Mùng 7 Tết, học kỳ hai còn chưa bắt đầu nhưng Vạn Hạ Trình đã quay lại phòng thí nghiệm của trường.
Đến tầm tháng Ba, Bùi Tiểu Thập nhắn tin hỏi sinh nhật hắn là ngày nào.
—— Ngày 2 tháng 2.
Bùi Tiểu Thập đáp lại bằng một icon khóc lóc, than rằng đã qua hơn một tháng rồi, sao không nói sớm.
—— Tôi không có thói quen tổ chức sinh nhật.
Bùi Tiểu Thập lại gửi một bức ảnh. Nhìn preview cũng đoán được đó là một chiếc bánh ngọt, nhưng Vạn Hạ Trình không mở xem để tiết kiệm dung lượng 3G.
—— Của ai vậy?
—— Em đó, hì hì. Ăn sinh nhật em!
Vạn Hạ Trình nhìn lịch — nay là ngày 25 tháng 3 – rồi trả lời "Sinh nhật vui vẻ."
Xem ngày chỉ là phản xạ tự nhiên, còn nhớ kỹ cũng vì trí nhớ quá tốt.
Cùng ngày đó, Bùi Tiểu Thập chạy đến tìm hắn, bảo rằng không ăn hết bánh ngọt nên mang cho hắn một phần.
Với lý do hết sức bình thường, thiếu niên theo đuổi crush bằng một cách vụng về mà chân thành: Băng qua nửa thành phố để chia một miếng bánh cho người thương thầm.
Có thể Bùi Tiểu Thập không nghĩ việc này mất thời gian, nhưng Vạn Hạ Trình thì có.
Hắn nói bản thân đang bận trong phòng thí nghiệm, không có thời gian ăn, đừng tới đây.
Người nọ hỏi: "Anh không cần ăn tối à?"
Vạn Hạ Trình đáp sẽ ăn mì gói.
Cuối cùng Bùi Tiểu Thập vẫn đến, viện cớ là chưa ghé khu đại học bên này bao giờ nên muốn tiện đường xem thử. Vạn Hạ Trình đành ra cổng trường đón nhóc quỷ yêu này.
Lúc ấy vừa khéo 6 giờ, đúng giờ ăn tối. Vạn Hạ Trình đã chuẩn bị tinh thần làm bạn với mì gói, ai ngờ Bùi Tiểu Thập cầm theo không chỉ một chiếc bánh kem mới tinh mà còn hai hộp cơm khác.
Xách đồ cả quãng đường dài, thiếu niên vừa nói vừa thở dốc: "Nãy em tranh thủ ghé mấy tiệm ven đường mua luôn bữa tối cho anh. Không biết anh thích mì xào hay miến xào nên em gọi cả hai. Với lại không rõ anh ăn cay không nên em dặn chủ quán đừng bỏ ớt."
"Miến xào đi." Vạn Hạ Trình đáp. "Cay nhiều hay ít cũng được. Đồ cay ở Thượng Hải không quá cay đâu."
"Vậy em ăn mì." Bùi Tiểu Thập cười hì hì. "Em cũng chưa ăn tối. Đi thôi, mình kiếm chỗ ngồi ăn."
Vạn Hạ Trình dẫn cậu đến căn tin. Kế hoạch ăn mì cho qua bữa của ai đó cuối cùng lại trở thành bữa tối có đồ xào và bánh sinh nhật ship từ nội thành.
"Không phải nói là ăn không hết sao?" Vạn Hạ Trình cong tay, khều khều hộp đựng. "Trông giống chưa đụng gì hơn."
"Có hai cái lận. Anh hai mang cho em một cái, cái này bạn cùng phòng mua." Bùi Tiểu Thập chân thành nói. "Em không để anh ăn bánh thừa của người khác đâu."
Vạn Hạ Trình nói cảm ơn, rồi mở điện thoại ra xem lại bức ảnh cậu gửi khi nãy, chiếc bánh trong ảnh chính là cái cậu mang đến.
Hắn hỏi sao lại đem bánh tới giờ này, chẳng phải sinh nhật thường tổ chức vào buổi tối sao.
Thiếu niên đáp: "Hôm nay là thứ Hai, sinh nhật em là tối qua, nên qua nửa đêm là xong rồi. Thực ra, trước đây em cũng không tổ chức, mỗi tội mấy cậu bạn cùng phòng cứ nằng nặc đòi cả bọn tụ tập một chút, tiện thể tổ chức cho em luôn. Còn bánh này thì sáng nay anh em nhờ người gửi qua trường."
"Nhóc thân với anh trai thật."
"Anh hai em tốt lắm. Trong tất cả người thân, ngoài mẹ ra, em quý anh ấy nhất."
