Hai người lúc ấy rơi vào trầm mặc, đến tận khi người bán hàng bưng tới một nồi thịt trâu, Triệu Thần mới thu tai nghe lại, lấy đôi đũa từ bao giấy ra, đột nhiên ba một tiếng, Triệu Thần ngẩng đầu, đối diện là vẻ mặt vô tội của Triệu Tinh đang nhìn mình, mà cái túi bánh quy của cậu trong tay đã không thấy nữa. Từ nơi phát ra thanh âm đó, cái túi nhỏ an tĩnh nằm trong nước.
“Cái kia... anh... anh... anh bị trượt tay...”
Nghe Triệu Tinh nói lắp ba lắp bắp, Triệu Thần đau đớn phát hiện, nguyên lai nhớ tới một người, ngoại trừ phổi gan thận, ngay cả não cũng sẽ rất đau.
Cậu để đũa xuống, có chút vô lực mà lấy ngón tay xoa xoa vùng lông mày đang nhíu chặt, sau đó nói rằng.
“Trước ăn đi, tạm thời đừng có nói chuyện với ta.”
Thời gian ăn bữa tối giống như qua thật chậm, Triệu Thần khi bực dọc luôn không thích nói chuyện, cậu tin tưởng bad temper sẽ làm cậu nói mà không lựa lời, cho nên yên lặng là lựa chọn tốt nhất. Khi nồi lẩu trâu cạn gần thấy đáy, Triệu Thần lau dầu dính bên miệng, tâm tình cũng tốt lên không ít, khi cậu lại hướng tầm mắt về phía đối diện, thu vào mắt chính là biểu tình cẩn thận lấy lòng của Triệu Tinh.
“Thực xin lỗi.”
Triệu Thần phất phất tay, bắt đầu thu dọn để lấy chỗ đặt máy tính.
“Ngươi sớm muộn gì cũng sẽ vì cái tính của ngươi mà gặp chuyện.”
Cất kỹ vật bên thân, Triệu Tinh nhỏ giọng nói thầm rốt cuộc là ai còn đang giận anh trai, anh bỗng nhiên nhận ra bọn họ đã quen biết nhau được mười lăm năm rồi. Trước mắt vẫn còn là cậu trai mang nét trẻ con, mà ký ức trong đầu từ từ đảo ngược, cái kẻ vô phế vô tâm không có trách nhiệm, rồi lại thật cẩn thận muốn chen vào cuộc sống của mẹ với cậu, tất cả đều là anh -Triệu Tinh.
Ngay đúng thời điểm cậu đứng dậy chuẩn bị rời đi, một cái hộp cứng ngắc thô lỗ được nhét vào tay mình. Triệu Thần ngẩng đầu, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Triệu Tinh. Giờ khắc này, bóng đêm tựa như màn sân khấu an tĩnh trầm lặng bao trùm lên thành phố, những chiếc xe qua lại đông nghịt như nhịp đập sinh mệnh của thành phố, tạo thành một loại thanh âm triền miên không dứt. Dưới bóng đêm, Triệu Tinh trên mặt lộ ra một tia ảo não xấu hổ, sau đó anh cực nhanh mà nói với Triệu Thần một tiếng.
“Nhạ, tặng cho em, sinh nhật vui vẻ.”
#3.
Cái đêm đó, Triệu Thần mơ một giấc mơ. Trong mộng cậu bị một người dẫn dắt, đi đến thảo nguyên bao la. Trời và đất giống như bị sắc xanh bao lấy, nhìn không thấy tận cùng, đạp chân trên mặt đất, cảm thấy hơi nước như bắn ra từ cỏ xanh, xuyên qua những tầng mây trên đầu là khung cảnh mông lung, giống như khi còn nhỏ mẹ đã từng hứa sẽ dẫn cậu cùng Triệu Tinh đi trên cỏ.
Đi thẳng về phía trước, bọn họ cuối cùng dừng lại trước một con song nhỏ, nước trong róc rách chảy, dưới ánh dương lấp lánh, Triệu Thần nghiêng đầu, cậu không thể nhìn thấy gương mặt của người kia, nhưng lại cảm giác người đó rất quen thuộc.
“Chúng ta sẽ cùng nhau đi qua nơi đây, có như vậy chúng ta sẽ nhớ mãi giây phút này.”
Finally we’ ll walk across the river, just as we’ ll always remember the time we passed by.
Cậu nghe thấy người kia nói với cậu như thế, sau đó hướng về con song kia thả người nhảy xuống, nháy mắt thân ảnh kia rơi vào dòng lấp lánh vỡ tan.
Đến đó giấc mộng kết thúc, lần thứ hai mở mắt ra, ánh nắng sớm của ngày hè từ đầu kia của thành phố chiếu đến, một đêm mộng mị khiến Triệu Thần có chút mỏi mệt. Nằm ở trên giường duỗi chân tay, tiếp theo chậm rãi đứng dậy mặc quần áo tử tế, một hương thơm ngọt ngào từ ô cửa sổ đang mở bay vào, Triệu Thần nhìn phía ngoài cửa sổ, vườn hoa của tiểu khu sau một đêm nở đầy hoa, một loài hoa màu hồng nhạt vô danh.
Trong phòng bếp sáng sớm, sữa sôi sùng sục trong cái nồi đặt trên bếp ga, một bên là cái chảo đặt trứng mới chiên được một nửa, Triệu Thần tắt bếp, di động trong túi quần lúc này rung lên.
