Nhiệt Luyến Trí Mạng

Chương 161: 161: Nhiệt Tình





Dung Yến nhìn chéo quanh bàn ăn sau lưng, nhưng không thấy gương mặt quen thuộc nào, thay vào đó là một người đàn ông trạc tuổi, đang cầm khăn che miệng và mũi, ho dữ dội, giống như đang bị một căn bệnh nan y.
Còn có người phục vụ ở bàn đang gói lại món heo sữa quay...
Dung Yến ghê tởm thu hồi ánh mắt, híp mắt lại, ánh mắt rơi vào trên người Văn Vãn.
Bên kia, Tiêu Minh Dự thoáng thấy Dung Yến quay lại, liền ngừng ho, ngước mắt lên, khóe môi nhếch lên một vòng cung thật sâu.
Dung Yến có bản chất phong lưu, những người bạn xung quanh hắn cũng vậy.
Nếu anh nhớ không lầm, người bạn trai cũ đã làm tổn thương Dung Nhàn thậm tệ, là bạn thân của Dung Yến.
...
Bên ngoài khách sạn, bãi đậu xe.
An Tống cùng Dung Nhàn lên xe, lúc đóng cửa lại, cô nghiêng đầu nhìn nói: "Cám ơn chị cả."
"Sao tự dưng lại cảm ơn chị vậy?"
An Tống hơi cong môi, "Chị còn chưa ăn cơm xong, liền đặc biệt tới đây mang em đi."
"Nhìn ra à?" Dung Nhàn nhướng mày, tò mò nhìn cô, "Em quan sát khá cẩn thận đấy."
An Tống nhìn ra ngoài cửa sổ, "Em có ngốc đâu..."
Nếu như lúc Dung Yến mới tới cô không có nhiều cảm giác, sau đó Văn Vãn nhắc nhở cô như vậy, cô không có lý do để hiểu.
Dung Thận, Dung Yến, mối quan hệ giữa những người anh em họ này có lẽ không hài hòa.
Bởi vì những người bạn hoặc người thân có mối quan hệ tốt với anh Cửu, cô đã gặp họ rồi.

Ngoài chị cả và bố mẹ chồng ở Trạm Châu, Tô Ngật Đình ở Hương Giang và những người khác, ở Dung gia cô chỉ gặp qua vị Dung lão tháo vát lại hợm hĩnh kia thôi.
Lúc này, Dung Nhàn kinh ngạc nhìn An Tống, nói thật, cô thật sự không nghĩ rằng em dâu mình...!ngay từ đầu đã thông minh như vậy.
An Tống luôn tạo cho người ta ấn tượng gần như cứng nhắc là dễ thương, hình tượng ngoan hiền ít nói, khó có thể liên hệ con bé với từ thông minh.
Đôi môi đỏ mọng của Dung Nhàn hơi hé mở, một lúc sau mới mơ hồ nói: "Không nghiêm trọng như em nghĩ đâu, lão Lục không phải tội phạm, chỉ là mồm mép quá ngắn, lời nói không dễ nghe..

Nếu có thể, giao thiệp càng ít càng tốt."
An Tống ậm ừ, không hỏi gì bất cứ gì về chuyện Dung Yến.
Hoàn toàn không quan tâm.
Bên trong xe yên tĩnh một hồi, Dung Nhàn chờ đợi có chút không kiên nhẫn, hạ cửa sổ nhìn về phía cửa khách sạn, tùy ý hỏi: "Em quen biết Văn Vãn đã bao lâu rồi?"
"Không lâu lắm.

Thật ra quen biết là từ bữa tiệc ở Hương Giang năm trước."
"Vậy em có biết cô ấy..."
Dung Nhàn muốn nhắc nhở An Tống, nhưng khi lời nói đến môi, cô lại do dự.
Nói thẳng ra thì không tránh khỏi bị nghi ngờ gieo rắc bất hòa.
Dung Nhàn còn đang suy nghĩ xem nên cắt ngang như thế nào, An Tống đã bắt chuyện rồi, "Vâng, em biết."
"Em biết?" Dung Nhàn cất cao giọng nói âm cuối cùng, cực kỳ hứng thú nghiêng người, "Nào, nói cho chị biết, em biết cái gì?"
An Tống hể nghe thấy hành vi sáo rỗng rõ ràng này.
Khóe miệng cô nhếch lên một nụ cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết, "Những chuyện chị cả muốn nói với em, em hẳn là biết."
Dung Nhàn: "..."
Chơi chữ với cô hả?
Dung Nhàn nhàn nhạt nhìn An Tống, sau đó có chút kinh ngạc nói: "Đã như vậy, em không lo lắng cô ấy có ý đồ khác muốn liên hệ với em sao? Có lẽ cô ấy cố ý tiếp cận em."
"Tại sao lại tiếp cận em?"
"Không phải nói là em biết sao?"
An Tống nhìn thẳng vào đôi lông mày giễu cợt của Dung Nhàn, vài giây sau mới thẳng thắn nói: "Cô ấy và anh Cửu quen nhau nhiều năm như vậy, nhưng cũng không có phát triển thành người yêu, nguyên nhân không phải do em.

