải nắm được cả khoa học và huyền học! Điểm này Vinh Hoan và hệ thống lại đạt được ý kiến nhất trí, thứ mà hiếm khi cả hai người có.
“Nghịch Thủy ca ca!”
Một giọng trong trẻo êm tai như hoàng oanh rời khỏi cốc, thanh âm thu hút được sự chú ý của Trương Nghịch Thủy và đệ tử lui tới.
“Tố Tố, rốt cuộc cũng đợi được muội!”
Đối phương quả thực mừng đến phát khóc.
Một người một hệ thống rình coi ở nơi bí mật gần đó âm thầm nắm tay.

Không sai, chính là vui mừng như vậy khi chạy trốn được, kế tiếp nữ chính sẽ giận dữ tột cùng khiển trách đại ma đầu tâm ngoan thủ lạt, giam một thiếu nữ như hoa trong địa lao tối tăm không có mặt trời làm một ít chuyện không thể miêu tả! Sau đó nam chính vừa giận dữ tột cùng vừa đỏ mắt bi thương, rồi phun máu, nói cái gì mà à, Tố Tố, nàng yên tâm, ca ca nhất định băm ma đầu kia thành tám khối lớn báo thù cho muội!
Úi chu cha, đúng là kịch bản báo thù hoàn hảo!
Một người một hệ thống âm thầm vỗ tay với nhau mừng thắng lợi sớm.
“…Ơ, Tố Tố?”
Trương Nghịch Thủy không kịp phản ứng, sững cả người mấy giây.
Tố Tố là nhũ danh của thánh nữ Thiên Sơn Ứng Ngô Đồng, người như tên, trang nhã mảnh khảnh.
Nhưng mà thứ y thấy về người con gái đang chạy về phía mình là mỡ núng nính, tựa như một khẩu đạn pháo lớn siêu cấp vô địch, chạy rầm rầm về phía y.
Trương Nghịch Thủy: “...” Đại tỷ, ngươi là ai?
Trong nháy mắt ngây ngốc như vậy, Trương Nghịch Thủy tránh né không kịp nên bị đạn pháo lớn ủn đến mức mắt nổ đom đóm, miệng sùi bọt mép, chân tay co giật, thiếu chút nữa ợ theo tiết tấu.
Nam chính kiên cường vươn một tay ra, run rẩy.
“Cứu, cứu mạng...”
Hệ thống sâu kín cho hay: “Chúc mừng cô, thành công mưu sát nam chính rồi.


Vinh Hoan sờ sờ mũi.
Cho nên đãi ngộ tù binh quá tốt, nuôi quá mập cũng trách cô?
Trương Nghịch Thủy được đệ tử đỡ dậy, thở hổn hển vài hơi, gian nan đỡ lấy thắt lưng thiếu chút nữa bị bẻ gãy: “Tố Tố à, muội làm sao vậy? Như vậy...” Biểu hiện của nam chính có chút khó nói hết.


Y nhớ rõ thánh nữ trong ấn tượng của mình là một mỹ nhân có dung mạo tú lệ, tư thái tao nhã cơ mà?
“Chẳng lẽ là Vinh tông chủ đối xử với muội...” Y hỏi dò.
Vinh Hoan lập tức lấy lại tinh thần, đến rồi đến rồi, nói xấu cô thỏa thích đi chứ!
Ứng Ngô Đồng thẹn thùng vặn vẹo thân hình vạm vỡ: “Tông chủ là người tốt, đối xử với Tố Tố rất tốt, mỗi ngày cho muội thêm năm cái đùi gà, có đôi khi còn có linh heo nướng nướng nè linh dê nướng nè, dầu mỡ siêu đủ, cơm nước siêu tốt!”
Vinh Hoan: “...”
Xin lỗi mị đã sai, mời nôn đùi gà của mị lại, tạ ơn.
“Đúng rồi Nghịch Thủy ca ca, ca trở về nói với cô cô của Tố Tố một câu, để bà ấy đừng lo lắng.

Tố Tố ở chỗ này ăn ngon mặc tốt, còn quen biết một người siêu siêu siêu tốt luôn, à là tiểu ca đưa cơm đấy, nên tạm thời muội chưa muốn trở về đâu”.

Nói đến đây, gương mặt Ứng Ngô Đồng nổi lên hai rặng mây hồng mũm mĩm.

“Ấy trời giờ ăn cơm đã đến rồi, Tố Tố về trước đây, bằng không cơm nguội thì không ngon!”
Nàng ta khoát tay áo, tiếp tục hóa thân thành một khẩu đạn pháo siêu cấp vô địch chạy rầm rầm đập trở về.
Ngay cả chút ét thời gian phản ứng cũng không cho nam chính.
“......”
Nam chính đứng đó phiền muộn.
Vinh Hoan nghĩ thầm, nên thế, đáng đời, ai bảo anh giai không tới sớm một chút hử?
Lần này em gái chạy nhờ?
Hậu cung sụp đổ nhờ?
Đau lòng chưa nhờ?
Đau lòng thì đến giết tôi mau!
Tâm tư cô trăm chuyển ngàn hồi, chỉ nghe thấy đối phương hơi cảm khái thở dài: “Trương mỗ lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân từ rồi! Thì ra tông chủ đã lĩnh ngộ được chân lý của cuộc đời, không chỉ hủy đi chấp niệm của Tố Tố, mà còn làm muội ấy cảm nhận được khí tức khói lửa nhân gian.


