Nhiệt Độ Trên Không - Hà Khuyết

Chương 27




Cuối tuần, Bùi Tiểu Thập lại hỏi Vạn Hạ Trình có đi xem kịch không. Hắn nói sẽ đi, nhưng đến trưa thứ Ba, người nọ nhắn rằng có việc đột xuất nên tối không đi được.

Bùi Tiểu Thập hỏi có chuyện gì, đối phương chỉ đáp trong nhà có mấy việc cần giải quyết.

Ban ngày, Bùi Tiểu Thập ghé qua nhà của hắn nhưng không thấy ai, gọi điện hỏi mới biết Vạn Hạ Trình đang ở bệnh viện với bà.

Hóa ra, Hứa Thục Anh bị chóng mặt suốt mấy tháng qua nhưng vẫn cố chịu đựng một mình, không nói với ai đến tận hôm nay khi cơ thể không chống đỡ nổi nữa. Lúc bà vào viện vì ngã cầu thang, sự thật mới vỡ lở.

Trộm vía cầu thang không cao nên cú ngã không nặng, nhưng bác sĩ lại phát hiện một vấn đề nghiêm trọng hơn.

Từ 3 giờ chiều đến 9 giờ tối, Bùi Tiểu Thập cứ lang thang quanh phố ăn vặt gần nhà Vạn Hạ Trình, cuối cùng cũng đợi được hắn trở về.

"Họ nói trong đầu bà có một khối u lớn, hiện chưa loại trừ khả năng là u ác tính." Sau khi lo liệu xong thủ tục cho bà, Vạn Hạ Trình dẫn Bùi Tiểu Thập lên phòng, đóng cửa rồi thuật lại tình hình.

Không thể trì hoãn lâu hơn được, bà cần nhập viện làm phẫu thuật càng sớm càng tốt. 

Chữa khỏi là một chuyện, chi phí điều trị lại là một chuyện khác. Từ phẫu thuật, xạ trị, hóa trị đến hậu phẫu, cộng lại sẽ là gánh nặng khổng lồ đè nặng lên vai một sinh viên như Vạn Hạ Trình.

"Vậy anh nói sao với bà?"

"Chỉ bảo là một khối u lành rất nhỏ thôi."

Vạn Hạ Trình bước đến bên cửa sổ, kéo rèm rồi mở cửa, tựa vào bệ châm một điếu thuốc.

Hắn vốn không phải kẻ nghiện thuốc, nhưng mỗi khi lòng mang phiền muộn sẽ hút một điếu. Sau này, Bùi Tiểu Thập mới dần nhận ra thói quen ấy của đối phương.

Hiện tại, toàn bộ lực chú ý của Vạn Hạ Trình đều dồn hết  vào Hứa Thục Anh, chẳng hay biết đêm nay Bùi Tiểu Thập cũng gặp phải một số chuyện.

Đương nhiên, nếu cậu không nói, làm sao hắn biết được.

Kế hoạch hè của Vạn Hạ Trình vì thế mà đảo lộn hoàn toàn. Hắn gác lại toàn bộ việc học, rút sạch số tiền tiết kiệm tích góp bấy lâu nay để kéo dài thêm chút thời gian cho bà nội, mà sau này nhìn lại cũng chẳng phải nhiều.

Nửa tháng sau, khi Bùi Tiểu Thập hoàn thành cảnh quay trên đảo Sùng Minh và trở về, Hứa Thục Anh đã phẫu thuật xong. Cả mùa hè, Vạn Hạ Trình gần như chỉ chạy qua chạy lại giữa bệnh viện và trường học.

Tháng Bảy cứ thế trôi qua. Sang tháng Tám, Bùi Tiểu Thập ghé bệnh viện vài lần hòng giúp hắn một tay nhưng đều bị từ chối. Vạn Hạ Trình bảo giường bệnh quá nhỏ, thêm một người sẽ chật hơn, rồi đuổi cậu về.

Mãi đến gần ngày khai giảng, họ mới gặp lại nhau dưới nhà Vạn Hạ Trình.

8 giờ tối, sau khi từ bệnh viện thăm Hứa Thục Anh về, hắn không chỉ thấy Bùi Tiểu Thập mà còn bắt gặp một bóng dáng quen thuộc, lưng gù, thân người to gấp đôi thiếu niên đứng chắn trước mặt cậu.

