Nhiễu Chỉ Nhu

Chương 16




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mấy ngày sau đó, Chương Hoa thực sự không đặt chân đến Thúy Phong Sơn nữa. Tố Tu rốt cuộc trở về cuộc sống thanh tĩnh mong đợi, mỗi ngày không bước chân ra khỏi nhà, thủ ở nhà đọc sách, đánh cờ, luyện đan.

Một tháng, hai tháng, ba tháng...

Đảo mắt đã qua một mùa, hồ ly đần nào đó trước sau không có xuất hiện lần nữa.

Thực sự bỏ đi rồi?

Tố Tu nghĩ nghĩ, nhưng vẫn như trước mỗi ngày lật xem sách y, lại một chén thảo dược đen sì, ép buộc bản thân uống. Y vốn cho là, chỉ cần người kia không ở bên cạnh, tất cả sẽ khôi phục như thường. Nhưng là tại sao tâm vẫn không ngừng rối loạn..  Vẫn chưa bình tĩnh lại?

Một khắc trước còn yên lành ở trong phòng đọc sách, sau một cái chớp mắt lại hoảng hốt như nghe thấy tiếng người khác cười, tựa hồ có một khuôn mặt quen thuộc ở trước mắt. Cho tới bây giờ cũng không có đặc biệt nhớ đến hắn, nhưng sau khi hồi phục lại tinh thần, lại phát hiện tất cả suy nghĩ trong đầu mình đều là hắn.

Tại sao... không thể quên được?

Con hồ ly đần ngoại trừ cợt nhả, ngoài quấy nhiễu, căn bản không có chỗ nào đặc biệt, tại sao hết lần đến lần khác đối với hắn lại động tâm? Thậm chí ngay cả những thương tâm thống khổ trước kia, cũng có thể mặc kệ.

Tố Tu càng muốn bình tĩnh lại càng cảm thấy tâm phiền ý loạn, cánh tay hơi run lên, bỗng nhiên đem chén thuốc cầm trong tay ném ra ngoài, vừa vặn đập vào tường, một cái vỡ tan.

Chỉ một động tác đơn giản như vậy, dường như dùng hết khí lực của y, chỉ có thể mềm nhũn ngã bên cạnh bàn, lấy tay che mặt, há mồm thở dốc.

Y kinh ngạc nhìn mảnh vụn rơi đầy trên đất, thực sự không hiểu tại sao mình lại trở nên xúc động như thế. Y đã từng là người lãnh mạc vô tình, hôm nay lại vì người kia nổi điên ngẩn người sao?

Trán bắt đầu co rút đau đớn.

Tố Tu cắn răng, trước mắt mơ hồ hiện lên một vài đoạn ký ức ngắn, nhưng cuối cùng lại bị khuôn mặt dịu dàng mỉm cười của Chương Hoa thay thế. Một chốc y lại nhớ đến tên kia quỳ trên mặt đất, từng chữ từng từ đọc lời thề; một chốc lại nhớ đến tên kia nhào đến mình không chút do dự, trên mặt vui vẻ dịu dàng.

Chương Hoa có thể bất chấp ngũ lôi oanh đỉnh mà gõ cửa cổng lớn, cũng có thể vì một câu nói mà không xuất hiện nữa, hoàn toàn là bởi vì... Hắn thậm chí coi trong tính mạn của mình còn hơn là tính mạng hắn?

Như vậy, vì sao y lại không làm được?

Rõ ràng đã động tâm, nhưng vẫn hãm sâu trong ác mộng, một lần lại một lần thương tổn người mình thích, đây là tỉnh táo rồi?

Nhưng chỉ là yếu ớt chứng minh thôi.

Từ đầu đến cuối, cũng chỉ là lừa mình dối người.

Cho dù có uống thuốc nhiều hơn nữa, timcũng vẫn đập nhanh như vậy, bởi vì là triệu chứng của tương tư, căn bản không có thuốc nào cứu được.

Đầu càng ngàng càng nhức.

Những ký ức đã qua dường như làm cáng làm sáng tỏ hơn, nhưng là Tố Tu hồn nhiên không hay, chỉ liều mạng lao ra đại môn, một đường hướng yêu giới mà đi.

Trên mặt y vừa lạnh lại vừa kiên định, cực kỳ lãnh mạc, nhưng sâu trong đôi mắt đen kia, bốn bề dậy sóng. Hàn băng trong đáy mắt rốt cục mở ra, từ từ biến thành nhu tình như nước.

Những chuyện cũ trước kia, Tố Tu đã quyết định quên hết, từ lúc này, chỉ toàn tâm toàn ý tư niệm một người khác.

Cho dù tâm cứng như đá, cũng vì hắn … hóa thành nhiễu chỉ nhu.

Từ khi Tố Tu thành tiên, thì rất ít khi rời khỏi Thúy Phong Sơn, càng đừng nói là đến yêu giới du ngoạn. Cho nên mất rất nhiều thời gian mới tìm được nơi ở của Hồ tộc.

Y không gõ cửa, cũng không tìm người thông báo, tự mình đi mấy vòng trong phủ Hồ vương, mỗi gian phòng đều tìm qua một lần, nhưng cuối cùng không tìm thấy bóng dáng Chương Hoa.

Tố Tu không có cách nào, đành phải bỏ thuật ẩn thân, tùy tiện bắt một nha hoàn đi ngang qua, ép hỏi nàng tung tích của Hồ vương. Ai ngờ tiểu nha hoàn kia chỉ bị trừng mắt một cái, thì bị dọa sợ đến sắc mặt trắng bệch, nói lắp không ra lời.

“Đại đại đại đại vương...”

“Hắn ở đâu?”

“Bởi vì kỳ thiên kiếp của đại vương đến... Cho nên đi Đại Tuyết Sơn tu hành...”

