Thực tế chứng minh Vạn Hạ Trình chọn con đường khởi nghiệp là đúng đắn. Khi vừa bước chân vào xã hội, trong lúc bạn bè xung quanh còn đang bị ép lương do mới tốt nghiệp, hắn đã có thể dựa vào lợi nhuận từ studio để trả góp hàng tháng cho từng khoản vay trước đó.
Thỉnh thoảng dư chút tiền, gặp hôm tan làm sớm, hắn sẽ tiện tay mua vài món ăn vặt hoặc đồ chế biến sẵn hợp khẩu vị Bùi Tiểu Thập trên đường về như bò kho, ngó sen kho, đậu phụ kho, đồng thời nhắc chủ tiệm không bỏ ớt, chan nhiều nước sốt.
Những ngày không quá nóng, buổi tối họ sẽ dựng chiếc bàn gấp nhỏ ngoài sân thượng, mỗi người ngồi một chiếc ghế xếp. Thiếu niên nghe điện thoại, thấy đối phương báo tối nay sẽ về sớm liền đặt bát mì nóng hổi lên bàn. Ngoảnh lại đã thấy người nọ đẩy cửa sân thượng bước vào, tay xách theo một túi đồ ăn.
Thiếu niên bảo mình đã ăn rồi, nhưng hắn biết thi thoảng cậu sẽ nhịn ăn để giữ dáng cho lên hình đẹp hơn.
"Nam diễn viên nào gầy như em?" Vạn Hạ Trình đặt túi đồ kho lên bàn, nắm cổ tay kéo người lại gần. Hắn luồn ra sau đỡ lấy eo, ước lượng độ lớn nhỏ. Thanh niên phát hiện eo cậu nhỏ đến mức vừa vặn nằm trọn trong lòng bàn tay mình: "Gầy quá rồi, Tiểu Thập."
Bùi Tiểu Thập không thấy xấu hổ, ngược lại dang tay ôm người yêu, tựa vào ngực đối phương, thậm chí còn vặn vẹo hai cái: "Anh thích sờ eo em thế à?"
Ngủ chung giường với nhau đã lâu, dù chưa thực sự làm gì thân mật, Bùi Tiểu Thập vẫn xem bản thân như người của Vạn Hạ Trình. Bên đây, vừa buông tay xuống, thiếu niên đã nhanh chóng kéo tay hắn đặt lại trên eo mình.
"Nếu anh muốn sờ, em cho anh sờ tiếp này." Thiếu niên cúi đầu, tựa trán lên vai đối phương, nhẹ nhàng cọ cọ.
"Còn anh muốn ăn cơm." Vạn Hạ Trình thấy buồn cười, vỗ mạnh một cái lên eo người nọ.
Bùi Tiểu Thập vịn eo, nhăn nhó kêu đau cả buổi rồi nhe răng trợn mắt muốn tương tác một trận với Vạn Hạn Trình. Nhưng hắn cúi đầu bày đĩa, để mặc một cánh tay bị quậy qua quậy lại.
Vạn Hạ Trình không những không để tâm, còn thản nhiên buông một câu: "Bùi Tiểu Thập, sao tự dưng anh phát hiện em cũng giỏi nhõng nhẽo gớm nhỉ."
Cậu ôm eo thật chặt từ phía sau: "Cơm đã nấu thành cháo rồi, giờ anh mới phát hiện thì muộn quá!"
"Sao lại thành cháo được?" Vạn Hạ Trình liếc một cái: "Em mang thai à?"
Nghe đối phương nói vậy, mặt thiếu niên lập tức đỏ bừng như cái mông khỉ, nhưng lời thốt ra lại là: "Đã làm gì đâu, sao mà có bầu được..."
"?" Vạn Hạ Trình bỗng nghi ngờ liệu có phải Bùi Tiểu Thập thật sự không biết rằng con trai không thể mang thai hay không. Hắn xác nhận lại: "Em sẽ không mang thai."
Ai kia cãi bướng: "Còn chưa làm gì, chắc chắn là chưa mang thai..."
Thái độ quá rõ ràng, thanh niên dễ dàng đoán được ý định của cậu, nhưng vì không chắc chắn nên hỏi lại: "Em muốn lên giường với anh à?"
