Môi của Bùi Tiểu Thập mềm, mặt cũng mềm. Khi bọn họ áp sát, Vạn Hạ Trình thậm chí còn cảm nhận được lớp lông tơ nhỏ mịn trên má cậu, cùng mùi dầu gội thoang thoảng trên đỉnh đầu.
Ban đầu chỉ là môi chạm môi. Nhưng rất nhanh sau đó, đầu lưỡi nghịch ngợm ương bướng của Bùi Tiểu Thập không chịu nghe lời, bắt đầu chạm nhẹ vào răng đối phương.
Vạn Hạ Trình không mở miệng, thiếu niên chẳng biết làm gì ngoài mơn trớn phần hàm đang khép chặt của hắn, mím môi phát ra những tiếng hừ hừ như con thú nhỏ, oán trách anh chả lãng mạn gì cả.
Hôn tái hôn hồi, con người ai chẳng có giới hạn. Bùi Tiểu Thập bực mình, giơ tay giữ lấy mặt Vạn Hạ Trình, ngậm lấy môi dưới của hắn rồi mút mạnh vài cái. Sau đó, cậu hơi lùi lại, làu bàu: "Người ta nói hôn môi là phải đưa lưỡi ra mà..."
"..." Vạn Hạ Trình giữ chặt cổ cậu, cố định cái đầu nhỏ đang ngọ nguậy loạn xạ trên mặt mình. "Tôi có nói là muốn chúng ta hôn nhau sao?"
Bùi Tiểu Thập ngước lên, thấy vẻ mặt người nọ nghiêm túc chẳng giống đùa chút nào. Cậu chột dạ, lí nhí trả treo: "Nhưng... em đã nói là em muốn thương anh mà, với lại anh cũng đâu có đẩy em ra..."
Vạn Hạ Trình bó tay trước hệ thống xử lý thông tin của cậu, cố gắng chỉnh lại dòng logic: "Nhóc nghĩ chúng ta đang là gì?"
Bùi Tiểu Thập chớp chớp đôi mắt ngây thơ, giọng lại đầy chân thành: "Chẳng phải quan hệ yêu đương ạ?"
Vạn Hạ Trình chậm rãi gằn từng chữ: "Vậy chúng ta bắt đầu yêu nhau từ khi nào?"
Chợt nhận ra mình đã quá lanh chanh, thiếu niên đành khụt khịt mấy cái, đầu mũi cay cay. "Hình như... chưa..."
Ý thức được mình sắp khóc, cậu vội ngồi xổm xuống, gục đầu dụi mặt vào lòng.
Vạn Hạ Trình cũng ngồi xuống đối diện Bùi Tiểu Thập, giữ lấy hai cánh tay nâng người nọ dậy. Đối phương theo đó đứng thẳng lại, lộ ra hốc mắt đỏ hoe, môi mím chặt như thể đang chịu mỗi oan chẳng tày gang, nhưng nước mắt chỉ lăn qua lăn lại trong hốc mắt chứ không dám rơi xuống.
"Đừng đặt quá nhiều kỳ vọng vào tôi." Vạn Hạ Trình nhìn cậu. "Cũng đừng vì chuyện hôm nay mà bắt đầu mơ tưởng đến ngày mai, càng không nên nghĩ xa hơn tới tương lai hay mãi mãi. Có làm được không?"
Bùi Tiểu Thập không hoàn toàn hiểu hết được những lời này, cũng như tại sao đột nhiên Vạn Hạ Trình lại nói thế với mình, nhưng vẫn cố gắng gật bằng hết sức bình sinh.
Đợi đối phương đồng ý, Vạn Hạ Trình chuyển từ giữ cánh tay sang nâng cằm, nghiêng đầu hôn lên môi thiếu niên.
Môi của Vạn Hạ Trình rất lạnh, không vì nhiệt độ mùa hè mà ấm hơn chút nào. Khi răng môi chạm vào nhau, cằm cậu bị người nọ giữ chặt, không thể không hé miệng. Đầu lưỡi bị Vạn Hạ Trình xâm chiếm, liếm mút, nước bọt quện vào nhau.
