Nhiệt Độ Trên Không - Hà Khuyết

Chương 32




Cả đêm Giao thừa, Bùi Tiểu Thập không về phòng. Eo đau, chân mỏi, đến mức bò dậy khỏi giường cũng khiến cậu kiệt sức. Vạn Hạ Trình bảo không cần vội, cứ nghỉ thêm một lúc. Nghe vậy, thiếu niên nằm xuống rồi thiếp đi mất, trải qua một đêm chung giường cùng người nọ.

Trời vừa tờ mờ sáng, Bùi Tiểu Thập tỉnh một lần. Từ nhỏ, cậu thường ngủ một mình sát mép giường. Nhưng sau mấy năm hẹn hò với Vạn Hạ Trình, thiếu niên đã quen với việc cả hai cùng nằm ở giữa giường. Bởi vậy, cậu khẽ dịch từ đầu bên mình sang phía người đàn ông, không kìm được mà muốn rúc vào lòng đối phương.

Dù nhẹ nhàng hết sức, đối phương vẫn bị đánh thức. Hắn mở mắt, liếc cậu một cái, đặt tay trên mi mắt vài giây rồi hạ xuống dang về phía cậu, ám chỉ có thể ôm rồi.

Bùi Tiểu Thập tuy ngạc nhiên nhưng vẫn hiểu. Trước đây, chỉ cần người nọ làm thế này trên giường, đồng nghĩa với việc cậu được ôm hắn ngủ.

Thế là Bùi Tiểu Thập lập tức nhào vào vòng tay trước mặt, nép cơ thể vào lòng đối phương rồi tự kéo tay đặt lên mình. Cậu nghiêng người ôm eo hắn, tạo thành một tư thế lý tưởng để được ôm trọn.

"Nóng không anh?" BùiTiểu Thập ghé sát tai người nọ hỏi nhỏ.

"Ừm?" Dường như Vạn Hạ Trình không nghe rõ, chỉ hơi hé mắt rồi nghiêng mặt về phía cậu, không rõ đã tỉnh hay chưa.

Thiếu niên hơi nâng giọng: "Em ôm thế này, anh có thấy nóng không?"

Lần này, người đàn  đã nghe rõ, thẳng đầu lại đáp nhẹ: "Không nóng."

Dù còn sớm, nhưng Bùi Tiểu Thập không tài nào ngủ lại được. Một tay cậu đặt lên bụng, xoa nhẹ qua lớp áo ngủ, đột nhiên không nhớ rõ đêm qua Vạn Hạ Trình có xuất vào trong không.

Bùi Tiểu Thập hồi tưởng một chút. Hình như tối qua bọn họ làm hai nháy liên tiếp, cả hai đều không đeo bao. Lần đầu còn rút ra ngoài, còn lại có vẻ là bắn bên trong.

Đúng đúng, chắc chắn là vậy. Tối qua cậu thật sự quá mệt, người ngợm mềm nhũn chẳng còn chút sức lực nào phải để người nọ bế vào phòng tắm, áo ngủ cũng do hắn mặc giúp.

Sờ bụng xong, Bùi Tiểu Thập lại với tay xuống mông, cảm giác vẫn còn sót lại chút gì đó.

Hay tối qua chưa vệ sinh nhỉ?

Trước đây, người nọ thường nhắc nếu không rửa sạch thì bụng sẽ cực kỳ khó chịu nên Bùi Tiểu Thập rất nghe lời, nhất định phải sạch từ trong ra ngoài mới yên tâm ngủ.

Khéo chỉ bị tâm lý thôi.

Bùi Tiểu Thập nghĩ thầm, thực ra còn hơi muốn giữ lại chút con cháu của Vạn Hạ Trình, nếu có thể mang thai thì càng tốt. Chính mình cứ hay over-linh tinh, may mà Vạn Hạ Trình không nghe được mấy suy nghĩ thầm kín ấy.

