*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Nara
Betaer: Bạn cute =))
Chương 26
Tuyết càng rơi càng lớn.
Tối hôm thứ tư đó, tuyết có giảm một chút, nhìn qua chỉ là tuyết nhỏ. Thứ năm Phương Chiêu Mộ không có tiết, ngủ thẳng tới chín giờ, đi xuống lầu xem, xe xúc tuyết đã xúc qua mặt đường trước cửa nhà cậu, bước đi không có chướng ngại gì.
Phương Chiêu Mộ không đi học cũng không ăn đồ gì ngon, đến cửa hàng bánh mì đầu đường, mua một đống bánh mì về nhà, đọc sách nguyên một ngày.
Cửa sổ nhà cậu không phải thủy tinh, từ bên trong không nhìn thấy tình huống bên ngoài, đến sáng thứ sáu, Phương Chiêu Mộ vừa mở cửa sổ liền thấy bên ngoài ngợp một màu trắng, ngay cả đỉnh đèn đường cũng có một tầng tuyết.
Tuyết vẫn còn rơi, buổi chiều Phương Chiêu Mộ có tiết, nhìn thấy cảnh trước mắt có hơi bối rối, tự nhủ thế này thì làm sao đi học được. Đóng cửa sổ, Phương Chiêu Mộ nhanh trí, chạy đi xem hòm thư và trang web chính thức của nhà trường, không phát hiện thông báo nghỉ học thì rất thất vọng, vừa muốn đóng trang web, thì hòm thư lại nhắc nhở có một mail mới.
Cậu lập tức lên tinh thần, nhấn vào hòm thư chưa đọc, đuôi thư là của trường như mong muốn, nhưng mà tiền tố lại là Tống Viễn Tuần. Tống Viễn Tuần gửi thư cho cậu, hỏi Phương Chiêu Mộ là chiều nay cậu có tiết phải không.
Nghĩ đến bóng lưng bước từng bước trong tuyết của Tống Viễn Tuần ngày hôm qua, Phương Chiêu Mộ có chút mềm lòng, không có block địa chỉ email của Tống Viễn Tuần, mà cũng không có ý định trả lời, coi như không nhìn thấy, xóa thư ngay, sau đó bắt đầu chờ trường gửi cho cậu thông báo nghỉ học vào sáng nay cho cậu.
Giấc mộng của Phương Chiêu Mộ chính thức tuyên bố tan biến vào lúc 12 giờ trưa, cậu không nhận được mail mới nào cả, vẫn phải đi học, đành phải mang đôi ủng mà cậu đã mua từ rất lâu kia vào, lại khoác thêm một chiếc áo chống gió rất lớn có kèm mũ, cậu đội mũ lên rồi đi xuống lầu.
Phương Chiêu Mộ mở cửa, một chiếc xe jeep màu đen rất lớn đã đứng ở trước lầu. Chờ Phương Chiêu Mộ đi ra ngoài, cửa sổ xe liền hạ xuống, lộ ra khuôn mặt Tống Viễn Tuần.
Tống Viễn Tuần mang khẩu trang y tế, rất tự nhiên nói với Phương Chiêu Mộ: “Đi thôi.”
Giọng nói còn có chút khàn khàn.
Phương Chiêu Mộ rất muốn hỏi anh, có phải là khuya hôm qua lúc đi theo mình rồi về nhà bị cảm phải không, nhưng lại nghẹn không nói, cũng không chào hỏi, làm như không thấy đi thẳng vào trong tuyết, cẩn thận từng li từng tí đạp tuyết đi về phía trước.
Còn đi chưa được mấy bước, phía sau Phương Chiêu Mộ truyền đến tiếng đóng cửa xe, Phương Chiêu Mộ không quay đầu lại, sau khi nghe tiếng ho của Tống Viễn Tuần, cũng biết anh xuống xe đi theo rồi.
Phương Chiêu Mộ đi bộ gần nửa con phố, nghe thấy Tống Viễn Tuần ở phía sau cậu ho chừng bảy lần, thực sự không chịu nổi, xoay người lại, trừng Tống Viễn Tuần cách đó ba mét. Anh thấy cậu quay người lại liền đứng yên, cũng nhìn Phương Chiêu Mộ xuyên qua tuyết rơi.