Một nụ hôn cướp đi toàn bộ lý trí và hơi thở.
Bùi Tiểu Thập lóng ngóng dùng đầu lưỡi đáp trả, đầu ù ù như thể không nghe thấy gì nữa. Mọi giác quan như đóng băng, chỉ tập trung vào phần mặt tê dại bị sống mũi cao thẳng của Vạn Hạ Trình chạm vào, nơi da thịt kề cận cũng tê rần, ngay cả khoang miệng đang bị người nọ chiếm trọn toàn bộ cũng không thoát khỏi cảm giác tương tự. Từng cái run rẩy của hàng mi cọ lên mặt đối phương đều có thể cảm nhận được rõ ràng, mọi phản ứng nhỏ bé của cơ thể đều bị phóng đại đến vô hạn. Nước bọt không ngừng chảy ra rồi lại bị hút sạch.
Chính trong khoảnh khắc ấy, cậu bỗng hiểu ra ý nghĩa của những lời Vạn Hạ Trình vừa nói.
Nhưng làm sao có thể ngừng nghĩ đến ngày mai, đến sau này khi mà cậu thấy bản thân đã hoàn toàn thuộc về anh ấy.
Hơi thở nóng ẩm âu yếm đương lúc đầu lưỡi hai người quấn riết nhau. Từng hơi thở, từng dấu vết của Vạn Hạ Trình khắc sâu, lưu chặt trên từng tấc da thịt non mềm.
Vạn Hạ Trình không nhắm mắt, chỉ hơi cúi xuống nhìn Bùi Tiểu Thập. Đôi mắt cậu nhắm nghiền, lông mi rung rung, đôi mày vì không thở được cũng nhíu lại, tựa như hai con sâu nhỏ đang cuộn mình vùng vẫy.
Bấy giờ, hắn nới lỏng cho cậu có chút không gian thở. Ngay lập tức, cặp sâu róm lập tức giãn ra. Nhưng khi Vạn Hạ Trình hôn sâu thêm, người dưới lại biến thành một trái cà chua.
Vạn Hạ Trình thương em hơi lâu, mà thương cho roi cho vọt nên cứ trêu đi trêu lại, bỡn cợt thiếu niên không biết bao nhiêu lần.
Tới lần thương cuối cùng, Bùi Tiểu Thập đã nước mắt lưng tròng. Ngồi xổm quá lâu khiến chân mềm nhũn, không còn sức mà đứng, đành phải ngả người vào Vạn Hạ Trình. Hắn ôm lấy vai cậu, nghe thiếu niên phàn nàn. "Cái anh này hư muốn chết, có phải cố tình làm vậy không hả?"
Ngữ điệu nũng nịu khiến Vạn Hạ Trình không chống đỡ nổi, nghe vào cứ như hai đứa đang hẹn hò thật.
Hắn lấy mu bàn tay lau nhẹ khóe miệng, liếc thấy đôi môi sưng đỏ của đối phương, nghĩ rằng chắc môi mình cũng giống vậy. Thay vì lau hộ, hắn kéo tay cậu lên, ra ám hiệu tự lau đi.
Nhưng Bùi Tiểu Thập lại bướng bất thình lình, cố ý mím môi như đang đánh son, khiến đôi môi đỏ mọng càng bóng bẩy hơn.
"..."
"Dù nãy anh rất hư, nhưng em không bắt anh chịu trách nhiệm đâu. Mình lớn cả rồi, thương nhau thì cứ hôn thôi. Hôn một cái cũng đâu có thai được..." Nói đến đây, cậu đỏ mặt, ngoảnh sang chỗ khác, không dám nhìn người anh hư đốn kia nữa.
Hai thằng con trai, dù sao cũng không mang bầu được.