“Thiên kiếp?”

Lúc Tố Tu nghe hai chữ này, bất giác cau mày lại, trái tim mãnh liệt đập một cái, vội vàng thi triển ngự phong thuật, xoay người bay đến Tuyết Sơn.

Nếu y nhớ không lầm, năm trăm năm trước lần đầu gặp hồ ly đần đó, cũng là ở trên Tuyết Sơn.

Hơn nữa, lúc ấy tên kia cũng là vì ứng phó thiên kiếp.

“Hồ vương Chương Hoa lúc này xin thề, kể từ hôm nay, sẽ không bước vào Thúy Phong Sơn một bước, sẽ không gặp mặt Tử Dương Chân Nhân dù chỉ một lần. Nếu làm trái lời thề này, nguyện để thiên lôi đánh chết, hồn phi phách tán, mãi mãi không được siêu sinh.”

Là y ép Chương Hoa lập lời thề độc, từng câu từng chữ từng lời còn văng vẳng bên tai.

Bất quá, con hồ ly đần xưa nay điên điên khùng khùng, hồ ngôn loạn ngữ, lấy thề nguyền như khi ăn cơm, cũng sẽ không ứng nghiệm dễ dàng đi?

Mặc dù Tố Tu an ủi mình như vậy, trái tim lại phanh phanh nhảy loạn, không khỏi tăng tốc, bay nhanh về phía trước. Không lâu lắm, đã đến dưới chân núi.

Giương mắt nhìn lên, chỉ thấy mây đen giăng đầy đỉnh núi, tiếng sấm nổ vang. Ngay sau đó, lại thấy một góc trời lóe lóe, một đạo lôi thẳng tắp phóng xuống.

“Ầm!”

Tiếng nổ vang dội.

Rõ ràng vẫn cách rất xa, Tố Tu lại thấy trái tim run lên, dưới chân trơn trợt, suýt nữa ngã nhào trên đất. Mí mắt giựt không ngừng, hai tay tuy đã nắm lại thành quyền, nhưng vẫn luôn run rẩy.

... Chưa bao giờ sợ như vậy.

Y nhắm mắt, mở miệng, nhẹ nhàng gọi ra một cái tên: “Chương Hoa...”

Xa lạ như vậy.

Rồi lại giống như đã sớm trằn trọc ở đáy lòng trăm ngàn lần, che giấu ngọt ngào và dịu dàng vô tận.

Y đang từng bước một đi đến bên cạnh hắn...

Y muốn nắm lấy tay hắn...

Y muốn chính miệng nói ra hai chữ thích (*) này...

(*) chữ ‘thích’ ở bên tiếng Hoa là hai chữ  喜 欢  –  X ǐ huān

Y...

Vậy mà, đợi đến lúc Tố Tu đến đỉnh núi, mây đen đã sớm tản đi, tiếng sấm cũng không nổ vang nữa, giữa nền tuyết trắng xóa có một người đang nằm ngã trên đó.

Vẫn là bộ váy lụa thủy tụ (*), vẫn là châu ngọc đầy đầu, nhưng là khuôn mặt xanh xao nhợt nhạt, không còn nụ cười quen thuộc ngày trước.

(*):  tụ là tay áo, thủy tụ là tay áo dài như một dòng nước. Hình minh họa sẽ ở cuối chương.

Tố Tu hơi ngẩn người, ngực giống như trống rỗng, vừa không buồn cũng không vui, không nhanh không chậm đi về phía trước, bình tĩnh đứng cạnh người đó.

Chương Hoa mặc dù bị thiên lôi đánh, nhưng vẫn còn một chút khí lực, vô cùng khó khăn mở mắt, cười nói: “Tố Tu, sao ta lại mơ thấy ngươi?”

“...” Tố Tu cũng không lên tiếng.

Chương Hoa càng cười đậm hơn, thanh âm khàn khàn: “Ta biết, nhất định là ngươi đến cười nhạo ta, phải không? Bất quá, ta tuyệt đối không hối hận. Cho dù biết rõ đau khổ như vậy, ta vẫn rất vui, đời này có thể gặp gỡ ngươi.”

“Ngu ngốc.”

“Ha ha.” Hắn vẫn cười, máu từ khóe môi từ từ chảy ra, “Nếu như, ta vẫn có thể đầu thai chuyển kiếp, kiếp sau... Ngươi có thể cho ta cơ hội không?”

“Không thể nào.” Gương mặt Tố Tu lạnh lùng, trả lời như đinh đóng cột.

“Thật sự vô tình! Nhưng ta vẫn cứ thích người...” Vừa nói, tia sáng trong mắt Chương Hoa dần dần tối đi, thanh âm cũng càng ngày càng nhỏ, hơi thở từ từ mất đi.

Tố Tu vẫn không nhúc nhích.

Y nhìn chằm chằm người trên mặt đất hồi lâu, mới lấy một viên thuốc màu lục nhét bỏ vào miệng, sau đó cúi người, chậm rãi chạm vào môi Chương Hoa, đem viên hoàn hồn đan kia đẩy qua.

“Kiếp này còn chưa xong, sao ta có thể hứa với ngươi kiếp sau?” Y nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt Chương Hoa, vẻ mặt lạnh như băng, nhưng trong con ngươi đều là mảnh nhu tình, “Cho dù ngươi muốn chết, cũng phải hỏi ta có cho phép hay không.”

~~~~~

Ảnh minh họa: Váy lụa thủy tụ.

Hình ảnh được lấy từ: http://huaban.com/boards/17321335/

73612054de492d92fb38ee789988d0e5abeca4fb53c34-ZlNWEZ_fw658

944885196881590cd977d76e4c36d5073c0d1c7c503ad-M5hp0v_fw658