Sao lại hỏi thẳng như vậy! Thiếu niên cảm giác mặt đã nóng tới mức có thể chiên trứng, còn người nọ vẫn giữ nguyên vẻ không cảm xúc như thường lệ, tự nhiên như thể vừa hỏi "Có ăn cay không?"
Bùi Tiểu Thập không xấu hổ nữa, cúi đầu đáp một câu: "Chuyện này vốn dĩ là mưa dầm thấm lâu* mà!"
(Chú thích: bản raw là 水到渠成 - nước chảy thành sông. Mình đã đổi sang thành ngữ Việt đồng nghĩa.)
Vạn Hạ Trình cũng cúi đầu nhìn cậu: "Giường nhà này nhỏ, ván gỗ không chắc, quan trọng nhất là không sạch sẽ lắm, khắp nơi đều đầy bụi. Em muốn đợi anh chuyển nhà, hay chúng ta đi nhà nghỉ?"
Bùi Tiểu Thập không nói nên lời, nhào vào ngực hắn, cảm thấy bản thân chẳng bao giờ có thể bình tĩnh và lý trí như người yêu mình được.
Mãi sau, cậu mới ấp úng: "Em đâu có gấp, chỉ là thuận miệng nói thế thôi."
Vạn Hạ Trình vỗ nhẹ tay cậu ra hiệu: "Thế để anh ăn mì trước đi, đói lắm rồi."
Khi thanh niên ngồi xuống ăn mì, cậu chẳng còn nhớ mấy chuyện diễn viên cần giữ dáng gì nữa, cũng đi tới ngồi bên cạnh, bóc đôi đũa dùng một lần.
Thịt bò, ngó sen, đậu phụ. Toàn những món không béo, lại thêm nước kho mà bản thân thích nhất, vốn nói chỉ ăn hai miếng thôi, nhưng cuối cùng thiếu niên vẫn ăn đến no căng bụng.
Cơm nước xong xuôi, cậu xoa eo, bắt đầu hối hận vì hôm nay đã ăn nhiều quá, bèn kéo người yêu ra sân thượng đi dạo tiêu cơm.
Bùi Tiểu Thập đứng trên sân thượng, nhìn đông ngó tây, lẩm bẩm nói mai sẽ nhờ quản gia mang vài chậu hoa dễ chăm từ nhà tới, đặt trên sân thượng là vừa đẹp. Cậu còn nói, nếu treo vài dây đèn màu ở đây chắc chắn sẽ rất đẹp.
Trong khi đó, ánh mắt Vạn Hạ Trình lại hướng về phía những tòa cao ốc san sát bên bờ sông xa xa. Dù đứng từ độ cao này vẫn chẳng thể nhìn rõ.
Thực ra, Bùi Tiểu Thập đã từng nghĩ đến việc sửa sang lại chốn đây một chút, nhưng nghe Vạn Hạ Trình nói sẽ không ở đây lâu, nơi này chỉ là trạm dừng chân tạm thời, nói không chừng mùi sơn còn chưa bay hết thì đã dọn đi rồi. Cậu cũng hiểu, việc trùng tu một phòng trọ với Vạn Hạ Trình không chỉ không cần thiết mà còn vì hiện tại tài chính của người nọ không quá dư dả.
Vậy nên, thỉnh thoảng khi về nhà, cậu sẽ kéo theo một vali đầy đồ ăn và vật dụng sinh hoạt trở lại.
Nhưng Vạn Hạ Trình có nguyên tắc riêng. Thiếu niên phát hiện, nếu mua quần áo hơi đắt tiền, chắc chắn người yêu sẽ không mặc, còn yêu cầu cậu đem trả lại, nói đừng lãng phí tiền bạc.
Mang những thứ như ga, vỏ chăn, khăn trải bàn hay gối từ nhà sang thì được, còn đồ khác thì không. Cậu từng muốn bạn trai hút loại thuốc lá xịn hơn nên lần đó đã cố tình mang cả một cây thuốc hiệu Trung Hoa đến. Ngay lập tức, Vạn Hạ Trình đuổi người nọ ra ngoài, yêu cầu cậu trả thuốc rồi hẵng quay lại. Bùi Tiểu Thập cứng đầu, quyết đứng lì trước cửa không chịu đi.
