Hơn 7 giờ sáng, Bùi Tiểu Thập tỉnh giấc, phát hiện bên cạnh không còn ai. Trước tiên cậu tìm điện thoại trên tủ đầu giường, vừa định bật màn hình thì nghe tiếng nước chảy từ phòng tắm.
Là Vạn Hạ Trình dậy trước, đang đi tắm. Hồi xưa, hắn thường tắm nước lạnh vào buổi sáng để tinh thần tỉnh táo.
Cửa ngoài không khóa, có thể mở ra ngay. Bùi Tiểu Thập vẫn để trần, đẩy nhẹ cửa rồi thò nửa cái đầu vào, rụt rè hỏi có thể tắm chung không.
Qua lớp kính, Vạn Hạ Trình không nghe rõ, bèn tắt nước, bảo cậu lặp lại.
Bùi Tiểu Thập không dám nhìn thẳng người nọ, vội đỏ mặt lảng đi: "Không có gì ạ."
Vạn Hạ Trình đoán được đôi phần, lau mặt rồi đáp: "Tôi đang tắm nước lạnh."
"À... Vậy... vậy thôi." Ai đó không dám nói mình muốn tắm nước lạnh cùng hắn.
Trước đây, khi ở trọ, cả hai cũng từng tắm chung để tiết kiệm nước. Cậu chỉ thử tắm nước lạnh một lần, nhưng sau khi bị lạnh đến mức răng đánh lập cập thì chẳng dám thử lại nữa.
Bấy giờ, Vạn Hạ Trình đẩy cửa buồng tắm, gõ gõ lên kính, ra hiệu cho đối phương đi vào.
Bùi Tiểu Thập khoanh tay, chậm rãi bước chân trần vào trong. Dưới ánh đèn sáng rực của phòng tắm, họ đứng đối diện nhau, hai cơ thể không mảnh vai che thân.
Thiếu niên cắn chặt răng, chuẩn bị tinh thần đón nhận dòng nước lạnh. Nhưng khi mở vòi sen, thứ chảy xuống người cậu là nước ấm, cảm giác ấm áp bao trùm toàn thân.
Vạn Hạ Trình hỏi: "Tối qua không tắm mà ngủ luôn, bụng có khó chịu không?"
Đối phương lắc đầu: "Không ạ, anh đâu có ra bên trong."
Cậu ngẩng đầu cười, để lộ hàm răng trắng sáng: "Tối qua em ngủ rất ngon. Lâu rồi mới được như vậy."
"Vậy à? Thế thì tốt."
Bùi Tiểu Thập tự bóp xà bông rồi tạo bọt — là chai sữa tắm mùi đào mang theo từ hôm trước. "Tối qua anh ngủ có ngon không? Hình như giữa đêm em làm anh tỉnh một lần."
"Em làm tôi tỉnh? Sao tôi không nhớ."
"Vậy chắc em lại mơ rồi." Bùi Tiểu Thập lẩm bẩm.
"Mơ thấy gì?"
Mơ thấy anh ôm em, rồi xoa lưng em, giống như trước đây vậy.
Thấy Bùi Tiểu Thập không đáp, Vạn Hạ Trình cũng không gặng hỏi, chỉ báo sáng nay mình có cuộc họp trực tuyến, cần mượn phòng hội nghị của khách sạn. Dự kiến kết thúc vào 12 giờ, sau đó họ sẽ cùng ăn trưa.
Thiếu niên cắn môi, mãi sau mới lấy hết dũng khí hỏi: "Có phải... bên Thâm Quyến rất bận, còn Thượng Hải thì chẳng có việc gì... chỉ vì em nên anh mới ở lại đây..."
Người đàn ông nhìn cậu một lát rồi đáp: "Tôi cũng có thể không bận đến thế."
Ở cương vị hiện tại, hắn hoàn toàn có thể như những đối tác khác, chỉ việc ngồi rung đùi chờ chia hoa hồng.
"Bận một chút vẫn tốt hơn. Em cảm thấy mình là vì quá nhàn rỗi nên mới sinh bệnh." Cậu thả lỏng tay, giả vờ siết lại thành nắm đấm. "Em quyết rồi. Em cũng muốn bận hơn. Anh cứ đi họp đi, em sẽ không chỉ ngồi trong phòng đợi anh đâu. Em cũng có việc riêng phải làm."
