*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
#21.
Trong cơn hoảng hốt, cửa phòng bị đẩy ra, cậu nghe thấy có tiếng bước chân khẽ khàng trong gió đêm, chậm rãi hướng đi tới gần cậu. Cậu không có mở mắt ra, thân thể dựa vào mép giường, mong rằng chất lỏng tràn mi sẽ mang theo những cảm xúc trong lòng cuốn đi. Bỗng nhiên một đôi tay đặt lên vai cậu, tiếng thở dài nhè nhẹ vang lên bên tai cậu. Triệu Thần ngẩng đầu, mở mắt ra, mẹ với vẻ mặt lo lắng nhìn cậu, khẽ nói với cậu:
“Đứa ngốc.”
Triệu Thần mặc cho đôi tay kia vỗ về, trong phút chốc ủy khuất trong đáy lòng phóng đại gấp hàng trăm lần, cậu tựa đầu lên vai mẹ, thanh âm run rẩy.
“Mẹ, con thực sự khó chịu.”
“Nó phải đi, không trở lại …”
“Con nên làm cái gì bây giờ... Nên làm cái gì bây giờ...”
Mẹ cậu nhẹ nhàng gật đầu thay cho câu trả lời, nhật kí trong tay tuột xuống đất, Triệu Thần cảm thấy mình không có khí lực để nhặt lên, trời đất giống như chỉ còn cái ôm ấm áp nà làm bến dừng cho cậu.
Cậu chìm vào lòng mẹ, đến tận khi cảm xúc mãnh liệt dần dần bình ổn lại, lúc lâu sau, bên tai lại một lần nữa vang lên tiếng nói nhẹ nhàng của mẹ.
“Tiểu Thần, nhớ kỹ lời mẹ nói, khi con quyết định việc gì, có thể chấp nhận với hậu quả nó mang đến, như vậy không cần do dự, mẹ sẽ vĩnh viễn ủng hộ các con, tất cả đều tốt đẹp.”
Tiếng nói như mang theo năng lượng thần kì, đem tia bất an cuối cùng xóa sạch, Triệu Thần không biết từ lúc nào đã ngủ quên..
Đúng đêm ấy, cậu vẫn đứng trước con sông như những giấc mơ trước. Cậu nhìn nhân ảnh Triệu Tinh thả người nhảy vào dòng nước, lúc này đây cậu cũng không chần chừ thêm, nhảy theo dáng hình kia vào con sông. Mà nước sông chảy xiết lôi kéo cậu, cậu ra sức tiến về phía trước, lại chỉ có thể thấy bóng hình Triệu Tinh đang mở mắt thật to, đan lẫn vào những giải màu sắc rực rỡ, rốt cuộc không thể phân biệt được.
Đến khi Triệu Thần tỉnh lại, cậu đang nằm trên giường của Triệu Tinh, trên người đắp một chiếc chăn mỏng. Đại não truyền đến một đợt đau nhức, Triệu Thần chậm rãi ngồi dậy, ngoài cửa sổ đã bình minh, cuối cùng thì trời nắng.
Đi vào phòng khách, mẹ đã đi tập thể dục buổi sáng, cậu rót cho mình chén nước, sau đó ngồi ở một bên trên ghế sa lông. Triệu Thần dùng tay nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương, kí ức về đêm qua oanh tạc trong đầu, đến khi mọi thứ bình ổn lại, trong lòng chỉ còn mờ mịt trống rỗng.
Tầm mắt đảo qua gian phòng trống trải, một phong thư đặt trên bàn trà hấp dẫn ánh nhìn của cậu. Cậu vươn tay cầm phong thư đến trước mặt, mở ra bên trong là tờ giấy viết thư thật mỏng.
“Tiểu Thần:
Trong thế giới này, tình thân và tình yêu vốn là dứt bỏ không được, nếu như nói tình yêu là ảnh hưởng của hormone, như vậy tình thân là tình cảm do năm tháng tích cóp lắng đọng. Về chuyện của con với A Tinh, làm một người mẹ, mẹ cũng không đồng ý, mẹ hy vọng các con trải qua một cuộc sống, không có người khác đồn đại miệt thị. Nhưng khi A Tinh đã cố ý chọn con đường này, cũng như con đối mặt với tất cả như bây giờ, con cũng phải lựa chọn. Con với A Tinh cùng bên cạnh nhau, cuộc sống sẽ phải đối đầu với áp lực, các con có thể chống lại ánh mắt người đời không? Đây là quyền lực chọn của con, mẹ giao nó cho con.
