Ăn xong, Vạn Hạ Trình đi rửa bát. Vì bản thân đã nhận phần nấu nên Bùi Tiểu Thập không tranh với hắn nữa, cứ thế ôm điện thoại ra sofa chăm chú lướt mạng.
Người đàn ông rửa được nửa chừng thì thiếu niên cầm điện thoại đi vào, hào hứng khoe vừa tìm được một số plan du lịch trên internet: "Tết này anh có kế hoạch gì chưa? Có mấy chỗ ở Thâm Quyến em chưa tới bao giờ, hay vài ngày tới mình đi Happy Valley chơi nhé?"
Vạn Hạ Trình tiếp tục rửa, không ngoảnh lại: "Em ở Thâm Quyến mấy tháng rồi mà chưa đi chơi đâu à?"
Tự Bùi Tiểu Thập biết, không chỉ vài tháng qua mà những năm vừa rồi bản thân vẫn luôn tự nhốt mình trong thế giới riêng, đến ra khỏi nhà còn khó huống chi đi chơi. Từ khi đến đây, nơi cậu quen thuộc nhất có lẽ là dưới tòa nhà văn phòng Vạn Trình Technology và khu chung cư người kia sống.
Thật ra, Bùi Tiểu Thập cũng không thực sự muốn đi chơi, chẳng qua theo thói quen cũ luôn muốn đi đâu đó với người yêu. Trước đây, cậu cũng thường lên kế hoạch như vậy, song tiếc rằng đối phương luôn bận rộn.
Khi Vạn Hạ Trình xử lý xong đống bát đĩa và lau khô tay rồi quay lại thì thấy Bùi Tiểu Thập đang đứng yên không nhúc nhích ở cửa bếp, mắt nhìn xuống sàn. Thấy lối ra bị chặn mất, hắn bước tới, nắm cằm đối phương rồi nâng lên mới phát hiện ánh mắt Bùi Tiểu Thập đang rũ xuống, trông đáng thương như chú chó nhỏ vừa dính mưa.
"Đừng cứ quan sát mãi thế..." Bùi Tiểu Thập đỏ mặt, xoay đầu né khỏi tay gã đàn ông, ấp úng nói: "Muốn nhìn ai phải được người ta cho phép trước... không thì bất lịch sự lắm."
Lý do lý trấu gì thế này? Lời vừa dứt, Bùi Tiểu Thập đã bật cười vì sự ngốc nghếch của mình, dứt khoát đẩy tay Vạn Hạ Trình ra. "Sao anh cứ làm người ta nghĩ ngợi lung tung thế?"
Câu thứ hai càng gấp đôi sự ngốc – Nói gì vớ vẩn vậy trời??? Tự mình over linh tinh còn đổ lỗi cho anh ấy nữa, coi như chết danh chấn bé đù luôn rồi.
"..." Vạn Hạ Trình đáp. "Em nghĩ gì thì nói ra xem, anh thật sự không biết."
Bùi Tiểu Thập khẽ đáp: "Sao lại không biết được? Anh chỉ cần nhìn vào mắt em một cái là hiểu hết em đang nghĩ gì rồi."
Vạn Hạ Trình cười: "Giỏi đến thế cơ à?"
"Anh giỏi cực."
Vạn Hạ Trình không tiếp tục vòng vo Tam Quốc, chỉ vỗ nhẹ vai cậu rồi nói: "Tôi chịu đấy, vừa nãy chỉ muốn nhắc nếu cúi đầu suốt sẽ dễ bị gù lưng, không phải cố tình "quan sát" em."
Thỉnh thoảng Vạn Hạ Trình thấy cách dùng từ của người này hơi sai sai nhưng cũng không sửa lại, chỉ thuận thế phóng theo lao.
"Ừm, vậy anh cứ quan sát em tiếp đi..." Bùi Tiểu Thập thích nhất là được Vạn Hạ Trình cùng nói những câu vô nghĩa thế này — hay gọi là thả thính cũng được. "Anh nhìn em thoải mái, em thích được anh nhìn."
"..."
