"Xin anh đừng giận mà." Bùi Tiểu Thập cứng người, muốn đi lên kéo tay Vạn Hạ Trình nhưng bị ngăn lại.
"Em sai rồi, làm ơn đừng giận em." Bùi Tiểu Thập đột nhiên suy sụp, không màng gì nữa, vội túm lấy cánh tay người đàn ông bằng cả hai tay, khẩn khoản van nài: "Em không cố ý làm vậy, không phải như thế đâu. Em thật sự không muốn, chỉ là chẳng kiểm soát được, lại không muốn anh thấy em trong bộ dạng này... Có những lúc rất muốn gặp anh, nhưng đôi khi lại sợ phải nhìn thấy anh..."
Lời lẽ rối loạn, câu cú lủng củng, chẳng ra đâu vào đâu.
Những dấu hỏi người nọ đặt ra, một câu cậu cũng chẳng trả lời nổi.
Vạn Hạ Trình rút tay về, hỏi: "Thế nào là không kiểm soát được?"
Đôi tay buông thõng của Bùi Tiểu Thập bắt đầu run lên, mồ hôi lạnh túa ra, lồng ngực phập phồng dữ dội, sau một hồi hít thở khó khăn mới nói được thành lời: "Giống như bây giờ, nếu em chỉ có một mình, cùng lắm là tự hành hạ bản thân. Nhưng khi ở bên anh, em sẽ khiến cả hai chúng ta đều khó chịu. Em không muốn anh thấy em thế này..."
Hai ngày trước, Bùi Tiểu Thập đã gói ghém hành lý, chuẩn bị lên đường đến tìm Vạn Hạ Trình. Nhưng ngay lúc sắp bước chân ra cửa, đầu cậu bất ngờ tràn ngập những suy nghĩ ngoài tầm kiểm soát.
Rằng sớm muộn gì người đàn ông cũng rời đi, còn bản thân lại phải một mình quay về nơi này. Nỗi khao khát gặp Vạn Hạ Trình nhanh chóng bị nỗi sợ "một lần nữa mất đi anh" chiếm cứ. Dẫu mọi chuyện chưa xảy ra, thiếu niên đã tự dựng xong viễn cảnh tồi tệ nhất cho bản thân. Tâm trạng cậu bỗng chốc chìm xuống biển sâu. Sau khi nhắn tin cho Vạn Hạ Trình, cậu tắt máy, tự nhốt mình trong tủ quần áo rồi cuộn người lại, cắn chặt răng để không đập đầu vào tường, chỉ có thể gõ nhẹ trán lên đầu gối từng cái một, cố gắng chặn dòng suy nghĩ trong đầu.
Bàn tay run rẩy khó dừng. Ý thức được bản thân sau khi gặp lại Vạn Hạ Trình càng lúc càng khó che giấu tâm trạng, Bùi Tiểu Thập cảm thấy một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng, bùng nổ ở những nơi không thể nhìn thấy trong gương như cổ, sau gáy, vành tai – liên tiếp vang lên những tiếng rầm rầm. Thiếu niên dường như không còn nghe thấy người đối diện nói gì nữa, chỉ ước nếu bây giờ mình bị điếc thì tốt biết bao, để thế giới của họ cùng trở nên yên tĩnh.
Nhưng Vạn Hạ Trình cứ khăng khăng bắt cậu nói cho bằng hết. "Còn gì nữa không? Nói nốt đi, đừng để tôi phải đoán."
Thấy môi Vạn Hạ Trình mấp máy, đầu cậu nhất thời trắng xóa, lý trí chưa theo kịp nhưng con tim đã bùng nổ. Bùi Tiểu Thập vòng tay siết mạnh lấy người kia, như muốn giữ thật chặt tất cả. Những lời ẩn sâu dưới tảng băng dày bị đẩy trồi lên mặt nước, cứ thế tuôn trào:
"Tôi thấy mình sắp đau khổ đến chết rồi, không nhận ra chính mình nữa, còn thấy căm ghét con người của hiện tại, vừa khó chịu, lại trẻ con, lúc nào cũng nghĩ đến mấy thứ mà trong mắt anh chắc chắn là vô nghĩa, không cần thiết. Nhưng sao anh lại không mắc chút sai sót nào? Tại sao trong mối quan hệ này chỉ có mình tôi như đứa ngốc vậy? Tôi biết, ngay cả những điều đang nói bây giờ anh cũng thấy vô lý, vớ vẩn, phi logic đúng không? Nhưng em chẳng kiểm soát được. Em thật sự không kiểm soát nổi!"
