Nhiệt Độ Trên Không - Hà Khuyết

Chương 61




Năm 2016, vào ngày sinh nhật của Bùi Tiểu Thập, lần đầu tiên hai người qua đêm tại khách sạn, cậu nhận được một bất ngờ nhỏ từ Vạn Hạ Trình. Đó là một khối vuông trong suốt bằng acrylic, to bằng nửa bàn tay, nếu nhấn nút sẽ phát sáng. Món quà chẳng đáng bao nhiêu tiền, nhưng ít nhất vẫn hoàn thành nhiệm vụ đẹp trong câu "có đỏ mà không có thơm."

Bất kể "chẳng nên cơm cháo gì", Bùi Tiểu Thập vẫn xem như báu vật mà cất giữ cẩn thận.

Qua nửa đêm, cả hai nằm trên giường sau khi dùng hết hai cái bao cao su. Vạn Hạ Trình không bóc trần rằng size này bị nhỏ mà chính Bùi Tiểu Thập đã nhận ra. Ở lần cuối, cậu nhất quyết không cho anh ghệ đeo bao nữa, vừa đỏ mặt vừa ngang ngược tự tay tuột nó ra khỏi "Vạn bé".

Hắn hỏi: "Nóng quá à? Mặt em đỏ hết rồi."

Mặt ai kia càng đỏ hơn: "Anh cố ý hỏi vậy phải không?"

"Vì anh cũng thấy nóng." Vạn Hạ Trình cười, lật người khỏi người cậu rồi giảm nhiệt độ phòng thấp hơn 2 độ.

Rút kinh nghiệm từ lần đầu, lần này thiếu niên đã dễ dàng tiếp nhận hơn. Mặc dù không đeo bao, Vạn Hạ Trình cuối cùng chỉ làm bẩn bụng đối phương.

Hành sự xong xuôi, cả hai tự lau chùi. Bùi Tiểu Thập vừa lau vừa ấp úng: "Lần sau anh cứ ra bên trong nhé, không sao đâu."

Vạn Hạ Trình lau xong ném giấy đi, rồi ấn nhẹ lên bụng ai kia: "Không được. Lỡ cấn bầu thì sao?"

Bùi Tiểu Thập ôm chầm lấy tay hắn, cười tít cả mắt, bắt đầu được voi đòi tiên: "Nếu mang thai thì em sẽ gả cho anh!" Vui quá đâm ra coi trời bằng vung, mặt dày nói: "Được không? Ông xã ơi?"

Vạn Hạ Trình rút tay lại: "Sến quá."

Bùi Tiểu Thập bổ nhào lên người đối phương: "Được lắm, mặc quần vào là không nhận người nữa rồi!"

Vạn Hạ Trình không thèm đấu khẩu, vỗ mông cậu ra hiệu nằm sang chỗ khác, nhanh chóng rút cái khăn tắm đã trải để tránh làm ướt ga giường ra, mặc lại quần lót và quần đùi rồi mới nằm xuống.

Bùi Tiểu Thập vẫn để người trần như nhộng, nghịch ngợm bò lên người hắn quậy loạn, bảo "Không cho anh ngủ đâu". Vì quá mạnh bạo, kết quả đụng tới cái mông bị trọng thương cả đêm. Cậu đau tới nhíu mày, đành ngoan ngoãn nằm xuống ngủ bên cạnh người nọ.

Khi đèn tắt, bàn tay để dưới chăn của Bùi Tiểu Thập được nhét cho một khối lập phương.

Cậu lấy khối vuông ra khỏi chăn. Trong căn phòng tối đen như mực, nó phát ra chút ánh sáng mờ ảo màu cam, trông cực kỳ nổi bật.

Thiếu niên chưa biết là gì, nhưng đã buột miệng nói ngay: "Em thích lắm!" Hào hứng nói liên tiếp bốn, năm lần "thích lắm" mới sực nhớ để hỏi liệu có phải quà sinh nhật của bản thân không, song cũng không hỏi Vạn Hạ Trình đây là gì.