Vạn Hạ Trình bị câu nói của cậu chọc vui, không nhịn được bật cười thành tiếng. Hắn từ từ đứng dậy, tiện tay kéo cậu lên cùng.
Chân Bùi Tiểu Thập tê rần, đứng còn không nổi nữa là đi. Cậu giơ tay đòi cõng: "Chân bé tê hết rồi, cái này anh phải chịu trách nhiệm!"
Vạn Hạ Trình chẳng vội, chỉ ấn nhẹ vai cậu, đáp: "Vậy nghỉ một lát rồi đi."
Đồ trai thẳng!!! Đồ trai thẳng!!! Đồ trai thẳng!!! Đồ trai thẳng!!! Đồ trai thẳng!!!
Bùi Tiểu Thập tức giận, hất đầu sang một bên nhưng vẫn lén nhìn trộm Vạn Hạ Trình, nhận ra người nọ chẳng mảy may để ý đến chút tâm tư nhỏ nhặt của mình đành ngượng nghịu quay mặt lại.
Dù Vạn Hạ Trình chưa nhắc đến hẹn hò hay yêu đương gì, nhưng nụ hôn vừa rồi đã cho Bùi Tiểu Thập niềm tin về một tương lai tươi sáng.
Làm sao không nghĩ đến tương lai được? Thiếu niên thấy điều này thật khó khăn, Vạn Hạ Trình đúng là đã đặt ra cho mình một bài toán thế kỷ.
Chờ thêm vài phút để chân bớt tê, Bùi Tiểu Thập mới đứng dậy. Cậu lẽo đẽo bám theo Vạn Hạ Trình về nhà, sau đó từ từ vịn tay vào lan can leo từng bước lên.
Tới trước cửa nhà, cậu nhớ chìa khóa đang ở trong túi mình bèn lục tìm thì thấy Vạn Hạ Trình đưa tay lên lấy một chiếc dự phòng chỗ góc khuất trên khung cửa rồi mở cửa vào nhà.
"Thì ra còn có chìa dự phòng..." Bùi Tiểu Thập cầm chiếc vừa nãy Vạn Hạ Trình đưa cho mình bằng cả hai tay, định trả lại cho hắn.
Vạn Hạ Trình không nhận, chỉ nói: "Cậu giữ đi. Mai mốt đến thì cứ vào nhà, đừng đợi dưới lầu."
Hôn cũng hôn rồi, còn cho cả chìa khóa nhà, vậy bước tiếp theo chắc là yêu đương chứ gì!
Mộng tưởng viết rõ mồn một trên mặt, tới mức Vạn Hạ Trình thấy bộ dạng chấn bé đù đó cũng suýt định đòi lại chìa khóa.
Hắn không hỏi cậu tối nay tới làm gì, vì biết kiểu nào cũng không phải việc gì lớn lao, chắc đơn thuần vì "nhớ anh" hoặc "muốn gặp anh" mà thôi. Vạn Hạ Trình đọc cậu như một cuốn sách nên chẳng buồn mở miệng.
Vạn Hạ Trình rót cho thiếu niên một cốc nước, hỏi: "Ăn cơm chưa?"
Bùi Tiểu Thập ngoan ngoãn ngồi trên sofa, ôm cốc đáp: "Ăn rồi. Em ngồi một chút thôi." sau đó hỏi thăm về tình hình của bà.
Vạn Hạ Trình bỏ qua tình hình thật sự, chỉ kể cậu nghe vài chuyện tích cực. Dù sao chuyện này cũng chẳng liên quan đến Bùi Tiểu Thập, không cần kéo đối phương vào rắc rối này.
Trong nhà sáng hơn một chút, bấy giờ Bùi Tiểu Thập mới để ý sắc mặt Vạn Hạ Trình không tốt lắm. Dưới mắt có quầng thâm rõ rệt, khi đôi mắt hai mí nheo lại trông như đeo thêm một lớp da nhăn nheo nặng nề.