Bùi Tiểu Thập cũng muốn tự cứu mình. Sau khi bay về từ Thâm Quyến, cậu đã tiếp tục đi khám. Bác sĩ chẩn đoán tình trạng hiện tại không còn là trầm cảm đơn thuần như trước mà đã biến thành chứng rối loạn cảm xúc lưỡng cực*. Trầm cảm kéo dài đã dần thay đổi cácg não bộ hoạt động. Suy nghĩ độc hại, những cơn hoảng loạn bất ngờ bộc phát cùng các phản ứng thể chất nghiêm trọng, tất cả đều nằm ngoài tầm kiểm soát của người bệnh từ góc độ y khoa.
(Chú thích: Rối loạn cảm xúc lưỡng cực (trầm cảm hưng cảm) là bệnh lý tâm thần đặc trưng bởi các giai đoạn cảm xúc mãnh liệt theo chu kỳ. Bệnh nhân bị rối loạn lưỡng cực có thể gặp khó khăn trong việc quản lý các công việc hàng ngày hoặc khó duy trì các mối quan hệ. Những giai đoạn này kéo dài từ vài ngày đến vài tuần, được gọi là các giai đoạn cảm xúc. Các giai đoạn cảm xúc được phân loại thành giai đoạn hưng cảm hoặc hưng cảm nhẹ và giai đoạn trầm cảm. Người mắc rối loạn lưỡng cực cũng trải qua những khoảng thời gian tâm trạng trung lập (ổn định cảm xúc). Tất cả thay đổi tâm trạng này có thể ảnh hưởng đến giấc ngủ, năng lượng, hành vi và khả năng suy nghĩ.)
Thiếu niên siết chặt vòng tay, ôm hắn chặt đến mức khiến bản thân âm ỉ đau. Người nọ chắc chắn cũng bị đau như vậy, nhưng cậu không quan tâm nữa, chỉ muốn xả hết mọi thứ ra, không để ai cắt ngang: "Giờ em sẽ nói cho anh biết bản thân đang nghĩ gì. Em tự thấy mình nguy hiểm, thật sự rất đáng báo động. Có thể giây trước vẫn ổn, nhưng giây tiếp theo lại muốn nhân lúc anh ngủ mà đánh ngất anh, sau đó trói vào đầu giường để giữ anh bên mình mãi mãi. Vì vậy, khi em không tới tìm anh, xin anh cũng đừng lại gần em!"
Không rõ câu chữ nào, có thể là "đánh ngất" hoặc "trói vào đầu giường", tóm lại Bùi Tiểu Thập đã thấy Vạn Hạ Trình nhíu mày.
Còn nghe hắn lên tiếng: "Nói xong chưa?"
- ------
"Nói xong chưa?" Vạn Hạ Trình để cậu ôm eo, đồng thời giơ tay giữ chặt vai, không cho đối phương run nữa, "Nói nhiều như thế, không phải cũng nên để tôi nói vài câu à?"Vạn Hạ Trình gọi tên thiếu niên, rồi xoa nhẹ sau gáy: "Tôi xin lỗi vì đã khiến em khó chịu như vậy, không nghĩ mọi chuyện lại thành ra thế này."
Bùi Tiểu Thập hơi sững sờ, vội vàng lắc đầu.
"Nhưng yêu đương là chuyện của hai người, là cho phép đối phương bước vào cuộc sống của mình, đồng thời bản thân cũng tham gia vào thế giới của họ. Trừ khi em chỉ muốn chơi đùa với tôi, bằng không, đây là chuyện rất nghiêm túc. Đôi khi, hợp mắt nhau chưa chắc đã hợp để yêu. Nếu em thích tôi và cũng muốn tôi thích em, em phải chứng minh cho tôi thấy em xứng đáng được tôi yêu, bởi tôi không muốn vì thương hại hay tội nghiệp mà miễn cưỡng ở bên em. Vậy nên, em có thể vì tôi mà cố gắng tốt lên không?