ZH9974, thời gian 12 giờ 30..
Vô luận con chọn cái gì, nhớ kỹ, mẹ mãi mãi đứng sau các con.
Mẹ! “
Một khắc kia, Triệu Thần không cách nào hình dung tâm tình của mình, một loại hy vọng cùng sầu lo đan xen, trong nháy mắt đem cậu hoàn toàn chìm vào mê man, nóng cháy như không khí giữa hè, từ đáy lòng bồng bột dâng lên. Cậu nhét phong thư vào túi quần, cúi đầu nhìn thoáng qua di động, đã là 9 giờ 30 sáng, lúc này đúng là thời điểm giao thông đi lại khó khăn, không có suy nghĩ nhiều hơn,cậu đứng dậy ra cửa.
Thời gian làm việc buổi sáng, ngã tư đường bị dòng ô tô khổng lồ như nước chảy trôi qua, nửa giờ qua đi, Triệu Thần vẫn đứng ở giao lộ, vẫn không gọi được một chiếc taxi. Ô tô xả khí ra đường, sức nóng theo ngày dần dần tăng lên, dần dần trở nên khó chịu. Thời gian trôi qua, ánh mặt trời chiếu rọi vào những ô cửa thủy tin trên các tòa cao ốc, phản xạ ra một bức ảnh loang lổ chói lóa khổng lồ, mọi thứ giống như trong giấc mơ đêm qua, cậu cùng Triệu Tinh giữa đoạn khoảng cách vĩnh viễn không thể vượt qua. Triệu Thần khẽ cắn môi, bắt đầu chạy về hướng trạm chờ xe bus. Mà đợi đến khi cậu ngồi trên xe bus đến sân bay, đã là hơn nửa giờ sau.
Hơn mười giờ, cách lúc máy bay cất cánh còn hơn hai giờ, Triệu Thần nhíu chặt mi, trong đầu hiện lên vô số suy nghĩ.
Có thể không đuổi kịp, nếu lần thứ hai gặp được Triệu Tinh cậu nên nói như thế nào, cậu cảm thấy mình quên đi nhiều manh mối, nhưng thời gian trôi đi không ngừng khiến cậu không dám suy nghĩ sâu xa. Cậu gắt gao nhìn đồng hồ trên màn hình di động, nội tâm lo lắng mà chờ đợi.
11 giờ 40, xe buýt đứng ở cửa thứ hai, không chờ xe dừng hẳn, Triệu Thần đã nhảy ra khỏi cửa xe. Cậu chạy vào phòng chờ máy bay, người tràn trong phòng khách, cũng sắp tới giờ máy bay cất cánh, nội tâm không ngừng trào dâng cuồn cuộn cảm giác vô lực khiến cậu gần như xụi lơ trên mặt đất.
Cậu lấy điện thoại ra, thử gọi lại dãy số kia một lần nữa, một bên cố gắng nhìn chung quanh, hy vọng trong muôn ngàn nhân ảnh kia sẽ nhìn thấy một bóng hình quen thuộc. Cậu không biết, tại giây phút cậu xoay đi đến bảng thông báo chuyến bay, trong một cái chớp mắt kia, một nhân ảnh quen thuộc cũng đang ở góc phòng chờ tựa hồ như đang chờ đợi ai, hai người như vậy khó khăn lướt qua nhau.
11 giờ 50, còn 40 phút máy bay cất cánh, check-in cũng kết thúc, ngực Triệu Thần đình trệ, cơ hồ là dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến quầy bán vé, mua một tấm vé máy bay, đơn giản là tấm vé cuối cùng. Sau khi đăng kí nhận vé, Triệu Thần đứng trong đội ngũ kiểm tra, nhìn lên đoàn người thật dài phía trước, vẫn không có người ấy.
Nếu lúc này đây vẫn không thể tìn thấy người đó…
Vấn đề này, cậu cảm thấy mình ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy nặng nề, xúc động từ đáy lòng cũng hướng về phía trước chạy loạn, cậu giống như một lần nữa trở về trong giấc mơ, chỉ có thể vô lực mà nhìn người kia cách cậu càng lúc càng xa, đến khi biến mất.