Tối qua, cơ thể bị vặn vẹo thành đủ loại tư thế. Bùi Tiểu Thập ngủ một giấc dậy thấy toàn thân đau nhức. Hiện tại khi đứng trước mặt ai kia, chỉ cần động một chút người cũng lảo đảo.
Loạng choạng thêm lần nữa, cánh tay bị người đàn ông bắt lấy, sau đó dìu vào trong.
Trước đây, sau mỗi trận ân ái, Bùi Tiểu Thập thường hay than đau lưng mỏi gối, nhưng đây là lần đầu Vạn Hạ Trình thấy cậu đứng không vững như vậy.
"Tại sàn trơn quá đấy." Bùi Tiểu Thập giải thích.
Tắm xong, hắn ra ngoài trước, còn thiếu niên ở lại chỉnh trang thêm một lúc. Cuối cùng, cậu thay bộ quần áo chỉnh tề bước ra, da mặt có vẻ trắng hơn thường ngày.
Vạn Hạ Trình đứng trước gương lớn, cài từng cúc áo sơ mi. Nhìn qua gương, hắn thấy thiếu niên mặc hoodie xám và quần thể thao cùng màu, bộ dạng thư thái như thể chuẩn bị chạy bộ buổi sáng.
"Em có make một chút, anh nhận ra gì không?" Bùi Tiểu Thập ghé sát lại, ngẩng lên để người nọ xem rõ hơn. "Lâu rồi em không make up."
"Em làm những gì?" Đối phương quay đầu nhìn kỹ một chút, song chẳng thấy gì khác biệt.
"Một ít kem chống nắng, cùng chút kem nền che quầng thâm mắt, còn sửa lại lông mày nữa." Bùi Tiểu Thập chỉ vào mắt, rồi lại chỉ sang lông mày.
Làn da vốn rất đẹp, dù bị bệnh khiến khí sắc xấu đi vẫn không lộ lỗ chân lông. Hiện tại với cậu mà nói, việc trang điểm hay không chỉ khác nhau ở quầng thâm dưới mắt.
Còn lông mày thì Vạn Hạ Trình quả thực không nhìn ra. Khuôn lông mày của người nọ đã chuẩn chỉnh theo nét sẵn, không có sợi nào bị mọc lộn xộn.
Vạn Hạ Trình cười: "Nay ăn diện thế, có hẹn à?"
Bùi Tiểu Thập vội giải thích: "Không có! Trước đây, quản lý từng tìm cho em một giảng viên dạy diễn xuất rất giỏi trong ngành, bảo em học thêm với thầy. Nhưng lúc ấy tình trạng bản thân không ổn, mới học được hai buổi đã nghỉ. Em đang định đến công ty tìm Vũ Hạo, nhờ cậu ấy liên hệ giúp với quản lý để sắp xếp học tiếp."
Thì ra là bận việc này.
Vạn Hạ Trình cài xong khuy áo, xoay người đối diện với cậu: "Giờ em muốn quay lại đóng phim à?"
"Đã mấy năm không diễn... Em nghĩ mình chưa nên nhận phim vội. Trước mắt cứ theo học, tìm lại cảm giác chuyên môn trước rồi tính."
Nói xong, cậu lén liếc Vạn Hạ Trình một chút, như đang đợi được khen. Cơ thể đứng yên không nhúc nhích.
"Rất có kế hoạch." Vạn Hạ Trình xoa đầu tán thưởng, sau đó tiếp lời. "Giúp tôi thắt cà vạt đi."
Nhận cà vạt từ tay người nọ, Bùi Tiểu Thập phát hiện đây là chiếc bản thân đã tặng hôm qua. Đột nhiên, nước mắt bất giác rơi xuống, thiếu niên vội cúi đầu, không dám để đối phương nhìn thấy.
Là mừng quá mới khóc hay bệnh cũ sắp tái phát, chính mình cũng không phân biệt được.
Người đàn ông vươn tay, chạm vào khóe mắt đẫm nước trước mặt. Hắn không hỏi vì sao lại khóc, chỉ đơn giản giúp đối phương lau khô gương mặt ướt nhòe. "Không thắt à? Vậy để tôi tự làm."
Bấy giờ, Bùi Tiểu Thập mới ngẩng đầu, không màng hai mắt còn đỏ hoe, dưới ánh nhìn chăm chú giúp hắn thắt xong chiếc cà vạt.
Bùi Tiểu Thập ngập ngừng nói: "Giờ tới lượt em trói anh lại rồi."
"Nghe được đấy." Vạn Hạ Trình đã trả lời như vậy.