Em có thể vì tôi mà cố gắng tốt lên không? Vạn Hạ Trình đã nói vậy.
"Em có, em đang nghiêm túc đi khám và uống thuốc rồi. Dù dạo này không hay ra ngoài, nhưng lúc ở nhà em vẫn ngoan ngoãn xem phim, em có thể cho anh xem lịch sử trên máy tính của em. Hai hôm nay em đã xem gần mười bộ... Em..." Bùi Tiểu Thập không ý thức được bản thân đã khóc, còn cố gắng mở to mắt tròn xoe, mới giây trước còn đẩy người ta ra, giờ phút này lại biến thành đứa con nít đang đòi được khen thưởng, tỉ mỉ kể lể đầu đuôi từng chuyện tốt mình đã làm: "Mấy ngày qua em đều ăn uống đầy đủ, uống thuốc đúng hạn, ngủ cũng rất ngoan. Anh kiểm tra tủ lạnh của em mà xem, em đã mua rất nhiều đồ về tự nấu, không gọi đồ ăn ngoài nữa, còn uống siêu nhiều sữa..."
"Ban đầu em định uống thuốc thêm vài ngày nữa, đợi tâm trạng ổn định rồi mới đến tìm. Giờ anh không thích em là tốt nhất, vì em muốn theo đuổi anh lại từ đầu! Em thực sự đang cố gắng trở nên tốt hơn. Chờ anh về Thâm Quyến, em sẽ đăng ký học lấy bằng rồi tự lái xe đến đó tìm anh! Anh tin nổi không, trường dạy lái xe em đăng ký hồi đại học vừa đóng cửa tháng trước, còn chưa hoàn trả học phí cơ. Làm em mất công tìm một chỗ khác..."
Bùi Tiểu Thập nói dây cà ra dây muống, quàng xiên linh tinh đủ thứ chuyện bằng giọng điệu hồ hởi. Vòng tay xung quanh Vạn Hạ Trình theo đó nới lỏng dần – Cảm giác an ủi từ hắn khiến những sợi lông tóc dựng đứng vì hoảng sợ trên cơ thể dịu xuống.
Thấy đối phương đã bình tĩnh hơn, người đàn ông bắt đầu từ tốn hỏi từng vấn đề một: "Từ khi bay về đến giờ, em ở đây suốt sao?"
Bùi Tiểu Thập cụp mắt, gật đầu.
"Bình thường đều ở một mình à?"
Bùi Tiểu Thập biết không giấu được, bèn gật đầu.
"Vậy lúc phát bệnh tự xoay xở thế nào?"
"Em uống thuốc, xem phim rồi đi ngủ." Thiếu niên quyết định lược bớt khúc "trốn trong tủ quần áo."
Vạn Hạ Trình đưa tay lau nước mắt đọng nơi khóe mắt đối phương: "Nếu đã chọn ở đây thì chuyện này không còn là chuyện riêng của em nữa, hãy nói hết phần còn lại cho tôi nghe."
Nhưng khi Bùi Tiểu Thập thực sự kể, Vạn Hạ Trình lại đột nhiên hối hận vì đã hỏi những điều đó.
Người nọ kể rằng, hậu tốt nghiệp, hầu như bản thân không ở nhà nữa. Sau khi nhận được cát xê từ Đêm An Giấc, việc đầu tiên cậu làm là mua một căn hộ bên ngoài và dọn ra khỏi nhà.
"Nghe có giống mấy đứa vô ơn không?" Bùi Tiểu Thập cười chua xót. "Nhưng dì em lại vui lắm."
Cậu tiếp tục: "Chỗ này bây giờ đã chuyển thành khu tái định cư. Vài năm trước, em dành dụm được ít tiền, định mua lại căn anh từng thuê ở đây, nhưng họ không cho phép mua bán nhà tái định cư. Hơn nữa, em phát hiện sau khi xây lại, tầng thượng nơi anh từng ở không còn nữa, nên đành thuê tạm một căn ở tầng dưới."
"Vì trước đây phòng sân thượng được xây trái phép." Vạn Hạ Trình nói. "Khi cải tạo, chắc chắn phải dỡ bỏ."