Thấy Vạn Hạ Trình không trả lời, Bùi Tiểu Thập liền giơ tay quàng qua cổ, kéo mặt hắn lại gần, không chỉ muốn đối phương nhìn mình mà còn kiễng chân hôn lên môi người ta một cái, cọ cọ mũi vào nhau.
"Môi anh ngọt ghê." Bùi Tiểu Thập thè cái lưỡi nhỏ liếm nhẹ lên môi hắn.
Thật ra bọn họ vừa ăn sáng xong và dùng chung một loại nước súc miệng. Vì Bùi Tiểu Thập đã dùng hết chai của mình nên chạy qua phòng người nọ để dùng ké, thành ra môi hai người đều có vị bạc hà như nhau.
Liếm này liếm nọ rồi lấn sâu vào giữa môi người kia, định kéo cả đầu lưỡi đối phương ra ngoài.
Vạn Hạ Trình giữ lấy gáy cậu rồi đẩy đầu Bùi Tiểu Thập ra, tặc lưỡi: "Vừa ăn xong đã hôn với hít."
"Sao đâu, em cũng ăn nè." Bùi Tiểu Thập chớp chớp mắt.
"Cho nên tôi không muốn hôn." Vạn Hạ Trình cười, cốc đầu cậu: "Tránh ra nào, em chắn đường quá."
Bùi Tiểu Thập không hắn muốn đi Happy Valley, miễn là có thể đi cùng Vạn Hạ Trình thì đến đâu cũng được. Nhưng người nọ lại nói: "Tối nay và mai tôi có hẹn rồi, có vài người bạn cũ đến Thâm Quyến."
Câu hỏi "Mấy người đó là ai, em có quen không?" nghe hơi tự cao nên Bùi Tiểu Thập không hỏi, cũng nuốt luôn câu "Thế ngày mốt thì sao ạ?"
Vạn Hạ Trình rời khỏi phòng bếp, đi tới phòng làm việc còn Bùi Tiểu Thập ở lại phòng khách bật TV rồi nằm dài trên sofa, nhanh chóng chấp nhận sự thật rằng mình sắp bị Vạn Hạ Trình bỏ ở nhà một mình.
TV đang phát lại Xuân Vãn năm ngoái. Cậu nằm xiêu vẹo trên ghế, chậm rãi cắn vốc hạt dưa trong tay.
Ngoài hạt dưa, trên bàn trà còn đặt một gói quà tết loại lớn hiệu Wang Wang đã mở. Giấy gói màu đỏ tươi hoàn toàn không hợp với phong cách tối giản thiên lạnh của căn hộ này, có vẻ được dì giúp việc mua khi đi sắm Tết.
Nơi này được thiết kế khá đơn giản, không có bất kỳ đồ trang trí cầu kỳ nào. Kiểu dáng nội thất đều mang tông màu trầm không quá nổi bật. Ba mặt là cửa sổ kính trong suốt cỡ lớn khiến không gian nhà càng thêm rộng rãi. Điểm nhấn duy nhất là kệ treo tường ngoài phòng khách trưng bày đầy các sản phẩm được Vạn Trình Technology nghiên cứu, phát triển trong những năm qua, chiếm trọn cả một bức tường.
Những gì Vạn Hạ Trình sở hữu ngày hôm nay đều do hắn từng bước nỗ lực, dựng lên từ đôi bàn tay trắng.
Thật ra, Bùi Tiểu Thập chẳng hứng thú với chương trình trên TV. Thay vào đó, thiếu niên nhìn chằm chằm kệ trưng bày bên cạnh, hồi tưởng lại khoảng thời gian Vạn Hạ Trình chưa danh thành công toại như bây giờ. Hắn khi đó vừa phải chăm sóc bà nội trong bệnh viện, vừa cố tích góp tiền phẫu thuật, đồng thời theo giảng viên làm đề tài nghiên cứu khoa học, tham gia các cuộc thi với đội nhóm hoặc cá nhân. Thời gian bấy giờ như bị chia năm xẻ bảy, mới năm ba đại học mà chẳng khác năm cuối thạc sĩ.