Cách nói của cậu khiến Vạn Hạ Trình cảm thấy có gì đó bất ổn, bèn hỏi. "Không thích ba à?"
"Không hẳn." Thiếu niên lắc đầu. "Chỉ là ba không thích em lắm thôi."
Bùi Tiểu Thập không nói gì thêm, Vạn Hạ Trình cũng không hỏi nữa.
Cậu bảo muốn ăn mì xào, nhưng loay hoay một hồi chỉ gẩy gẩy mấy cọng rau, trứng chiên và một ít đồ ăn kèm.
"Không ăn à?"
"Em không đói lắm, anh ăn đi."
Thực ra còn một nguyên nhân khác. Dù lớn lên ở miền Bắc, Bùi Tiểu Thập không thích đồ ăn làm từ bột, bình thường cũng ăn như mèo.
Vạn Hạ Trình ăn rất nhanh, mới vài đũa đã vơi nửa hộp miến xào, chỉ còn chiếc bánh sinh nhật trước mặt. Vì không thích đồ ngọt, thanh niên nhờ bọn Khương Khải vừa khéo đi ngang qua cầm về phòng giúp.
Khương Khải miệng nói chuyện nhưng mắt lại không rời Bùi Tiểu Thập. Không chỉ y, mấy người đi cùng cũng vô thức hoặc cố tình nhìn thiếu niên vài lần. Bất kể nam hay nữ, một người có khuôn mặt xinh đẹp như Bùi Tiểu Thập đúng là của hiếm ở ngôi trường chuyên về kỹ thuật như này.
"Nhóc là con cái nhà nào đây?" Khương Khải hỏi, "Cả bánh nữa? Hôm nay sinh nhật ai à?"
Vạn Hạ Trình không muốn giải thích rườm rà, chỉ đáp gọn: "Em tôi, hôm nay sinh nhật nó."
"Chưa biết chú còn có em đấy." Khương Khải nhìn chiếc bánh. "Cái bánh này chắc không rẻ đâu nhỉ."
"Không phải em ruột," Vạn Hạ Trình đáp, "Cầm hộ nhé, lát tôi phải về phòng lab."
"Rồi rồi, không trốn đâu mà lo." Khương Khải quay sang nói với Bùi Tiểu Thập, "Chúc em sinh nhật vui vẻ!"
Bùi Tiểu Thập cười cong mắt, nói cảm ơn.
Sau khi họ đi, Vạn Hạ Trình ăn nốt hộp miến, dọn dẹp rồi chuẩn bị rời khỏi căn tin. Hắn hỏi Bùi Tiểu Thập định về thế nào. Thiếu niên đáp đi tàu điện từ đây về trung tâm thành phố mất khoảng 1 tiếng.
"Vậy tổng cộng cả đi cả về tầm 2 tiếng," Vạn Hạ Trình nhẩm tính. "Phiền quá, lần sau đừng chạy đi chạy lại thế nữa."
"Phiền gì đâu..." Bùi Tiểu Thập hơi ỉu xìu, trề môi ra. "Nếu không đi thì làm sao gặp anh được..."
Ban đầu, Vạn Hạ Trình định nói thẳng "Gặp tôi làm gì", nhưng chợt nhớ không thể giao tiếp với Bùi Tiểu Thập như với những nam sinh khác, đành đổi giọng: "Lúc nào rảnh tôi sẽ nhắn cho cậu."
Bùi Tiểu Thập thấy lời này của Vạn Hạ Trình giống hệt mấy câu hứa suông xã giao kiểu "Hôm nào rảnh đi cafe" hay "Để khi khác".
Còn lâu mới lừa được em nhé!
"Là khi nào? Tuần này hay tuần sau?"
Vạn Hạ Trình vốn chỉ định trả lời cho qua, bởi hắn mặc định những lời xã giao không nên bị bắt bẻ nghiêm túc như vậy.
Thực ra, Bùi Tiểu Thập không phải không hiểu, chỉ là thiếu niên thích hắn, nên mới muốn nũng nịu đôi chút.
Ai bảo người nọ là "mối tình đầu" của cậu cơ.
Bùi Tiểu Thập chưa từng yêu đương, nhưng cậu nghĩ thích một người thì nên thế.
Một chiêu này không có tác dụng với Vạn Hạ Trình. Hắn chỉ nói "Không biết, để mai tính" rồi rời khỏi căn tin. Người như hắn không dư thời gian làm mấy chuyện như "dẫn bạn đi tham quan trường" nên chỉ đưa cậu ra cổng, dặn đối phương về cẩn thận.