Tối qua nằng nặc xin hickey trên cổ cho bằng được, sáng nay có việc cần đi đâu mới biết ngại. Bùi Tiểu Thập bèn lấy khăn quàng của Vạn Hạ Trình quấn vài vòng.
Hai người cùng xuống lầu ăn sáng. Trước khi ra ngoài, Bùi Tiểu Thập nói muốn hôn hôn, nhưng không dám chạm môi nên chỉ thơm phớt một cái vào má.
Sau đó, mặt cậu đỏ bừng, vội vàng lau sạch vệt nước bọt sót lại trên mặt hắn.
Buổi sáng, người đàn ông ăn không nhiều, nhưng đã uống tới hai tách cafe. Thấy vậy, Bùi Tiểu Thập lo lắng: "Tối qua anh ngủ không ngon à?"
"Mấy năm nay quen rồi, bất kể ngủ thế nào vẫn cần chút cafe để tỉnh táo."
Ăn sáng xong, Vạn Hạ Trình đi họp, còn Bùi Tiểu Thập rời khách sạn để gặp Vũ Hạo. Trước khi ra ngoài, Vạn Hạ Trình dặn cậu nhớ mang thuốc theo.
Trưa hôm đó hai người không thể ăn trưa cùng nhau, vì Vạn Hạ Trình nhận được cuộc gọi báo rằng có khách hàng bất ngờ đến gặp hắn tại khách sạn.
Hắn nói: "Tối tôi tới đón em, rồi mình cùng đi ăn tối."
Bùi Tiểu Thập ngồi xoay vòng trên chiếc ghế công thái học cạnh chỗ Vũ Hạo, cầm điện thoại trả lời: "Anh cứ lo công chuyện đi, không cần để ý đến em đâu. Giờ quản lý không có ở đây, chiều em cũng phải đợi chị ấy."
Sáng nay, Lý Sương dẫn nghệ sĩ mới của công ty đi chụp bìa tạp chí. Qua điện thoại, cô nghe Vũ Hạo kể Bùi Tiểu Thập đột nhiên thay đổi, muốn quay lại học với thầy, có vẻ cậu muốn tiếp tục theo đuổi con đường diễn xuất.
Buổi trưa, Vũ Hạo order salad kèm một cốc sữa chua cho Bùi Tiểu Thập như thường lệ. Nhìn thực đơn, thiếu niên nói mình muốn ăn thêm một chiếc croissant.
Vũ Hạo kinh ngạc, hiếm khi anh sếp này chủ động đòi ăn nhiều hơn, tay run run lỡ đặt luôn hai phần.
Kết quả, tất cả đều chui vào bụng ai kia!
Nếu là nghệ sĩ khác của công ty, chắc chắn Vũ Hạo sẽ ra sức ngăn cản. Nhưng đây là Bùi Tiểu Thập, người mới uống ngụm nước đã no căng diều. Tính cách phải thay đổi đến mức nào mới khiến cậu tự đòi ăn thế này.
Vũ Hạo ghé tai hỏi nhỏ: "Ê anh Bùi, có phải cậu với mối tình đầu quay lại rồi không? À này, phòng bật sưởi còn quàng khăn làm gì, bỏ ra đi."
Bùi Tiểu Thập vừa cởi, y lập tức thấy ngay hai dấu hôn chói mù mắt trên cổ cậu, lập tức trợn mắt, vội vàng quấn khăn lại.
Thế là tốt rồi, một mũi tên trúng hai đích. Vũ Hạo thầm nghĩ, hôm đó y quả thật đã không nối nhầm tơ hồng, bèn nhân cơ hội đề nghị: "Chuyện tốt thường đến thành đôi, hôm nay cậu mặc đồ thoải mái thế này, hay chúng ta ra ngoài chụp một bộ ảnh city walk? Weibo với Xiaohongshu của cậu đóng bụi mấy tháng nay, chắc hội fan chị mẹ, fan bạn gái nhớ phát khóc mất rồi."
"Với cả, có phải hôm nay cậu tự makeup không?" Vũ Hạo tinh mắt, đưa tay quệt nhẹ lên mặt Bùi Tiểu Thập.
Cậu ngơ ngác, chưa kịp phản ứng đã thấy mặt mình trượt mất một vệt phấn. Vũ Hạ nhanh chóng lấy cốp trang điểm ra dặm lại cho cậu, vừa làm vừa nói: "Quay lại cũng tốt. Để chị Emma triệu tôi về làm trợ lý cho cậu, dù sao hai ta cũng quen hợp tác rồi."