Thiếu niên còn đang xoắn xuýt thì đối phương đã đặt tay lên người, thanh âm ngái ngủ khàn khàn khẽ vang lên: "Khó chịu chỗ nào à?"

"Không ạ..."  dời tay lên trên lưng Vạn Hạ Trình, không dám chấm mút lộ liễu cơ bụng của người nọ mà chỉ ôm hờ qua áo ngủ: "Anh ngủ đi, còn sớm mà."

Có lẽ người đàn ông đã tỉnh, vìcánh tay mà thiếu niên kéo lên người giờ đã bỏ ra, rũ xuống mép giường.

Hiện tại, Bùi Tiểu Thập không còn tự tin vào bản thân. Trước đây, cậu có thể chắc chắn rằng hành động ấy chỉ là đổi tư thế. Nhưng bây giờ, cậu không thể đoán nổi tâm tư của hắn, thậm chí còn sợ bản thân đã hiểu sai.

Biết đâu có lẽ người nọ cũng chẳng hề muốn ôm cậu.

Không xác định mối quan hệ chính là như vậy, Bùi Tiểu Thập chẳng có quyền đòi hỏi Vạn Hạ Trình làm gì. Đừng nói là ôm, nếu người nọ bảo xuống giường hay biến khỏi chỗ này ngay lập tức, cậu cũng đâu có quyền hay tư cách để từ chối.

Có lẽ đây chính là thứ tự do mà anh ấy hằng mong muốn.

Thế nên, cậu nhẹ nhàng cựa mình khỏi vòng tay đối phương, cố gắng tránh đụng vào hắn rồi tự mình ngủ bên sát mép giường.

Miễn không nằm quá gần, đối phương sẽ không thấy phiền mà đuổi cậu đi.

Khi trời sáng cũng là lúc thành phố chính thức bước sang mùng Một. Vạn Hạ Trình tỉnh dậy, thấy bên cạnh trống không, lại nghe tiếng va chạm rất khẽ của bát đĩa vọng từ phòng khách. Không biết Bùi Tiểu Thập đã dậy từ lúc nào. 

Tám giờ sáng, Vạn Hạ Trình rửa mặt xong ra ngoài đã thấy bữa sáng sẵn sàng – một đĩa sủi cảo, hai phần bánh trứng hành và hai ly sữa bò thêm hạt.

Bùi Tiểu Thập mặc tạp dề bước ra từ phòng bếp, tay cầm đĩa trái cây gồm dâu tây và việt quất vừa rửa sạch. Vừa thấy hắn, cậu vội nói: "Anh dậy rồi à? Em đang định vào phòng gọi anh đấy."

Xem ra Bùi Tiểu Thập đã soát kỹ nguyên liệu trong tủ lạnh. Lúc này người đàn ông mới nhớ vẫn còn sủi cảo cấp đông ở ngăn đá.

"Dậy rồi." Vạn Hạ Trình nhận đĩa trái cây từ tay cậu:"Cái này lần sau để tôi làm."

Bùi Tiểu Thập vừa cởi tạp dề vừa nói: "Em nghĩ kỹ rồi, chúng mình bây giờ coi như chín bỏ làm mười, chẳng khác nào bạn cùng phòng. Vậy sau này có thể cùng đứng bếp hoặc luân phiên nấu, nhưng mấy ngày này cứ để em làm nhiều một chút. Dù gì em cũng mới đến, cần làm quen với bếp nhà anh."

Trông người nọ có vẻ rất vui nên Vạn Hạ Trình không phản bác, cũng không bắt bẻ mấy lỗ hổng phi logic trong lời cậu nói, chỉ đáp gọn. "Được."

"Dĩ nhiên em không ở đây mãi đâu. Dù sao chúng ta cũng đâu phải người yêu hay gì, nên vẫn cần giữ khoảng cách... Tầm mùng 6 hoặc đầu năm em sẽ về Thượng Hải một chuyến. Khi quay lại sẽ không phiền anh nữa, vì em đã thuê một căn ở đây rồi. Em có nơi để về, cũng có thể tự lo cho mình."