Vạn Hạ Trình lập tức lao lên, đá thẳng một cái khiến gã đàn ông ngã nhào xuống đất.

Mẹ còn đang nằm viện, vậy mà thằng con trai vô dụng Dương Hải Phong lại ở ngoài vòi tiền "bảo kê". Vạn Hạ Trình đoán chẳng sai, gã thật sự đang trấn lột Bùi Tiểu Thập.

Hắn kéo cậu ra góc tường, gặng hỏi đã đưa tên kia bao nhiêu. Bùi Tiểu Thập ấp úng rằng không nhiều lắm.

Trong lúc hai người nói chuyện, Dương Hải Phong đã lồm cồm bò dậy, ba chân bốn cẳng trốn mất. 

Vạn Hạ Trình thảy chìa khóa nhà cho Bùi Tiểu Thập, bảo cậu lên trước, sau đó xoay người ra ngoài hẻm, đuổi theo Dương Hải Phong.

Có mà chạy đằng trời.

Vạn Hạ Trình biết rõ gã ở đâu. Dương Hải Phong sống chung với một đứa con gái làm nghề gội đầu bấy lâu nay. Khi ả tiếp khách dưới nhà, gã sẽ lảng vảng bên ngoài, đôi khi còn tìm khách giúp. Nếu trời độ còn có thể kiếm chác thêm chút ít bằng "dịch vụ tống tình*."

(Chú thích: Bản raw là 仙人跳, kiểu dụ dỗ một người quan hệ sau đó dọa sẽ kiện họ tội cưỡng hiếp / mua dăm để tống tiền.)

Vạn Hạ Trình không rõ Dương Hải Phong xoay xở vụ lần trước ra sao, nhưng thấy tay chân vẫn lành lặn, hắn chắc mẩm tên này đã lừa được tiền ở đâu đó.

Anh thanh niên nhặt một ống thép trên đường ra ngoài, chưa kịp đứng thẳng lên đã bị một vòng tay ôm chặt.

Từ cảm giác mềm mại của cơ thể, hơi ấm từ phía sau cùng với lực ôm, Vạn Hạ Trình không cần quay đầu cũng biết đó là Bùi Tiểu Thập.

Thiếu niên đã đuổi tới tận đây. Trong con hẻm tối om, cậu nấc nghẹn, van nài hắn đừng nóng giận, đừng đi đánh người.

Ánh trăng mang màu trắng bệch, tựa như khuôn mặt Vạn Hạ Trình bấy giờ.

Lần này, Bùi Tiểu Thập tự giác vòng ra đằng trước, ôm hắn thật chặt từ phía chính diện, giọng khàn đặc: "Em sẽ nói thật, nhưng anh đừng tức giận, cũng đừng tìm gã. Bực vì loại người này không đáng đâu."

Thiếu niên muốn nói thêm, nhưng Vạn Hạ Trình không muốn nghe. Hắn gạt cậu ra khỏi người rồi tiếp tục bước lên phía trước.

Con hẻm quá hẹp. Bùi Tiểu Thập phải nép sát vào tường, loạng choạng lội qua những vũng bùn lẫn rác hai bên đường, mãi mới đuổi lên trước, dang tay chặn hắn lại.

Vạn Hạ Trình lạnh giọng: "Vậy thằng kia đã đòi cậu bao nhiêu tiền?"

"Em chỉ đưa hai lần thôi. Lần trước là khi bà vừa phát hiện bệnh, còn lại là hôm nay." Bùi Tiểu Thập nói: "Thật ra trên người em không có nhiều tiền mặt, mới chỉ đưa 500, lần này chưa kịp đưa thì anh đã đến rồi."

"Ồ, không có nhiều tiền mặt nên chỉ đưa 500?" Vạn Hạ Trình vô cảm, đay nghiến những từ khóa quan trọng rồi móc trong túi quần một tờ 5 đồng nhàu nát. "Vậy với công tử nhà giàu như cậu Bùi đây, 5 đồng trên người tôi là gì? Của bố thí à? Hay một thằng ăn xin đáng thương hại?"

"Trước là 500, thế nay định đưa bao nhiêu? 5000? Rồi lần tới là 50,000?" Bấy giờ, giọng hắn gay gắt xen lẫn châm chọc hơn hẳn.