Hai người đối diện vài giây, Phương Chiêu Mộ thở dài, quyết định thỏa hiệp một lần, đi tới. Cậu tới trước mặt Tống Viễn Tuần, Tống Viễn Tuần vẫn không động, Phương Chiêu Mộ đành lấy tay đẩy nhẹ Tống Viễn Tuần một cái, nói với anh: “Được rồi, lên xe đi.”
Lúc này Tống Viễn Tuần mới cùng Phương Chiêu Mộ trở về lấy xe.
Trong xe rất ấm áp, khác xa với bên ngoài rét mướt, Phương Chiêu Mộ ngồi xuống, liếc nhìn Tống Viễn Tuần, không nhịn được nhỏ giọng nói với anh: “Đã bị cảm còn khoe với chả khoang.”
Tống Viễn Tuần khởi động xe, không lên tiếng, Phương Chiêu Mộ còn nói: “Buổi tối lái xe đi theo không phải rất giỏi hả, xuống xe đi theo làm cái gì.”
Tống Viễn Tuần ho một tiếng, yên lặng lái xe. Có tuyết nên tốc độ xe hơi chậm, nhưng nhà Phương Chiêu Mộ cũng không xa, mười phút đã đến dưới lớp học. Phương Chiêu Mộ đã lười suy nghĩ tại sao Tống Viễn Tuần biết hôm nay cậu học ở đây, nói cảm ơn với Tống Viễn Tuần, lúc chuẩn bị xuống xe, Tống Viễn Tuần cuối cùng cũng mở miệng: “Tôi ở dưới lầu chờ em, tan học đưa em về.”
Phương Chiêu Mộ chịu Tống Viễn Tuần luôn rồi, nhẹ nhàng khuyên một câu: “Anh vẫn nên về nhà dưỡng bệnh đi.”
Tống Viễn Tuần không trả lời, xem chừng là không định về rồi, Phương Chiêu Mộ sợ đến muộn, không nói thêm nữa, đi học trước.
Hai tiếng sau đi xuống lầu, Phương Chiêu Mộ không ngoài ý muốn nhìn thấy Tống Viễn Tuần ngồi ở chỗ đợi tầng dưới. Tống Viễn Tuần trên đùi để một cái vi tính xách tay, bên cạnh còn có Chu Mộng, hai người đang nói chuyện.
Vừa thấy Phương Chiêu Mộ xuống dưới, Tống Viễn Tuần đưa máy vi tính đưa cho Chu Mộng ngay, rồi đeo khẩu trang lên, đứng dậy, đi đến chỗ Phương Chiêu Mộ.
Người Tống Viễn Tuần cao ráo, mặc một chiếc áo khoác khá xịn, bước đi mang theo gió, đôi mắt cứ đặt yên trên người Phương Chiêu Mộ, không hề rời đi giây nào, chân bước nhanh đến làm cho Phương Chiêu Mộ nhớ lại lần đầu nhìn thấy Tống Viễn Tuần.
Lần đầu tiên Phương Chiêu Mộ đến phòng thí nghiệm đã thấy Tống Viễn Tuần, cậu cảm thấy Tống Viễn Tuần rất đẹp trai. Sau đó cậu cứ hay đến hỏi Tống Viễn Tuần, muốn cùng Tống Viễn Tuần làm quen một chút, nhưng Tống Viễn Tuần lại không muốn để ý đến cậu.
Phương Chiêu Mộ suy nghĩ cả mấy tháng trời, không tìm được người trò chuyện, buổi tối cứ nằm trằn trọc không ngủ, nghĩ không ra chính mình sai ở chỗ nào.
“Mộ Mộ, tuyết quá lớn.” Tống Viễn Tuần đi tới trước mặt Phương Chiêu Mộ, nhẹ nói như sợ hù đến cậu, giải thích tại sao mình lại đợi.
Trong lòng Phương Chiêu Mộ có chút phức tạp, hơn nữa Tống Viễn Tuần quá gần rồi, cậu không quá thoải mái nên lui về sau một bước.
Tống Viễn Tuần nhìn thấy động tác của Phương Chiêu Mộ, ngẩn người, lại nói với Phương Chiêu Mộ: “Chỉ là đưa về thôi.”
Tống Viễn Tuần sinh bệnh nên khi nói chuyện giọng khàn khàn, có chút đáng thương, cuối cùng Phương Chiêu Mộ vẫn ngồi lên xe Tống Viễn Tuần.
Nhìn Tống Viễn Tuần cài dây an toàn, Phương Chiêu Mộ nói: “Cảm ơn.”