Vạn Hạ Trình không để ý bài diễn thuyết dài dòng văn tự của người nọ, kéo ghế ngồi xuống: "Không đóng phim thì sau này em định làm gì?"

Bùi Tiểu Thập treo tạp dề lên thành ghế rồi ngồi xuống đối diện, cụp mắt đáp: "Trước đây em từng nghĩ đến việc gia nhập một đoàn kịch, vì nghĩ đi nghĩ lại ngoài diễn xuất ra thì bản thân chẳng biết làm gì khác. Nhưng giờ đến phim còn không đóng nổi nữa là..."

"Em hỏi anh trai chưa?"

"Hỏi cũng vô ích thôi. Cá đến tám phần anh ấy sẽ nhét em vào công ty của gia đình rồi chẳng cho làm gì, chỉ giữ một cái ghế hữu danh vô thực mà thôi..."

Với người khác, không làm mà vẫn nhận lương là một món hời nhưng với Bùi Tiểu Thập thì không.

"Thật ra em biết kha khá thứ đấy chứ, chẳng phải thời đại học từng viết script và làm content sao?

Dù thuộc chuyên ngành diễn xuất, Bùi Tiểu Thập hồi trên ghế giảng đường không chỉ giới hạn với đóng phim mà còn tự học thiết kế poster, edit video hay soạn kịch bản. Bất kể thành quả ra sao, ít nhất thiếu niên ở thời điểm đó vẫn luôn tràn đầy nhiệt huyết với cuộc sống.

Nhưng Bùi Tiểu Thập hiểu, mấy kỹ năng cậu có so với Vạn Hạ Trình chẳng đáng là bao. Cậu làm vì đam mê, còn anh ấy dẫu không thích vẫn có thể nắm bắt một cách thành thạo.

Rất nhanh, Bùi Tiểu Thập mím môi cười, lòng mừng rỡ vì bản thân được Vạn Hạ Trình ghi nhớ khiến thiếu niên bắt đầu bông đùa: "Vậy đã đủ tiêu chuẩn xin vào công ty anh chưa? Làm trợ lý giám đốc hay thư ký đều được á?"

Bùi Tiểu Thập không thiếu tiền. Chưa tính đến gia thế, chỉ riêng việc là một ngôi sao hạng C, giờ là KOL hạng hai cộng thêm thói quen chi tiêu giản dị, chỉ riêng thu nhập từ các nền tảng trực tuyến đã đủ cho bản thân dư dả đến già.

Vạn Hạ Trình không coi đó là lời gió thoảng mây bay, vừa ăn sủi cảo vừa đáp: "Tùy em, muốn thì nộp đơn trước đi."

"Em nộp thật đấy." Thiếu niên ôm cốc sữa, đột nhiên trở nên nghiêm túc.

Về sau, hắn tìm hiểu thêm một số thông tin về cậu. Được biết, đối phương không ký hợp đồng với các công ty giải trí bên ngoài như bao nghệ sĩ khác mà sở hữu một bên riêng.

Nơi đó được đăng ký vào năm 2017 với người đại diện pháp luật là Bùi Húc. Xem ra, nhà họ Bùi đã đặc biệt thành lập công ty này để hỗ trợ cậu sau màn chào sân trong "Đêm An Giấc", ngay cả quản lý cũng là một nhân vật có số có má trong ngành.

Nhờ đó, Bùi Tiểu Thập được tự do hơn nhiều so với lứa nghệ sĩ bình thường. Thiếu niên có gia đình hậu thuẫn, muốn đóng phim thì đóng, không muốn thì nghỉ, chẳng sợ vướng vào rủi ro khi kí hợp đồng hay bị lừa bởi mấy kẻ "săn tìm ngôi sao" ngoài kia.

Tất cả đều đúng như Bùi Húc từng nói. Những gì trước đây Vạn Hạ Trình không thể cho cậu, thì nhà họ Bùi hoàn toàn có thể.