Không so sánh không có đau thương, nói Bùi Tiểu Thập là hình mẫu cấp trên lý tưởng trong lòng mọi nô lệ tư bản cũng chẳng quá: hòa nhã, dịu dàng, lịch sự, dễ tính, tôn trọng cấp dưới, chưa bao giờ tỏ thái độ bề trên. Dù bị ốm cũng tự mình giải quyết, chẳng làm phiền đến ai.
Bùi Tiểu Thập là em ruột chủ tịch công ty, đồng thời từng là một trong những nghệ sĩ hàng đầu. Dù bây giờ có thêm chữ "từng", danh tiếng của cậu trong công ty vẫn lẫy lừng. Vì vậy, từ lúc bước chân vào nơi này, bàn làm việc của Vũ Hạo luôn có vô số ánh mắt dõi theo sát sao.
Tình huống của Bùi Tiểu Thập mọi người đều nghe qua ít nhiều, song mỗi phiên bản đều khác nhau.
Có người nói Bùi Tiểu Thập là cậu ấm nhà giàu, đâu cần bận tâm đến chuyện cơm áo gạo tiền của ngành giải trí. Có người kêu cậu bị ám ảnh bởi vai diễn trong "Đêm An Giấc" tới mức không thoát vai nổi, nên mới không muốn nhận thêm vai khác. Cũng có tin đồn vị này chỉ muốn cưỡi ngựa xem hoa, chưa từng nghĩ sẽ gắn bó với nghiệp diễn, sau khi ra mắt đạt tới đỉnh cao xong là rời ngành.
Thực ra, Bùi Tiểu Thập có văn phòng riêng, nhưng cứ thích ở lại chỗ Vũ Hạo. Thấy ánh mắt theo dõi ngày càng nhiều, cuối cùng Vũ Hạo đành đuổi cậu về văn phòng của mình.
Phó giám đốc bước ra từ văn phòng kế bên, tranh thủ tiếp đón Bùi Tiểu Thập. Không phải vì cậu là nghệ sĩ của công ty, mà vì cậu là em trai của Bùi Húc.
Về cậu út này, y cũng biết chút ít, rằng mấy năm qua không đóng phim vì sức khỏe không tốt. Bùi Húc cũng dặn cần để mắt tới người nọ.
Thiếu niên không ra ngoài chụp ảnh city walk với Vũ Hạo. Thay vào đó, cậu ở lại văn phòng, tập chơi Rubik theo video hướng dẫn.
Vũ Hạo lén chụp vài tấm người nọ đang chơi Rubik, nhắn qua WeChat cho Lý Sương rồi đăng thẳng lên trang cá nhân.
Caption: Một buổi chiều tràn đầy năng lượng, còn gì tuyệt hơn thử sức với Rubik! Mọi người xoay được mấy mặt rồi nào?
Kèm theo hai tấm ảnh chụp Bùi Tiểu Thập đang cúi đầu nghiên cứu khối Rubik ở hai góc độ khác nhau.
Bài post nhanh chóng thu hút lượng tương tác kỷ lục trong gần một năm qua.
—— Aaaaaa! Bé iu, em 10 nhỏ của mẹ! Nhớ em chết mất thôi!!!
——Tiểu Thập!!? Là Tiểu Thập Thập bằng xương bằng thịt kìa! Bé ơi éc éc éc!!!!!!!
—— Mẹ ngất đây! Hóa ra cục cưng chưa quên pass!!!
—— Tiểu Thập giỏi quá, lại biết chơi Rubik nữa. Mẹ còn chẳng xoay nổi một mặt!
—— Muốn véo cái face ID đáng yêu kia ghê!!!
—— Nay bé mặc đồ iu thía! Đang ra ngoài chạy bộ à? Nhưng nắng lên rồi, con quàng khăn vậy có nóng không?
—— Bé đẹp để mặt mộc lên hình nữa hả? Đúng là người đẹp trai thường có lối đi riêng!!!
...
Ngoài ra, còn có mấy bình luận độc lạ khác:
—— Chị xoay được bảy mặt đấy! Nhóc bắt grab đến tìm chị học đi, chị trả tiền xe cho.
—— Khăn đẹp thế, có link không?
—— Vô tình lướt new feed thì thấy. Mặc đồ thể thao với khăn quàng??? Học theo kiểu người nhà giời à??????
—— Ê lầu trên, cổ không quấn khăn thì quấn gì? Tất chân m à?????