Bùi Tiểu Thập buông ly nước xuống, tiến lại đứng đối diện với người nọ. Cậu đưa tay chạm lên mắt Vạn Hạ Trình, hỏi thăm: "Anh mệt lắm à? Có phải gần đây chăm bà nên không nghỉ ngơi đủ không?"
"Đúng là rất mệt," Vạn Hạ Trình vừa nói vừa dắt cậu đến sofa, co chân lên, gác đầu lên tay thiếu niên rồi cứ thế nằm xuống. "Tôi chợp mắt một lát, khi nào về thì đóng cửa hộ nhé."
Vừa nhắm mắt, Vạn Hạ Trình chợt nhớ ra gì đó, liền lấy điện thoại đặt báo thức trong 2 giờ nữa rồi mới yên tâm ngủ tiếp.
Chỉ trong chốc lát, người nọ đã chìm sâu vào giấc chiêm bao, chẳng hay biết Bùi Tiểu Thập đã trèo lên người mình.
Ghế sofa vốn không rộng, một mình Vạn Hạ Trình đã chiếm hết chỗ, Bùi Tiểu Thập ỷ vào cơ thể mảnh khảnh cố chen vô, thu mình thành một khối nhỏ xíu nằm cạnh người nọ. Cậu tự nghĩ bản thân bé tí tẹo, không nhận ra hơn nửa người, bao gồm một chân và một cánh tay đã đè dồn lên người kế bên.
- -----
Khi chuông báo thức vang lên, Vạn Hạ Trình vừa mở mắt đã thấy Bùi Tiểu Thập đang ngủ ngon lành trên ngực mình. Hắn đen mặt nhìn cái đầu tròn lủm kia, định đẩy đối phương ra nhưng lại bị cậu ôm chặt hơn. Vậy nên, hắn đành nằm yên mặc cậu ôm, đoạn rút điện thoại trong túi quần ra để tắt báo thức.
Vốn hắn có ca đêm nên mới phải làm như vậy. Từ khi Hứa Thục Anh bệnh, đã lâu Vạn Hạ Trình không có một giấc ngủ trọn vẹn. Chi phí điều trị rất tốn kém, thanh niên đã nhận nhiều công việc part-time có thể xoay ca sáng và đêm.
Đặt điện thoại xuống, Vạn Hạ Trình vỗ nhẹ vào tay Bùi Tiểu Thập.
"Ưm... Em muốn ngủ..." Bùi Tiểu Thập lười biếng lẩm bẩm, mặt cọ qua cọ lại lên ngực người bên cạnh vài cái, đổi một tư thế thoải mái hơn để ngủ tiếp.
Tư thế bấy giờ của Bùi Tiểu Thập giống một hình chữ E, tay và chân đều vắt lên người Vạn Hạ Trình, biến đối phương thành một chiếc gối ôm hình người.
Chưa đầy một giây sau, Bùi Tiểu Thập đang ngủ say đã bị Vạn Hạ Trình xốc lên, đặt sang một bên sofa.
Bùi Tiểu Thập giật mình tỉnh giấc, tay vẫn chống xuống, đôi mắt mở to ngơ ngác như thể còn ngái ngủ, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Vài giây sau, khi Vạn Hạ Trình đứng dậy, Bùi Tiểu Thập mới lờ mờ nhận ra, dụi dụi mắt rồi cũng đứng dậy, lẽo đeo bám theo hắn như một cái đuôi nhỏ, vừa đi vừa giải thích mình đã thiếp đi mất.
Thấy Vạn Hạ Trình vào nhà vệ sinh rửa mặt, Bùi Tiểu Thập đứng một bên, đợi hắn xong xuôi thì bắt chước theo để tỉnh táo hơn.
Tuy nhiên, người ấy có khăn mặt còn Bùi Tiểu Thập thì không. Khi hắn lau mặt xong, vừa ngoảnh lại đã thấy Bùi Tiểu Thập mặt đầy nước đang nhìn mình, bèn cau mày hỏi: "Đừng nói cậu muốn dùng khăn của tôi nhé?"