"Em... em..."

Không phủ nhận tất cả là lỗi của Dương Hải Phong, nhưng bản thân hắn cũng có trách nhiệm. Nghĩ đến việc Bùi Tiểu Thập vì mình mà bị cuốn vào chuyện này, lòng Vạn Hạ Trình càng thêm khó chịu, nặng nề.

"Cho nên, lần trước cũng đụng phải gã ngay dưới nhà tôi phải không? Định giấu chuyện này đến bao giờ?"

Bùi Tiểu Thập im lặng cúi đầu. Tay khẽ động đậy, giống như kiểu "bịt tai trộm chuông*", âm thầm muốn giựt lấy vũ khí trong tay ai đó.

(Thành ngữ 掩耳盗铃 - Bịt tai trộm chuông dùng để chỉ những hành vi che đậy tự lừa dối chính mình, không lừa dối được người. Lý giải bởi có tích kể rằng có kẻ lấy được quả chuông, mang đi không nổi, bèn dùng vồ đập vỡ để dễ mang. Nào ngờ chuông không vỡ mà tiếng chuông lại vang vọng. Hắn lại sợ mọi người nghe thấy tiếng chuông sẽ kéo tới, bèn bịt tai lại để khỏi nghe thấy.)

Vạn Hạ Trình nới lỏng tay, mặc cậu cầm đi. 

Vừa cướp được, Bùi Tiểu Thập lập tức ném mạnh nó ra xa. Ống thép rơi xuống đất, phát ra tiếng vang nặng nề giữa màn đêm yên tĩnh.

Sau đó, cậu nhỏ giọng nói: "Em biết anh không phải đang mắng, mà là đau lòng cho em."

Những cảm xúc rối bời ngay cả bản thân Vạn Hạ Trình cũng không hiểu nổi lại bị Bùi Tiểu Thập gói gọn chỉ bằng hai câu nói. Hắn không đáp, cũng không phủ nhận câu kết luận thẳng thừng đó.

Ban ngày, cậu đã nói muốn qua. Nghe đối phương bảo đang trong bệnh viện, Bùi Tiểu Thập ngỏ ý sẽ đến đó thăm hắn, nhưng Vạn Hạ Trình từ chối, nói mình sắp về nhà rồi.

"Chờ lâu chưa?" Vạn Hạ Trình hỏi.

Lúc 4 giờ Vạn Hạ Trình đã nói sắp về nên Bùi Tiểu Thập đi từ trước 6 giờ, tính ra có lẽ đã đợi hơn hai tiếng. Cả lần này lẫn lần trước, thiếu niên đều vì đợi hắn quá lâu mới đụng phải Dương Hải Phong.

"Em mới tới thôi ạ..." Bùi Tiểu Thập vừa nói vừa chậm rãi dịch lại gần, vòng tay ôm lấy eo hắn, cẩn thận từng ly từng tí tựa mình vào ngực đối phương một lần nữa.

Vạn Hạ Trình buông thõng tay, đứng yên tại chỗ. Hắn không đẩy cậu ra, cũng không ôm lại.

Vạn Hạ Trình chỉ thấy mệt mỏi. Những gì xảy ra trong kỳ nghỉ hè đã khiến hắn kiệt sức. Không riêng lần này, mọi kỳ nghỉ trước đây cũng chẳng dễ chịu hơn là bao.

Từ nhỏ, hắn đã hiểu khóc lóc hay tỏ ra yếu đuối đều vô ích. Những khoản nợ bỗng dựng ập xuống, những tiếng đập cửa chát chúa lúc nửa đêm, hay những chai bia từ dưới ném thẳng lên cửa sổ tầng hai... Cuộc sống hỗn loạn và bất ổn ấy, chưa bao giờ vì sự yếu mềm của ai mà thay đổi.

Khi vừa cao ngang hông người lớn, Vạn Hạ Trình đã buộc mình phải lau khô nước mắt, quơ lấy bất cứ thứ gì có thể để tự vệ. Trái tim khô cằn và dòng máu nguội lạnh trong người hắn dường như không còn biết làm sao để hồi phục trở lại.

Lần này, bà nội có thể sẽ không qua khỏi. Đó là tin vừa nhận được ở bệnh viện. Ngay cả khi chi thêm vài chục triệu, kết quả cuối cùng có lẽ vẫn là con số không.