Van:” Morning! Tối hôm qua cậu nói anh cậu tặng quà cho cậu?”
Triệu Thần ngậm cái đũa trong miệng, dùng cả hay tay nhắn tin trả lời đúng thế. Sau khi nhấn phím gửi đi, Triệu Thần nhớ tới cái cái hộp cứng mà sau khi cậu uống bia đến đầu óc choáng váng bị Triệu Tinh miễn cưỡng mang về, liền tùy tiện ném trên nóc tủ. Cậu đi tới, đó là một cái hộp bọc giấy trắng rất đơn giản, mặt trên viết “Sinh nhật vui vẻ, Triệu Tinh tặng” bảy chữ, xiêu xiêu vẹo vẹo không đáng tin như bản thân Triệu Tinh vậy/
Di động bấy giờ lại rung lên.
Van:” còn nhớ tặng quà cho cậu, xem ra ông anh này cũng không phải là không đáng tin đúng không, hơn nữa nói không chừng món quà kia sẽ làm cậu bất ngờ a, Fredie.”
Lại nhớ tới, cho dù Triệu Tinh có đáng tin cỡ nào cũng không thể mang bộ dạng của một người anh, nhưng mỗi một năm đến đúng thời điểm anh sẽ tặng quà cho mình, từ lúc quen biết nhau đến nay, không bỏ qua một năm nào.
Triệu Thần mở cái hộp, lộ ra một góc của đồ vật bên trong, là một đĩa CD.
Matryoshka–Laideronnette, cái đó chỉ là một lần trong vô thức mà nhắc đến, Triệu Tinh cư nhiên thật sự đã mua về. Mở cửa phòng ngủ bên trong, thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng hít thở đều đặn của Triệu Tinh, Triệu Thần đè cảm giác khó hiểu trong tâm xuống, buông cái CD trong tay, bưng bữa sáng vừa làm xong ra bàn ăn trước.
Ngày nào đó Triệu Thần lần đầu tiên thất thần trên lớp, khi thầy giáo một lần nữa gọi lại tên cậu, bị bên cạnh người dùng cánh tay hung hăng đập xuống một cái, cậu mới hốt hoảng mà đứng lên.
“Fredie, answer this question.”
Đương nhiên Triệu Thần không có khả năng biết đáp án, thầy giáo vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép biểu tình, Triệu Thần cắn răng nghĩ, tất cả đều là do cái tên sao chổi Triệu Tinh kia hại, sau đó trả lời.
“Sorry.”
Nửa giờ đồng hồ dài dằng dặc rút cuộc trôi qua, sau tiếng chuông tan học, Triệu Thần thở dài một hơi, đứng dậy thu dọn dẹp cái bàn đầy sách bút giáo trình, lúc này một giọng nữ trong trẻo vang lên.
“Triệu Thần sư huynh, anh hôm nay làm sao vậy, cảm giác như thật đãng trí, giáo sư vừa rồi gọi anh hình như rất tức giận.”
Triệu Thần quay đầu, một cô gái tóc đuôi sam đơn giản gọn gàng trên mặt mang theo nét ngượng ngùng đứng sau lưng cậu, đúng là Lê Vân.
Triệu Thần mỉm cười, đáp lời.
“Ngày hôm qua đi ngủ muộn một chút, cho nên hôm nay tinh thần không tốt lắm.”
Lê Vân mặt dần dần đỏ ửng lên, nàng lặng lẽ nhìn Triệu Thần, lại nhanh chóng dời ánh mắt đi, cuối cùng chậm rãi mở miệng.
“Sư huynh, ngày hôm qua tặng quà cho anh, anh... Anh thích không?”
Quà? Triệu Thần nhớ lại một chút, cái gói kia bị Triệu Tinh ném vào trong nước, không phải là món quà của cô gái này tặng mình sao. Triệu Thần mỉm cười đáp lại.
“Cám ơn, ta thực thích.”
Trước mắt nữ hài mặt tựa hồ đỏ hơn, nàng nhìn Triệu Thần một hồi lâu sau tựa hồ mới quyết định, dùng âm thanh cao hơn một chút mà nói, “Kia... Kia về sau có cơ hội em sẽ làm cho học trưởng ăn.”
Nói xong không đợi đối phương có phản ứng, liền xoay người chạy ra, lưu lại Triều Thần một mặt cười khổ đang đứng tại chỗ.
Này tính là gì? Bão tố hậu sinh nhật?
Van: “chúc mừng a, căn cứ vào đây năm nay cậu sẽ rất đào hoa.”
Đào hoa?
Thời gian ban trưa có vẻ rất khó khăn, ăn xong cơm, nhiệt độ đã lên tới mức vượt qua sức chịu đựng. May mà như vậy, nhìn thấy tin nhắn của Van, Triệu Thần vẫn cứ cảm thấy quanh thân một trận ác hàn.
Cậu đáp trả, “Quên đi, ông chú như ta đây vẫn là không nên hại tiểu nữ sinh ngây thơ ”.
Sau đó đối phương không có hồi âm.
Lúc lâu sau, khi Triệu Thần đã dựa vào ghế muốn thiếp đi, màn hình di động hiện lên hai tin nhắn.
Van: “bất quá cậu nghĩ như vậy cũng đúng, sai lầm Love Choice cùng một dạng với sai lầm của đời người, sẽ làm cuộc sống của cậu biến đổi.”
totally a messVan: “như vậy Fredie, cậu có biết là cậu muốn cái gì không?”
END CHAP 1.