Bùi Tiểu Thập ngây ngô gật đầu. Vạn Hạ Trình không chiều theo, bảo tự tìm giấy mà lau. Bùi Tiểu Thập đành phải ra phòng khách tìm đồ.
Một lát sau, nhận ra Vạn Hạ Trình chuẩn bị ra ngoài, cậu vội bám theo, níu lấy vạt áo anh hỏi: "Anh định đi đâu à?"
"Đi làm ca đêm." Vạn Hạ Trình tìm chìa khóa xe trong phòng khách. "Một là gọi người tới đón, hai là đi cùng tôi, hoặc ở nhà một mình, tùy cậu."
"Anh làm ở đâu thế?" Bùi Tiểu Thập đuổi theo hỏi.
"Quán net." Vạn Hạ Trình tìm được chìa khóa, chuẩn bị ra ngoài.
"Thế em đi với. Em cũng muốn đi net."
"Tôi đi làm, không phải đi chơi."
"Em biết mà." Bùi Tiểu Thập bắt chước giọng điệu của hắn, "Anh làm việc của anh, em chơi việc của em." Rồi ra vẻ đứng đắn: "Tự nhiên thấy thèm chơi game ghê ta!"
"Không về ngủ à?" Vạn Hạ Trình nhìn điện thoại, thấy đã gần 11 giờ, thật sự không thể nán lại lâu hơn nữa.
"Vừa ngủ dậy mà!" Bùi Tiểu Thập hùng hồn đáp. "Giờ em tỉnh như sáo ấy, chẳng buồn ngủ chút nào, chỉ muốn chơi game thôi!"
Nghe như nghiện game thật không bằng, nhưng Vạn Hạ Trình chẳng có lý do từ chối, đành xách cậu theo.
Vạn Hạ Trình làm quản lý một quán net nằm trong con hẻm nhỏ cách đây 3km. Nơi này không chính quy lắm, không cần căn cước vẫn có thể vào chơi. Khách hàng chủ yếu là mấy thanh niên choai choai. Vì đã đưa Bùi Tiểu Thập theo, Vạn Hạ Trình ít nhiều cũng muốn để ý cậu một chút, bèn xếp cậu ngồi ở máy gần quầy nhất để tiện trông chừng.
Mấy chục đầu máy trong tiệm đều bật đủ loại game bạo lực máu me, chỉ riêng thanh niên nghiện game họ Bùi là chơi những trò có sẵn trên web. Khi thì quản lý nhà hàng burger, lúc lại đào vàng, chơi cầu lông với NPC. Nếu mỏi mắt thì gọi một ly nước lạnh, nghỉ một chút rồi lại cày game tiếp.
Thấy Vạn Hạ Trình bận rộn, Bùi Tiểu Thập cũng không làm phiền hắn, ăn uống gì đều tự chạy ra quầy chứ không bấm chuông gọi nhân viên. Hắn thể theo yêu cầu lấy một chai nước "Arctic Ocean*" và một gói mì trẻ em trên kệ đẩy qua cho cậu, kèm theo câu "Cần thêm gì không?"
Bùi Tiểu Thập ngoan ngoãn nhận chúng, lắc đầu đáp không cần nhưng một lát sau lại chạy tới bảo không mở chai nước được. Vạn Hạ Trình bèn lấy đồ khui nắp giúp cậu.
Bùi Tiểu Thập không thích ăn vặt, giáo viên chuyên ngành cũng không khuyến khích sinh viên ăn. Nhưng vì muốn thấy Vạn Hạ Trình nhiều hơn, cậu cứ chạy ra quầy hết lần này đến lần khác. Cuối cùng, thiếu niên dẹp hẳn vụ chơi game, chỉ mở máy để đó rồi tự kéo ghế tới ngồi cạnh quầy, chăm chú theo dõi Vạn Hạ Trình giúp khách bật máy hoặc tranh thủ thời gian rảnh hoàn thiện vài bản vẽ trên máy, không hề lãng phí phút giây nào.