Với Bùi Tiểu Thập, là gì cũng không quan trọng, quan trọng là anh đã tặng nó cho cậu.

Tuy thiếu niên không thắc mắc, Vạn Hạ Trình vẫn tự nói: "Ừ, quà sinh nhật tặng em. Anh tự làm, chẳng có tác dụng gì đâu, chỉ là món đồ trang trí biết phát sáng thôi."

Bùi Tiểu Thập cầm khối vuông nhỏ màu cam, nghiêng người ôm hắn: "Sao lại vô dụng được. Em siêu thích luôn. Màu cam là màu yêu thích của em, vừa hay là màu may mắn trong năm nay nữa!"

"Trùng hợp vậy sao?"

Hắn còn nghĩ: Vậy thì tốt, không tra nhầm màu may mắn năm nay của em.

Giống như 2016, vào sinh nhật năm 2022 của Bùi Tiểu Thập, cả hai vẫn ở Thượng Hải, cùng nhau qua đêm trong một khách sạn ở đây.

Chỉ khác là, nhà nghỉ năm ấy đã trở thành khách sạn, mà những con người từng cùng đi thuê phòng ấy, cũng không còn chính mình của ngày xưa nữa.

Phụ đối phương dọn nhà xong, hắn dẫn cậu đến trung tâm thương mại trong thành phố để chọn quà. Giờ đây, bất kể đắt như nào, Vạn Hạ Trình cũng sẵn lòng mua cho cậu.

Kể cả thiếu niên muốn nhà muốn xe, muốn vài trăm triệu phí bồi thường tổn thất tinh thần vì thất tình, người đàn ông vẫn sẽ cho cậu hết.

Vạn Hạ Trình tự lừa mình dối người, hy vọng thiếu niên sẽ đòi đền bù một chút gì đó về vật chất. Cuối cùng, hắn xác nhận được rằng Bùi Tiểu Thập sẽ không đòi hỏi gì cả. Cái "hận" mà cậu nói, chính là hận "anh không yêu em", chứ không phải bất kỳ thứ gì khác.

Song người đàn ông đã quên mất, dù tình yêu của hắn mọc lên từ mảnh ruộng cằn cỗi, dẫu dốc hết sức chăm sóc cũng chỉ có thể trao đi một hạt lúa thì người nọ vẫn sẽ như trúng một mùa vụ bội thu, ôm chặt lấy hắn.

Khối vuông nhỏ biết phát sáng đó, cùng những món đồ không đáng giá mà Vạn Hạ Trình đã tặng trước đây, vẫn luôn được Bùi Tiểu Thập giữ trong vali, theo cậu đi qua mỗi thành phố.

Năm nay, Bùi Tiểu Thập không nhận bất kỳ món quà nào mà Vạn Hạ Trình muốn tặng. Người nọ không thích cảm giác nợ ai, bèn nói với cậu: "Coi như tôi nợ em, hôm khác tôi bù."

"Thật sự không cần mà..." Bùi Tiểu Thập lắc đầu, ngừng một chút rồi tiếp tục. "Hay anh tặng em cái khăn quàng kia đi, em rất thích nó."

Nếu không nhờ đối phương nhắc, khéo hắn sẽ hoàn toàn quên mất sự tồn tại của nó. "Ngoài khăn, em còn muốn quà gì nữa không?"

Bùi Tiểu Thập mím môi, trả lời: "Để em suy nghĩ rồi nói sau với anh, được không ạ?"

Vạn Hạ Trình đồng ý: "Được."

Bùi Tiểu Thập lại nhỏ giọng hỏi tiếp: "Mai anh quàng giúp em một lần nữa nhé?"

"Được."

Bùi Tiểu Thập ngước lên: "Vậy anh có thể đừng về Thâm Quyến không?"

Sao cũng "được" à? Thiếu niên đột nhiên nghi ngờ mọi thứ, bèn thử hắn bằng một câu hỏi mà bản thân biết sẵn câu trả lời sẽ là không.