Loại cảm giác này bắt đầu từ lúc cậu tiến vào cửa an ninh, một đường về phía trước, cuối cùng dừng lại ở cửa đăng kí mà phóng đại đến cực hạn. Triệu Thần gần như dại ra mà đứng trước cửa đăng kí.
Không có người đó, những người khách trước mặt không có người cậu cần tìm.
Cảm giác quặn đau từ dưới bụng khiến cơ thể rã rời cực hạn, khi cửa đăng kí mở ra, lữ khách tốp năm tốp ba đứng dậy hướng về phía đường ra máy bay mà đi. Triệu Thần hốt hoảng cùng đi với họ, máy móc thực hiện động tác, cậu quên cách tự hỏi, đại não trong nháy mắt vỡ tung.
Tình yêu làm người ta xúc động, mà đồng dạng tình yêu sẽ làm người ta mù quáng.
Khi Triệu Thần ngồi trên ghế ngồi, chết lặng mà dựa theo hướng dẫn của tiếp viên hàng không, cài dây an toàn, tắt di động. Cậu nghiêng đầu, ngoài cửa sổ máy bay là mặt đất, xa hơn nhiệt khí bốc hơi, tầm nhìn không ngừng lung lay, như ảo ảnh cảnh trong mơ.
Nguyên lai, người kia đã muốn đi rồi, ngay cả cơ hội cuối cùng cũng keo kiệt không cho mình. Cậu mờ mịt mà nhìn về phía máy biểu thị trên đầu, bên trong thể hiện chỉ cần ngồi an toàn. Cậu tưởng, còn có thể tìm được người đó sao?
Thế giới lớn như vậy, tràn ngập vô số người vô số chuyện; thế giới lại nhỏ như vậy, người ấy, mẹ và mình, đó mới là toàn bộ thế giới.
Mà người kia ly khai, toàn bộ thế giới của cậu sụp xuống.
Triệu Thần nhắm mắt lại, phi cơ trong phút kia bay lên trời..
“Quý khách thân mến, trong khi máy bay cất cánh, xin cài dây an toàn, thu hồi bàn…”
Trong loa, tiếng nói ngọt ngào của tiếp viên hàng không không ngừng lặp lại. Triệu Thần gắt gao nhắm mắt lại, đại não theo những cú xóc nảy của máy bay bắt đầu truyền đến từng đợt choáng váng, một loại cảm giác sắp khống chế không nổi từ trong tim dâng lên, ngay cả tiếng rít của động cơ máy bay cũng dần cách mình càng lúc càng xa.
Ý thức biến mất trong nháy mắt, cậu nhớ tới cái ôm của mẹ đêm qua, nhớ tới ở phố Hoa Kiều cậu cùng Triệu Tinh ly biệt, nhớ tới quyển nhật kí kia, nhớ tới cái hôn nóng bỏng của bọn họ, sau đó thân thể bị đảo mạnh chuyển hướng sang một lối nhỏ khác.
Sau đó, cậu cảm thấy đó là giấc mộng vô cùng chân thật.
Trong mộng cậu bị ai đó nâng lên xuyên qua đám người đông đúc, cậu không có cách nào động đậy, nhưng bên tai tiếng động của gió hè không ngừng rền rĩ, giống như dòng hải lưu ấm áp vây quanh cậu. Trong mông lung, cậu lại một lần nữa ở giữa con sông kia, thân thể bị trói buộc, không có cách nào tiến lên.
Bỗng nhiên một bàn tay giữ cậu thật chặt, kéo cậu không ngừng tiến về trước. Cậu muốn thấy rõ, nhưng mà ánh sáng trên đầu quá chói lóa, cậu chỉ có thể thấy được một bóng hình nhợt thạt, cái hình ảnh quen thuộc như hế, khiến cậu gần như xúc động quá mà rơi lệ.
Finally we’ ll walk across the river, just as we’ ll always remember the time we passed by.
Chúng ta chung sẽ đi qua nơi này, chính vì thế chúng ta vĩnh viễn nhớ rõ đoạn này thời gian.
Sau đó cậu mở mắt ra, rơi vào cái ôm cực nóng.
“Đồ ngốc, anh luôn chờ em ở đây.”
Toàn văn hoàn.
———-oOo———-