Gần như Bùi Tiểu Thập đã thức cả đêm cùng hắn, đến cuối mới không chịu nổi mà gục người lên quầy ngủ mất. Mãi đến lúc hừng đông, Vạn Hạ Trình gọi cậu dậy. "Tôi tan làm rồi, cậu muốn chơi tiếp không?"
Chơi đâu mà chơi, rõ ràng cậu đến để bầu bạn với anh Vạn.
Bùi Tiểu Thập vươn vai nói: "Em không chơi nữa, về chung với anh luôn."
Bây giờ là 7 giờ sáng, đồng nghiệp ca sáng đã đến, hai anh em sóng vai nhau rời khỏi tiệm net. Bùi Tiểu Thập mệt rã rời ngồi ở yên sau, hai tay vòng qua eo hắn ôm chặt, đầu áp lên vai người nọ, mí trên dính mí dưới như thể sắp thiếp đi lần nữa.
Vạn Hạ Trình nhìn đối phương qua gương chiếu hậu, bèn đưa tay ra sau lay nhẹ: "Dậy đi, tưởng mình đang trên ô tô à? Đi xe điện mà cũng dám ngủ, ngã thì sao?"
"Em có ôm anh mà!" Bùi Tiểu Thập rì rầm, siết chặt vòng tay.
Vậy là Vạn Hạ Trình phanh lại, bảo cậu xuống xe. Bấy giờ, thiếu niên mới ngồi thẳng lưng, vội nói: "Không ngủ nữa! Em tỉnh rồi! Tỉnh hơn sáo đây. Đói quá, giờ mình đi đâu ăn sáng hả anh?"
"Không ăn." Vạn Hạ Trình nói, "Tôi về tắm rồi ngủ bù, trưa còn có việc. Cậu gọi người tới đón đi."
Bùi Tiểu Thập cò kè mặc cả: "Em về tắm rửa, ăn uống rồi sang nhà anh tiếp được không?"
"Tùy cậu. Nhưng tôi không đảm bảo lúc đó rảnh hay không. Đến rồi khéo chẳng gặp được ai đâu."
"Vâng." Bùi Tiểu Thập hiểu thời gian này Vạn Hạ Trình rất bận, tốt nhất bản thân đừng gây thêm rắc rối. Cậu ngồi sau xe, nhìn chằm chằm gáy Vạn Hạ Trình, rụt rè hỏi: "Tối qua, em không làm phiền anh chứ ạ..."
Vạn Hạ Trình nhìn cậu qua gương chiếu hậu, nói thật: "Không."
"Vậy là tốt rồi," Bùi Tiểu Thập thở phào, chân thành nói. "Vậy sau này em đi cùng anh tới quán net nữa nhé!"
Lần này, Vạn Hạ Trình không đáp lại.
Đến đầu phố ăn vặt, Bùi Tiểu Thập không chịu xuống xe, khăng khăng đòi về nhà hắn bằng được, có gì lát sẽ tự đi ra.
Nếu Bùi Tiểu Thập không ngại phiền, Vạn Hạ Trình cũng chẳng buồn quản. Hai người đi vào trong, tới khi Vạn Hạ Trình đẩy xe lên hành lang, Bùi Tiểu Thập vẫn chưa chịu đi, tự vịn lan can lên tầng cùng hắn.
Giờ cậu có chìa khóa rồi, đến hay đi, khi nào về không phải việc Vạn Hạ Trình quan tâm nữa.
Thiếu niên hiểu, dù Vạn Hạ Trình không nói gì về chuyện yêu đương, nhưng đã không còn ngại việc tiến xa hơn với cậu. Chẳng qua, hắn không hứa hẹn hay chịu trách nhiệm gì với cậu.
Những điều này Bùi Tiểu Thập đều hiểu, cũng chẳng mấy bận tâm. Cậu nguyện ý, cậu bằng lòng với tất cả.