Thì ra là xây bất hợp pháp, chẳng trách tiền thuê lại rẻ như vậy. Bấy giờ Bùi Tiểu Thập mới ngộ ra.
Người đàn ông kéo cậu tách ra một chút, nghiêm túc nhìn vào mắt: "Hiện tại em cũng không ở nơi cũ của chúng ta, vậy có thể đừng sống ở đây nữa được không?"
Nhận ra sợi dây mà bản thân vẫn luôn nắm chặt trong tay thực chất đã đứt từ lâu, hắn bỗng có một cảm giác lạ lẫm, kỳ quặc như thể mất kiểm soát.
Còn Bùi Tiểu Thập chỉ nghe được cụm "chúng ta" trong lời của Vạn Hạ Trình, tâm trí lại bắt đầu mơ tưởng. Cậu khom người nắm tay đối phương, nhỏ nhẹ: "Vẫn còn sân thượng trên tầng mà, anh muốn lên xem không?"
Thời gian trước ở đây, thỉnh thoảng cậu lại lên tầng cao nhất đi dạo, dù căn hộ đã không còn, nhưng cảnh sắc nhìn từ trên đó vẫn y nguyên.
"Nhà mất rồi, giữ sân thượng làm gì?" Vạn Hạ Trình bị chọc cười, nhưng vẫn chiều ý mà nắm lấy tay cậu. "Chúng ta đều đang ở Thượng Hải đây, em không tìm tôi, cả ngày ở đây nhung nhớ căn nhà cũ nát đó mãi thì có ích gì?"
Lời nghe thật nặng nề, nhưng nếu không dùng biện pháp mạnh thì không thể kéo Bùi Tiểu Thập trở lại.
Giọng thiếu niên lập tức cao lên: "Nó đâu có nát, nát chỗ nào."
Vạn Hạ Trình cũng dứt khoát nói lại cho rõ ràng: "Mất điện, trần dột, vôi vữa bong tróc, mùa đông thì lạnh như băng, sang hè lại nóng tựa đổ lửa. Em trước đây từng nói chờ có tiền sẽ chuyển chỗ khác, sao giờ lại tiếc cái chốn đó?"
Bùi Tiểu Thập bỗng sốt sắng đến đỏ cả mắt: "Ý em là sau này có tiền sẽ chuyển đi cùng anh! Ai thèm biệt thự sang chảnh gì chứ. Cũ nát thì sao, em chỉ muốn ở cùng anh cả đời trong căn nhà tồi tàn đó."
Bùi Tiểu Thập không chỉ bị giam cầm bởi một căn trọ nhỏ, mà là cả ký ức lẫn quá khứ.
Vạn Hạ Trình có cảm giác, nếu không phải dãy nhà cũ ở phố ăn vặt đã bị phá bỏ, có lẽ cậu đã mua lại căn đó rồi.
Dường như cuối cùng Bùi Tiểu Thập cũng bị Vạn Hạ Trình chọc giận thật. Cậu hất tay hắn ra, để lại đôi dép ngoài ban công, còn bản thân thì bước chân trần vào nhà.
===
Chú thích ngoài lề:
Phân biệt rối loạn lưỡng cực và trầm cảm:
Rối loạn lưỡng cực đặc trưng bởi các giai đoạn cảm xúc cực đoan, bao gồm hưng cảm (hoặc hưng cảm nhẹ) và trầm cảm.
Trầm cảm không có giai đoạn hưng cảm mà chỉ liên quan đến những cảm xúc trầm thấp kéo dài. Triệu chứng trầm cảm trong cả hai rối loạn đều giống nhau, bao gồm buồn bã, trống rỗng, mất ngủ, cảm giác tội lỗi, thất bại và đôi khi có ý nghĩ tự tử. Về điều trị, dù cả hai bệnh đều sử dụng thuốc và liệu pháp tâm lý nhưng phương pháp cụ thể lại khác nhau.
Mặc dù rối loạn lưỡng cực có thể khiến bệnh nhân cảm thấy chán nản, nhưng nó không giống với tình trạng được gọi là trầm cảm. Rối loạn lưỡng cực thường gây ra mức cao và mức thấp, nhưng trầm cảm khiến tâm trạng và cảm xúc của bạn luôn xuống.