Chưa đầy 5 phút sau, thanh niên mở cửa, nói: "Vào đi, lần tới về nhà nhớ cầm thuốc về theo."
Lúc ôm cây thuốc bị nhốt bên ngoài, Bùi Tiểu Thập không khóc. Song thấy cửa mở, cậu mới bù lu bù loa cả lên, nước mắt nước mũi lem nhem đầy tay áo bạn trai, mếu máo trách bản thân bị ai kia chọc tức chết đi được!
Cậu che mắt, nức nở: "Anh còn biết mở cửa cơ đấy!"
Sao lại khóc đến mức nước mắt ngắn nước mắt dài thế này? Trong lòng Vạn Hạ Trình như có góc nhỏ bất chợt bị đánh trúng, chẳng buồn giải thích bản thân định xuống lầu vứt rác, không biết cậu vẫn còn đứng ngoài cửa.
Bùi Tiểu Thập cũng thấy trên tay hắn cầm một túi đồ, bèn lẩm bẩm hỏi: "Anh cầm gì vậy?"
"Không có gì." Thanh niên quyết định hôm nay không đi đổ rác nữa.
Vạn Hạ Trình cảm thấy mình không sai, nhưng tối đó vẫn cùng Bùi Tiểu Thập xem phim trên laptop. Chiếc máy tính được đặt trên bàn trà, cả hai tựa vào sofa. Nhóc Bùi nói muốn ôm, nên hắn kéo cậu vào lòng. Xem phim xong, cậu lại than buồn ngủ, thế là Vạn Hạ Trình thuận theo, luồn tay xuống bế người về phòng.
"Anh là người tốt nhất trên trái đất này!" Trước khi ngủ, Bùi Tiểu Thập thỏ thẻ với hắn như vậy.
"Anh không tốt đâu." Vạn Hạ Trình khá mệt, không muốn nói nhiều, chỉ kéo đối phương vào lòng rồi xoa mạnh lưng, "Ngủ đi, được không?"
"Anh là người tốt nhất trên đời!" Bùi Tiểu Thập bướng bỉnh lặp lại.
"Rồi rồi, anh là người tốt nhất." Vạn Hạ Trình bắt chước nói theo.
Bùi Tiểu Thập luôn biết, từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới, nhà họ Bùi đều nhìn cậu bằng ánh mắt khinh thường hoặc thương hại. Những người xung quanh đều biết ba cậu là Bùi Hoa Vĩnh, mẹ cậu là bồ nhí, còn bản thân là con riêng. Ngay cả những người có quan hệ tốt cũng khó mà không có chút thành kiến, huống chi là không thân thiết.
Mà thiếu niên cũng hiểu, ngay cả khi Vạn Hạ Trình biết tất cả về mình, cái nhìn của người nọ trước sau vẫn sẽ như vậy.
Vạn Hạ Trình luôn có tiêu chuẩn đánh giá của riêng mình. Hắn sẽ mãi mãi nhìn thẳng vào cậu.
Bùi Tiểu Thập ngẩng đầu, hôn nhẹ lên môi người thương: "Anh Vạn, em thấy mình có chút rất yêu anh."
Lần đầu nghe cậu nói yêu, Vạn Hạ Trình lại theo bản năng thấy câu này có gì đó sai sai.
Nửa đêm, Bùi Tiểu Thập bị cái nóng làm tỉnh giấc, đạp hai lần vẫn không đạp chăn ra được, Vạn Hạ Trình bèn với tay xốc lên giúp đối phương.
Đêm nay, người nọ lại mặc áo ba lỗ của Vạn Hạ Trình. Lúc lôi chăn ra, một góc áo bị cuộn lên, để lộ phần bụng trắng trẻo. Hắn tiện tay kéo xuống lại giúp cậu.
Thiếu niên mơ ngủ, vô thức trở mình trong lòng bạn trai, nói mớ: "Ông xã này, em thật sự rất yêu anh."
"Biết rồi." Vạn Hạ Trình đáp