"Ở Thâm Quyến vẫn còn việc đang chờ tôi xử lý, tôi bắt buộc phải về." Người đàn ông nhìn cậu một lúc, rồi nói tiếp: "Khi nãy bảo được không phải lời nói suông để gạt em. Những gì không muốn làm, hoặc không thể làm được, tôi sẽ không hứa hẹn."

Bùi Tiểu Thập buông thõng tay, móc lấy ngón út của đối phương, vừa đung đưa vừa trả lời: "Em biết rồi, anh Vạn."

Đêm đó, hai người chẳng hề làm gì. Thiếu niên nhanh chóng chui vào chăn, nhắm mắt lại, không biết có ngủ hay không, chỉ thấy cậu yên tĩnh nằm đó, không hề động đậy.

Sáng hôm sau, Vạn Hạ Trình có chuyến bay về Thâm Quyến. Ban đầu, hắn định để Bùi Tiểu Thập ngủ thêm chút nữa, nhưng khi điện thoại vừa rung một cái dưới gối, người nọ cũng dậy theo.

Vậy là cả hai cùng rời giường, sắp xếp hành lý, ăn sáng rồi trả phòng.

Trước khi rời khỏi khách sạn, hắn đã quàng khăn giúp cậu.

Vốn người đàn ông không định để đối phương tất bật theo mình tới sân bay, nhưng ai kia cứ nằng nặc đòi đi cùng, bảo rằng em muốn đi tiễn anh.

Tại cổng kiểm tra an ninh, Bùi Tiểu Thập đội mũ, đeo khẩu trang, cổ quàng khăn của Vạn Hạ Trình, gần như che cả người kín mít. Cậu cúi đầu, vành mũ đen che khuất nửa khuôn mặt, khiến Vạn Hạ Trình không thể nhìn rõ vẻ mặt, cũng không thấy được khóe mắt đỏ hoe của người đối diện.

Nhưng hắn lại đặt tay lên sau gáy ép cậu ngẩng đầu, rồi cúi người sát lại gần để nhìn thẳng vào đôi mắt ấy.

Khóe mắt thiếu niên hoen đỏ, nhưng bên trong không có nước, giống như mắt cậu đỏ lên vì quá khô, ánh mắt mờ mịt dần.

Gầy quá, thật sự rất gầy, mặt nhỏ đến nỗi không đeo vừa khẩu trang. Trông Bùi Tiểu Thập giống đứa trẻ đang trộm dùng khẩu trang của người lớn, một miếng vải nhỏ đã che hết nửa khuôn mặt mà vẫn còn dư.

Còn đôi mắt tuy vừa to vừa tròn, nhưng con ngươi lại trống rỗng. Đôi lúc, nhìn thoáng qua sẽ thấy hơi đờ đẫn.

Nhìn lâu thêm một chút, đôi mắt của Bùi Tiểu Thập càng đỏ hơn.

"Đâu phải là không gặp lại," Vạn Hạ Trình sờ nhẹ gáy đối phương qua lớp khăn quàng. "Chờ em lo việc ở Thượng Hải xong, hoặc đợi tôi hết việc đợt này thì..."

"Em bận thật mà," Bùi Tiểu Thập cắt lời, vội cúi đầu, "Ý em là... tuần sau em sẽ bắt đầu học với thầy, công ty cũng bắt đầu giao việc lại rồi, còn phải thi bằng lái xe nữa..."

Vạn Hạ Trình khựng lại một chút, rồi đáp: "Được rồi, bận rộn chút cũng tốt."

Thiếu niên lùi lại một bước, vẫy tay với hắn: "Dù sao thì, anh cũng đừng lo cho em."

Cái vẫy tay này không có ý "đừng lo cho em," mà là "anh đi đi."

Hiện tại, Bùi Tiểu Thập không thể chịu đựng nổi việc phải nói lời tạm biệt với Vạn Hạ Trình. Vì vậy trước khi người nọ rời đi, cậu đã quay lưng đi trước, giống như cách Vạn Hạ Trình của năm xưa từng rời khỏi cậu. 

Cứ thế đi thẳng, không hề ngoảnh lại.