Bùi Tiểu Thập vẫn lưu luyến không nỡ đi. Thiếu niên đứng đó, siết chặt quai túi. Thấy đứa nhóc chưa đi, Vạn Hạ Trình cũng lịch sự đứng lại cùng.
Một lát sau, Bùi Tiểu Thập vẫy tay, ra hiệu có chuyện muốn nói, bảo Vạn Hạ Trình lại gần. Khi hắn cúi đầu, nghiêng tai qua hỏi có chuyện gì, ngay giây sau, gò má đã được một thứ mềm ẩm chạm nhẹ vào – Bùi Tiểu Thập vừa thơm hắn một cái.
Có lẽ vì quá hồi hộp, hơi thở gấp gáp của cậu phả nhẹ lên da hắn, ấm áp mà nóng ran.
Bùi Tiểu Thập làm chuyện đó xong thì đỏ bừng mặt, xoay người chạy thẳng về phía trạm tàu điện ngầm gần đó.
Vạn Hạ Trình đứng nhìn theo bóng dáng người nọ, thấy ba lô của Bùi Tiểu Thập đập bịch bịch vào mông theo từng bước chân, dáng vẻ vội vã đến mức suýt va phải người khác. Mỗi lần như vậy, cậu lại khom lưng, cúi đầu xin lỗi.
Bấy giờ, Vạn Hạ Trình chắc chắn những lời từ chối trước đây chẳng có tác động tới người nọ. Cậu luôn hành xử trái ngược với mọi dự đoán của hắn hay lí lẽ thông thường.
Hắn đã thẳng thừng lật bài ngửa rằng bản thân rất bận, không có thời gian yêu đương và cũng chẳng hứng thú với nó. Nhưng nếu Bùi Tiểu Thập vẫn vui vẻ chấp nhận, hắn chẳng có lý do gì để ngăn cản tình cảm đơn phương của người ta.
- -----
Sau cái hôn lén đó, Bùi Tiểu Thập an phận suốt một thời gian dài, không đòi gặp Vạn Hạ Trình nữa.
Cuối tháng Ba, sau khi nộp đề tài cho chương trình khởi nghiệp, Vạn Hạ Trình tranh thủ đăng ký một cuộc thi về vi mạch điện tử. Dù bản thân chưa có nhiều kinh nghiệm ở lĩnh vực này, nhưng sau khi nghiên cứu luật thi, thí sinh chỉ cần nắm vững ngôn ngữ C và kiến thức nền tảng về vi mạch là đủ điều kiện báo danh. Sau một tuần tự học cấp tốc, hắn đã đạt giải nhất hạng mục dành cho sinh viên đại học cấp thành phố.
Sau khi nhận giải vào Tháng Năm, bạn cùng phòng ồn ào đòi hắn khao. Thế là cả bọn kéo nhau tới khu thương mại gần trường để ăn cá nướng. Một đĩa đủ cho bốn thanh niên ăn, ngon bổ rẻ.
Cơm nước no nê, mọi người lại nổi hứng đi karaoke tăng hai. Sau khi thanh toán, Vạn Hạ Trình viện cớ nhà có việc nên chỉ ở một lúc rồi xin phép về trước. Khương Khải mặt trước giả bộ than thở rằng vuốt mũi cũng phải nể mặt, đi ăn mừng mà thiếu nhân vật chính thì còn gì vui. Vậy mà Vạn Hạ Trình vừa ra ngoài, cửa còn chưa kịp đóng đã nghe thấy y gào khản cổ phần điệp khúc bài "Có chết vẫn muốn yêu."
Rời khỏi quán KTV, Vạn Hạ Trình đi bộ ra quảng trường nơi gửi xe thì bắt gặp Bùi Tiểu Thập.
Từ xa, hắn thấy cậu đi cùng bốn, năm người khác. Có vẻ cả bọn vừa đến, đang chuẩn bị vào trung tâm thương mại.
Chỉ nhìn khí chất và ngoại hình nổi bật hơn người cũng đoán được đây là sinh viên nghệ thuật. Còn Vạn Hạ Trình lại mặc một chiếc áo phông màu đen mua ở chợ sinh viên gần trường, cũ tới mức có thể cởi ra làm giẻ lau ngay được. Mấy ngày mải chôn thân trong phòng thí nghiệm, ngay cả cằm đã mọc lún phún râu. Cũng may có khuôn mặt ưa nhìn gánh còng lưng, nếu không chỉ có thể miêu tả bộ dạng hiện tại bằng mấy chữ "Anh thợ hồ Vạn Hạ Trình".
Bùi Tiểu Thập chẳng mấy chốc đã tia thấy hắn, lập tức vui tới nhảy cẫng lên, vẫy tay chào từ xa. Vạn Hạ Trình còn đang tìm xe, vừa định đánh lái thì thiếu niên đã chạy đến bên cạnh, thắng gấp một cái rồi thở dốc: "Uầy, trùng hợp quá! Lại gặp anh ở đây!"