Chỉ việc đối diện với cuộc sống cũng đã bòn rút cạn kiệt mọi thứ trong tâm trí của hắn.

Hắn không thể, và cũng không cách nào đáp lại Bùi Tiểu Thập. Thế nên, Vạn Hạ Trình cố ý giăng ra vô vàn chướng ngại vật trên con đường thiếu niên đi đến. Nhưng người này vẫn cứ bất chấp tất cả mà tiến tới – tựa như "tay không bắt hổ, chân đất qua sông*", có thể nói là lòng vẫn vững như kiềng ba chân, nhưng cũng không kém phần ngốc nghếch nực cười.

( Chú thích: 暴虎冯河 do tích: Một hôm nọ khi Khổng Tử đang trò chuyện với hai học trò là Nhan Uyên và Tử Lộ, ông bảo Nhan Uyên "Chỉ có tôi và anh mới có thể như vậy". Tử Lộ không vui bèn nói rằng "Nếu bây giờ có cơ hội mang quân đi dẹp giặc thì thầy sẽ mang ai theo cùng?". Khổng Tử trả lời "Tay không mà đánh hổ, chân đất mà qua sông, người đến lúc chết cũng không biết hối hận, ta không thể cho đi cùng. Người mà ta cần là người trước khi đánh trận, biết cảnh giác, và vui vẻ bàn bạc hỏi ý kiến mọi người, đảm bảo thành công thì ta mới có thể cho đi cùng được". Khổng Tử dùng câu này để nhắc nhở, răn đe Tử Lộ, một trong những học trò xuất sắc của ông, tuy dũng cảm nhưng hay cậy thế mạnh.)

"Trong lòng anh ắt hẳn vẫn có em, đúng không...?" Bùi Tiểu Thập đặt cằm lên vai hắn, thì thầm. "Anh xem, anh luôn mềm lòng với em, nên em nghĩ tình cảm này không phải chỉ mình em đơn phương..."

Thật vậy sao? Dường như chính Vạn Hạ Trình cũng bị cậu thuyết phục.

Thiếu niên ngẩng mặt lên, nhìn thấy những đốm sáng nhàn nhạt giữa màn đêm, những tia sáng mà chẳng ai thấy được, ngoài cậu.

Thứ gọi là ánh trăng thực ra vẫn là ánh sáng của mặt trời, thứ dù bị khuất sau trái đất vẫn không ngừng chiếu rọi.

Đối với cậu, Vạn Hạ Trình chính là mặt trời ấy. Dẫu đứng trong bóng tối, nó vẫn âm thầm nỗ lực ở nơi chẳng ai hay biết. Nếu một thế giới nào đó luôn chìm trong bóng tối, thì lỗi không nằm ở mặt trời, mà ở thế giới ấy.

Muốn vòng qua nửa kia bán cầu để ôm lấy mặt trời của em.

"Anh tốt như vậy, với em... anh thật sự rất tốt..." Cậu ấp úng, như muốn nói lại thôi. "Vậy còn em... anh thấy em thế nào?"

Vạn Hạ Trình hướng mắt về phía trước, nơi cuối con ngõ hòa vào màn đêm vô tận, chậm rãi đáp: "Nhóc cũng rất tốt."

Bùi Tiểu Thập nắm lấy ống tay áo người nọ, mặt đỏ ửng: "Vậy bây giờ... nếu em thương anh, mà anh không đẩy em ra... em sẽ coi như anh đồng ý nhé."

Vạn Hạ Trình cúi đầu nhìn đối phương. Ánh sáng leo lét từ những căn nhà hai bên hẻm rọi xuống, vừa đủ để thấy rõ khuôn mặt người nọ, thấy đôi mắt phớt hồng, cả chiếc mũi cao kiêu ngạo cũng đỏ ửng. Trông vừa đáng thương nhưng cũng thật đáng yêu.

Hắn không đẩy Bùi Tiểu Thập ra. 

Vài giây sau, thằng nhóc vòng tay lên vai đối phương, kiễng chân tiến lại gần, nhẹ nhàng áp môi cậu lên môi hắn.

Đến lúc này Vạn Hạ Trình mới hiểu, hóa ra cái "thương" mà Bùi Tiểu Thập nói chính là "hôn môi."