Vì Văn Vãn là danh viện, nên khả năng phân biệt đúng sai luôn có."
"Em còn biết Văn Vãn thích Tiểu Cửu!"
Dung Nhàn không có gì ngạc nhiên, cô chủ động khơi mào chủ đề này, quả nhiên là vì bảo vệ nhược điểm của mình, mới khiến An Tống chú ý hơn.

Kết quả là, không cần thiết.
"Em đoán được, hơn nữa em cũng để anh Cửu chứng thực." An Tống nghiêng đầu, cười híp mắt trong veo, "Kỳ thực Văn Vãn thích anh ấy cũng là tự nhiên thôi, dù sao anh Cửu ưu tú như vậy..."
Vẻ mặt của Dung Nhàn hơi mờ đi, như thể cô nhìn thấy con người trước đây của mình thông qua nét mặt của An Tống.
Cô cũng đã từng nhiệt tình với tình cảm của mình như vậy, nhưng thời gian đã trôi qua, bây giờ cô thậm chí không nhớ rõ mùi vị và cảm giác của sự rung động đó nữa.
An Tống nói tiếp: "Hơn nữa, ý định của Văn Vãn không ảnh hưởng đến chúng em.

Cô ấy mời em đi ăn chỉ vì lần trước chúng em đã nói chuyện vui vẻ.

Nếu cô ấy tiếp cận em thực sự có kế hoạch khác.

Cách này không hợp với thân phận của cô ấy."
...
Khoảng mười phút sau, Tiêu Minh Dự đi cửa sau trở lại bãi đậu xe, cầm hộp đồ ăn ngồi vào trong ghế lái, quay đầu lại thì thấy hai người phụ nữ ngồi ở ghế sau đang nhìn chăm chú mình.
Anh nhếch môi cười, khóe mắt nhìn về phía Dung Nhàn, chỉ trỏ nói: "So với cái tên rác rưởi Dung Yến kia, em cảm thấy anh thuận mắt hơn sao?"
Dung Nhàn mặt không biểu tình nhìn ra ngoài cửa sổ, An Tống ho nhẹ một tiếng, giơ tay vuốt tóc mái trên trán cô, giả vờ như không nghe thấy.
Tiêu Minh Dự tự giễu cợt mình: "..."
Trở về biệt thự, Dung Nhàn cầm điếu thuốc đi ra khu vườn nhỏ.
Trời nhiều mây mù mịt, cô ngẩng đầu thở ra làn sương trắng, nhìn làn sương tan trong không trung, khóe miệng kéo dài thở dài.
Phía sau, tiếng bước chân lại gần.
Người phụ nữ cảm thấy có một sức nặng đè lên vai, chiếc áo gió màu đen rơi xuống người cô.
Ngay sau đó, người đàn ông ôm lấy cô từ phía sau, bao bọc cô trong bầu không khí trong trẻo và mê hồn.

"Sao dạo này nghiện thuốc lá quá vậy? Hút thuốc nhiều không tốt cho sức khỏe đâu."
Giọng Tiêu Minh Dự khàn khàn, mang âm mũi nặng nề.
Dung Nhàn liếc nhìn tàn thuốc đã tắt trong tay, giọng thất thường nói: "Anh còn chưa khỏi bệnh, sao lại chạy ra ngoài?"
"Trên đường từ khách sạn trở về em vẫn luôn lơ đễnh..." Tiêu Minh Dự giơ tay nhéo cằm cô, ép cô quay đầu lại nhìn anh, "Suốt đường đi nghĩ cái gì vậy?"
Anh không thích Dung Nhàn trầm lặng như vậy, trông có vẻ đa cảm, hơn nữa còn xa lánh lạnh nhạt.
Dung Nhàn nhìn chằm chằm bóng dáng tuấn tú của người đàn ông, trong lòng bỗng nhiên có một loại tâm tình hỗn độn, cô lẩm bẩm nói: "Chỉ là không hiểu tại sao anh lại thích tôi..."
Nói là vì tiền, nhưng anh ta đối với tiền chưa bao giờ cúi đầu, chẳng những độc mồm độc miệng, hơn nữa tư thế cũng rất cao.
Nói anh có tình cảm sâu sắc thì lại quá cường điệu, bản thân cô cũng không tin.
Tiêu Minh Dự không bỏ lỡ sự bối rối và do dự trên nét mặt của Dung Nhàn, như thể bất lực và kiệt sức.
Đôi môi mỏng của anh dần dần mím lại, anh ngập ngừng nheo mắt lại: "Anh xem biểu hiện của em, bộ dạng không giống như nhớ anh, mà là giống như đang nhớ tới chuyện gì buồn."
Gương mặt của Dung Nhàn cứng đờ, tư thế muốn quay đầu đi hút thuốc.
Tiêu Minh Dự hít một hơi thật sâu, thực là mẹ nó bị anh nói trúng rồi?
Người đàn ông dùng ngón tay cái bóp nhẹ quai hàm của cô, "Đừng trốn, nhìn vào mắt anh và trả lời, có hay không?"
"Không phải chuyện của anh." Cằm Dung Nhàn bị anh véo đau, tâm tình cũng có chút bị ảnh hưởng, "Buông ra."
"Không phải chuyện của anh?" Tiêu Minh Dự tức giận cười cười, giật lấy điếu thuốc trên đầu ngón tay cô, đặt lên môi anh nhấp một ngụm, "Dung Nhàn, nếu em đã nói như vậy, anh phải đưa em lên giường ngủ một giấc thật ngon.".