Cả hai bắt đầu hẹn hò vào kỳ nghỉ hè năm hai. Lúc ấy Vạn Hạ Trình đang học năm ba, vừa trải qua giai đoạn bận rộn nhất. Vài sản phẩm nghiên cứu từ phòng thí nghiệm đã giành được hàng loạt giải thưởng có giá trị. Sau này, vài thành viên trong đội Vạn Hạ Trình đã nhờ chúng mà lật ngược tình thế, vượt qua vòng tuyển sinh văn bằng thạc sĩ.
Thành tích hiện tại của Vạn Hạ Trình rất tốt, hoàn toàn có thể được đặc cách tuyển thẳng lên thạc sĩ. Nhưng vì món nợ vay để chữa bệnh cho bà, hắn đành từ bỏ con đường đó vào năm ba. Tới lễ tốt nghiệp, Vạn Hạ Trình cùng một đàn anh trong trường, cũng là đối tác đầu tiên khi thành lập studio, cầm theo bằng chứng nhận độc quyền sáng chế có dấu mộc đỏ chạy tới chạy lui khắp các triển lãm. Đối với hắn, việc có bằng sáng chế không khó, cái khó là làm cách nào để một người không có tư bản chống lưng khởi nghiệp được từ hai bàn tay trắng giữa thị trường cá lớn nuốt cá bé đầy khốc liệt này.
Khó khăn thì khó khăn, Vạn Hạ Trình vẫn trụ lại được. Trước giờ, Bùi Tiểu Thập chưa từng gặp ai có thể hoạt động như một cỗ máy vĩnh cửu không bao giờ biết mệt. Hắn từng thất bại, từng đi sai hướng nhưng cuối cùng chắc chắn sẽ thành côn. Vạn Hạ Trình hiểu rõ, Bùi Tiểu Thập cũng vậy.
TV còn đang chiếu Xuân Vãn nhưng thiếu niên đã thiếp đi trên sofa. Vạn Hạ Trình vừa ra ngoài rót nước đã thấy dáng ngủ cực kỳ duyên dáng của cậu – một chân co lên đè vào thành ghế, người cong như cái móc câu, đầu chuẩn bị cắm xuống đất.
Ngủ kiểu gì thế này?
Vạn Hạ Trình nhíu mày, đặt ly nước bước tới gần. Đề phòng cậu ngã xuống, hắn vỗ nhẹ và mặt người trước mặt để gọi dậy, ai ngờ lại bị đối phương nắm chặt cánh tay.
Bùi Tiểu Thập ôm chặt tay gã đàn ông không buông, thậm chí co cả tay chân lại, kéo Vạn Hạ Trình ngồi xổm xuống theo.
Thiếu niên dụi mặt vào tay hắn, không rõ đã tỉnh hay chưa.
Vạn Hạ Trình bẹo một bên má phính của cậu: "Muốn ngủ thì về giường mà ngủ."
Bấy giờ Bùi Tiểu Thập mở mắt, trong cơn mơ màng nói ra câu đầu tiên: "Chồng ơi..."
Lời vừa dứt, cậu đã bị chính mình dọa cho hết hồn mà tỉnh lại. Đừng nói bây giờ, ngay cả trước đây khi đang yêu, Vạn Hạ Trình cũng không cho cậu gọi vậy.
Cấm gọi "chồng", càng không cho nói mấy cái kiểu gì mà cưới với xin, cho rằng như vậy thì hơi quá.
Trước đây, Bùi Tiểu Thập từng nhõng nhẽo muốn được gả cho Vạn Hạ Trình, xong chỉ nhận lại một ánh mắt lạnh lùng từ đối phương.
"Chồng à!" Bùi Tiểu Thập quyết định liều ăn nhiều, gọi thêm một tiếng nữa. Dù sao bây giờ họ cũng đâu yêu đương gì, Vạn Hạ Trình chẳng thể chia tay cậu thêm lần nữa. Phóng lao thì phải theo lao, cậu chu môi nói: "Hứ, cứ gọi anh là chồng đấy. Anh làm gì được em nào!"