Phương Chiêu Mộ không muốn lại cùng Tống Viễn Tuần dây dưa dài dòng. Vả lại cũng không phải mỗi người đi học đều lái xe, luôn có biện pháp đến trường.
Vì Tống Viễn Tuần bệnh, Phương Chiêu Mộ lại là người dễ mềm lòng, một câu “Một lần cuối cùng” chặn ở bên mép, quay đầu nhìn vẻ mặt xanh xao của Tống Viễn Tuần, nghẹn mười phút vẫn không nói ra.
“Sắp có bão tuyết. ” Tống Viễn Tuần nhìn về phía trước, bỗng nhiên mở miệng, “Cuối tuần chắc sẽ có thông báo nghỉ học.”
Một lát sau, Phương Chiêu Mộ mới đáp lại: “Vậy à.”
“Trong nhà có đồ ăn chưa?” Tống Viễn Tuần hỏi Phương Chiêu Mộ.
Phương Chiêu Mộ suy nghĩ một chút, nói thật: “Có một ít bánh mì.”
“Giờ đi mua đi. ” Tống Viễn Tuần dừng xe, chuẩn bị chuyển hướng, thấy Phương Chiêu Mộ có vẻ do dự, anh còn nói, “Có thể sẽ rơi rất lâu. Tôi cũng có đồ muốn mua, tiện đường đưa em đi luôn.”
Phương Chiêu Mộ suy nghĩ một chút, cảm thấy thật sự cần đến siêu thị một chuyến, liền nói: “Cảm ơn. Làm phiền anh rồi.”
“Không phiền.” Tống Viễn Tuần đáp.
Trong xe an tĩnh hồi lâu, lúc nhìn thấy bảng hiệu siêu thị ở xa xa, Tống Viễn Tuần đột nhiên lên tiếng, nói với Phương Chiêu Mộ: “Lần em đi mua sắm kia, đáng lẽ tôi nên chở em về.”
“Nhìn em xách nhiều đồ như vậy, anh vẫn muốn giúp em, cho nên đứng ở nơi đó chờ em.”
Phương Chiêu Mộ đã không còn muốn nghĩ tới mấy thứ này nữa, cũng không muốn tiếp tục nghe Tống Viễn Tuần nói. Chỉ nghe vài câu, trong lòng Phương Chiêu Mộ đã tràn đầy chua xót với khó chịu, nhưng cậu không mở miệng ngăn lại, Tống Viễn Tuần sẽ không dừng nói.
“Em nói gì anh đều nghe thấy được, anh không cười em.” Tống Viễn Tuần nói rất nhẹ nhàng, lại rất vụng về, anh nói rất chậm, thật giống sợ Phương Chiêu Mộ giận dỗi, lại giống như đang tìm từ, “Em cũng biết, em gửi tin nhắn thoại cho anh, anh yêu thích còn không kịp, sao có thể cười em được.”
So với nửa tháng trước, giữa Phương Chiêu Mộ và Tống Viễn Tuần thiếu đi một cánh cửa gỗ trong khách sạn, nhiều hơn một bầu trời tuyết ngoài xe.
Tống Viễn Tuần ngồi cạnh Phương Chiêu Mộ, lúc tắt đèn bọn họ cách nhau rất gần, bật đèn lại không thể nói chuyện đàng hoàng với nhau.
Phương Chiêu Mộ cảm thấy cái tên Tống Viễn Tuần này thật rất xấu, tâm cơ rất nặng, bề ngoài đàng hoàng, trên thực tế lại đang lợi dụng sự mềm lòng của cậu. Chỉ cần cho Tống Viễn Tuần một cơ hội bé xíu thôi, là anh có thể bắt được “chiếc xương sườn mềm mại” của Phương Chiêu Mộ, lay động quyết tâm của cậu.
“Lần về nhà đó, tôi chỉ muốn, lần sau nhất định sẽ không để em tự mình gánh hết, tới giúp em xách túi thôi cũng được.”
Tống Viễn Tuần dừng xe ở bãi đậu, nói: “Đến rồi.”
Anh ghé lại gần, giúp Phương Chiêu Mộ cởi dây an toàn, gần tới mức khiến Phương Chiêu Mộ vô ý thức nhắm mắt lại. Nhưng rất nhanh, Tống Viễn Tuần lại lễ phép lui ra.
Mỗi người tự mở cửa, đi vào màn tuyết.