Mới lần trước còn áo khoác trùm người, bây giờ cậu đã đổi sang áo ngắn tay và quần đùi. Bỏ đi lớp áo dày, người nọ có vẻ gầy đi kha khá. Da ở cổ, cánh tay và bắp chân đều trắng như da mặt.
Đầu Vạn Hạ Trình bỗng nảy lên từ ngôi sao.
Cậu kể rằng tháng Sáu này có một buổi biểu diễn tổ chức tại nhà hát thành phố gần làng đại học. Khoa diễn xuất của học viện hí kịch cũng được mời diễn một vở kịch. Bọn họ đã tập hơn một tháng, hôm nay là buổi tổng duyệt chính thức đầu tiên, sắp tới còn phải quay lại thêm mấy lần nữa.
"Ngày 30 tới sẽ diễn chính thức, anh muốn đến không?" Bùi Tiểu Thập hào hứng nói, lắc lắc cánh tay người nọ. "Ban đầu em định nhắn QQ cho anh, không ngờ có thể nói trực tiếp ở đây!"
Vạn Hạ Trình ít lên mạng, nhưng thi thỏang vẫn lướt thấy mấy dòng status của Bùi Tiểu Thập. Nào là than phải "Tập thâu đêm", chụp tự sướng trong phòng tập gương, chia sẻ vài câu chuyện thú vị về các môn chuyên ngành, hay những lần cậu đi xem show, xem phim...
Cuộc sống của Bùi Tiểu Thập sống động hơn hẳn. Vạn Hạ Trình tự thấy bản thân khá nhàm chán, hoặc ít nhất là kiểu dân kỹ thuật không hứng thú với những buổi tiệc tùng xã giao, nên hắn nói không rảnh.
Thực ra, Vạn Hạ Trình quả thật không dư dả thời gian đến vậy. Lí do đó chẳng phải viện cớ mà là phản ánh đúng tình trạng hiện tại.
"Vậy ạ..." Dù bị từ chối, Bùi Tiểu Thập nhanh chóng vui vẻ trở lại, chớp mắt hỏi, "Anh ăn chưa? Bọn em vừa tập xong, đang định tới Taotaoju*, anh đi chung cho vui nhé?"
(Chú thích: Một thương hiệu dim sum nổi tiếng)
Dù thế nào đi nữa, Bùi Tiểu Thập vẫn thấy Vạn Hạ Trình là người miệng lạnh tim ấm. Đối phương chẳng qua là ít nói, chứ không hề lạnh lùng như bên ngoài.
Vạn Hạ Trình ngoảnh lại nhìn quanh, không thấy bóng dáng hội bạn của Bùi Tiểu Thập đâu. Thấy vậy, cậu giải thích: "Em bảo mọi người đi trước rồi, chắc cũng order được kha khá."
Vạn Hạ Trình nói rằng vừa ăn với bạn cùng phòng, giờ chuẩn bị về nhà. "Hội các cậu tụ họp, thêm người lạ như tôi vào không hợp lắm."
Đây là sự thật hiển nhiên, nhưng vào tai Bùi Tiểu Thập lại thành ý khác.
Vạn Hạ Trình ngồi lên xe, hai chân chống xuống từ từ lùi ra ngoài, khuyên Bùi Tiểu Thập nhanh đi đi, đừng để bọn họ đợi.
Thế nhưng, Bùi Tiểu Thập lại nắm gương chiếu hậu, đồng thời lùi lại với tốc độ tương đương, ngập ngừng nói: "Xin lỗi... Lần này đi với bạn nên em không tiện ở lại với anh. Lần sau em sẽ đến một mình, rồi chúng ta đi ăn nhé."
Vạn Hạ Trình mất vài giây mới load được Bùi Tiểu Thập đã hiểu nhầm, nhưng lại thấy không cần phải giải thích.
Thậm chí, thanh niên còn thấy buồn cười, không phải kiểu cười chế giễu, mà vì thấy mạch não của đối phương thật thú vị.
Vậy là, ai kia cũng hùa theo: "Hết cách rồi, đành để lần sau vậy."
Bấy giờ, tay thiếu niên vẫn giữ chặt gương chiếu hậu, người hơi chồm về phía trước, đôi mắt hạnh long lanh sáng ngời, bất ngờ cúi xuống hôn nhẹ lên má hắn một cái..
=====
Tác giả có lời muốn nói:
Em Mười: Anh ấy cần mình bên cạnh!
Anh Vạn: Lỡ đụng trúng khắc tinh.