...
Bùi Tiểu Thập vất vả xoay xong hai mặt, liếc điện thoại công việc mà Vũ Hạo đưa, mới phát hiện y vừa chụp lén mình.
"Thấy cậu đang bận nên tôi không làm phiền, tranh thủ đăng ảnh trước cho fan ngắm đã." Vũ Hạo cười nịnh nọt, vừa được lợi lại còn làm bộ đáng thương. "Khi nào rảnh nhớ trả lời bình luận, tương tác với fan một chút nha."
Bùi Tiểu Thập ôm điện thoại, cẩn thận tìm icon trả lời từng top comment, cái nào hot tặng một bông hoa, ai nổi gửi một trái tim, lầu nào rôm rả thì nhắn cái mặt cười toe toét...
Đến bình luận: "Mặt mũi con nhà ai mà cưng thế này, muốn véo ghê!!!", cậu lập tức rep: "Không được véo mặt em!"
Cứ nghĩ mình đã trả lời nghiêm túc lắm, không ngờ vừa gửi đi đã bị cả đống "bé cưng" với "em iu" nhấn chìm.
Chẳng mấy chốc Lý Sương đã quay lại. Cô nói phía thầy giáo không có vấn đề gì, hỏi cậu khi nào thì bắt đầu học. Thiếu niên nghĩ một chút rồi nói bắt đầu sau ngày 25, tức là tuần sau.
Lại đề cập tới chuyện muốn đăng ký học bằng lái xe, Lý Sương hỏi sao đột nhiên lại nổi hứng học, Bùi Tiểu Thập ấp úng đáp rằng nếu lái xe ra ngoài sẽ tiện hơn.
Mặt Lý Sương lúc trắng lúc đỏ, trong lòng đã sớm nghe sự vụ "não yêu đương" từ chỗ Vũ Hạo, cũng biết mối tình đầu đồng giới của Bùi Tiểu Thập ở Thâm Quyến, nên cũng đoán được phần nào nguyên nhân khiến cậu thay đổi.
Bất kể đổi ý hay hứng trí nhất thời, việc thiếu niên muốn tốt lên là chuyện tốt với tất cả mọi người. Thế nên, Lý Sương thuận theo ý cậu, sắp xếp Vũ Hạo làm trợ lý lại.
- -----
Sau khi nhờ thư ký đặt nhà hàng, buổi tối Vạn Hạ Trình đến đón Bùi Tiểu Thập đi ăn tối.
Ăn xong, đúng lúc gần đó có một vở nhạc kịch mà cậu muốn xem, hắn đi mua vé rồi họ cùng vào trong.
Vì bị bệnh, mấy năm nay số lần Bùi Tiểu Thập đến rạp phim hay nhà hát ít đến đáng thương. Song lúc này, khi bước vào trong, đèn vừa tắt, Bùi Tiểu Thập lại bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Trong bóng tối, những cái đầu lúc nhúc của khán giả xung quanh như một đám mây nặng nề đè trên đầu, khiến cậu thấy khó thở.
Cho nên, Vạn Hạ Trình phải đưa người nọ về sớm để uống thuốc.
Bùi Tiểu Thập đã ghi chú trong điện thoại "Ra ngoài nhớ mang thuốc", nhưng khi đi lại quên không mở ra xem.
Vào giây phút bệnh tái phát, cậu nằm bất động trên sofa, cơ thể cứng đờ như đang gánh cả thế giới trên lưng, mặt vùi sâu xuống ghế, lặng lẽ rơi lệ. Cậu thấy ù tai dữ dội, da đầu cũng tê rần.
Trong những lúc như thế này, không ai có thể giúp được cậu ngoài ngồi cạnh, kể cả Vạn Hạ Trình cũng không còn cách nào khác.
Mỗi lần phát bệnh, thiếu niên lại rơi vào vòng suy nghĩ luẩn quẩn do chính mình tạo ra.
Chẳng hạn như lần làm tình đêm qua, cuối cùng hắn lại rút ra ngoài xuất tinh.
Thiếu niên nghĩ đó là lỗi của cậu. Vì vậy, tối nay ở trên giường, Bùi Tiểu Thập cứ ôm chặt lấy người nọ không chịu buông.
Vạn Hạ Trình cụp mắt nhìn người dưới thân, hôn lên đôi mắt đang nhắm chặt vì đau đớn, sau đó thẳng lưng, căng người bắn toàn bộ vào trong cậu, nhiều tới mức tràn cả ra ngoài.