Chiêu này đúng thật xuất thần nhập hóa, âm thầm lặng lẽ, Trương mỗ tự thấy mình không bằng.”
Vinh Hoan: “...”
Đệ tử bên cạnh lộ ra bộ dáng hưởng cùng vinh quang, không thèm thở mà đã khen Vinh Hoan từ đầu đến chân một lần, ngay cả cọng tóc cũng không tha.

Trương Nghịch Thủy nghe được thì say mê vô cùng, ước gì chắp cánh bay vào chủ điện, gọi tôn giả không gì không làm được kia một tiếng sư phụ ở trên nhận một bái của đồ nhi.
“Đại sư huynh, ngày sau chỉ giáo nhiều hơn.”
Y kích động không thôi, mãi giữ hai tay đối phương.
“Không dám, không dám tiểu sư đệ.”
Hai người nhanh chóng trở thành hai anh em cột chèo kề vai sát cánh.
Trương Nghịch Thủy được dẫn tới trước Vinh Hoan thì rất phục tùng hành lễ với cô.

Ánh mắt trong suốt, giống như một chú thú nhỏ lông xù, một bộ dáng thành kính quy y cửa Phật.

Hệ thống tỏ vẻ rất tuyệt vọng, nam chính không có dục vọng cừu hận, bọn họ còn được xem như nhân vật phản diện đúng chuẩn sao? Làm ma sao mà quá thất bại!
Vinh Hoan đột nhiên truyền âm: “Thống, đừng hoảng hốt, chủ của cậu có biện pháp rồi.


Hệ thống liền hừ hừ.
Chị đại Vinh nói thì ngay cả dấu chấm câu nó cũng không tin.
“Ngươi muốn bái nhập vào đệ tử của bản tông chủ?”
Cô mang khí thế uy nghiêm.
Trương Nghịch Thủy tất nhiên là xác nhận, nói tông chủ ban ơn, tác thành cho nguyện vọng của tiểu tử.
“Đã như vậy thì đưa ra quyết tâm của ngươi đi.”
Sau đó, tông chủ là cô lấy từ sau lưng ra hai cái móc đan cùng một cuộn len.
Hệ thống trầm cảm lập tức.
Mà Trương Nghịch Thủy lại như gặp đại địch, mấy ngày nay Ngàn Chỉ Vô Ảnh Chưởng đã được truyền đi xôn xao, đương nhiên y cũng biết, nghe nói thứ đồ chơi này có thể chống lại tu sĩ cấp bậc Đại Thừa.
Vinh Hoan cười với vẻ thích thú.
Nam chính hơi run rẩy.

Và rồi...
“Tông chủ, là thế này hả?” Y khiêm tốn tham khảo ý kiến.
Vinh Hoan hài lòng gật gật đầu, nam chính không hổ là nam chính, loại chuyện nhỏ như dệt khăn quàng cổ này làm sao có thể làm khó có được y đây!
Chờ nam chính học được một ngón nghề châm pháp, Vinh Hoan bảo ngay: “Ván này lấy tốc độ để thắng, nếu ngươi thắng ta, ta sẽ đồng ý tất cả yêu cầu của ngươi.”
Trương Nghịch Thủy khẩn trương một chú, nhưng vẫn nói: “Kính xin tông chủ chỉ giáo!
“Cách cách cách…”
“Cộc cộc cộc…”
Hai đôi tay nhanh như sét đánh dữ dội, trong không khí tràn ngập mùi khói thuốc súng của trận đại chiến.
Nhanh, nhanh hơn tí nữa!
Để tốc độ và niềm đam mê cháy lên!
Đôi mắt Trương Nghịch Thủy đỏ lên, y đắm chìm vào một loại cảnh giới vô cùng huyền diệu, vô dục vô cầu.

Chỉ một kim một len trong tay, kim là sắc bén, chỉ là mềm mại, hai loại thuộc tính kỳ dị đan xen lẫn nhau, lại làm cho y mơ hồ hòa vào một loại lĩnh ngộ thấu đáo!
Sự ngưỡng mộ của Trương Nghịch Thủy đối với Vinh Hoan càng cao hơn một tầng, đây là khí phách cỡ nào, bút tích cỡ nào! Không có khó khăn đã mang một môn tuyệt thế thần công truyền thụ cho y! Cũng chỉ có tông chủ Vinh, loại đàn ông có ý chí thiên hạ này mới có thể không câu nệ tiểu tiết, ngập tràn hơi thở hào hùng!
Nam chính nhanh chóng thu đầu dây cuối cùng, hoàn thành đầu tiên.

Ngẩng đầu nhìn, thấy đối phương còn chưa hoàn thành thì y ngẩn người.
“Tông chủ…”
“Phụt…”
Y đang muốn mở miệng, bất ngờ không kịp đề phòng đã bị phun máu vào.
“Tông chủ!!! Tông chủ, người làm sao vậy???”
Nam chính sợ hãi khủng khiếp.
“Ngươi thắng.” Khóe miệng Vinh Hoan mang theo máu, sắc mặt tái nhợt, nhanh chóng tiến vào vai gà mẹ lúc lâm chung mà dặn dò: “Người trẻ tuổi, ngươi rất có tiềm lực, quả nhiên ta không nhìn lầm ngươi.

Kỹ xảo của ta không bằng người, tẩu hỏa nhập ma, kết cục này cũng không có gì để nói.”
Sau đó đầu cô nghiêng một cái, hấp tấp đi nhận cơm hộp.
Kết thúc, rắc hoa đê..