Một nam sinh châm pháo rồi xoay tròn trên mặt đất. Que pháo xoay một vòng làm ai nấy đều phải né tránh. Bùi Tiểu Thập đang mải nghĩ, khi hoàn hồn thì thứ đó đã dí sát tới chân, sợ đến mức vội nép ra sau lưng Vạn Hạ Trình.
Người nọ giơ chân, đá vật nọ văng ra xa.
Tào Đông thấy thế định trêu Bùi Tiểu Thập thêm, bèn ném một nắm pháo nữa vào chân cậu. Tiếng nổ "bụp bụp" bất ngờ vang lên khiến Bùi Tiểu Thập hoảng loạn hét lớn, mặt mày tái mét.
Ngay cả Vạn Hạ Trình cũng không nhịn được cười, lùi sang một bên đứng nhìn.
Không ngờ Bùi Tiểu Thập vì quá sợ hãi hoặc sao đó mà xoay người lao thẳng về phía cửa sắt sau lưng, rồi cứ thế phóng băng băng xuống lầu.
Thấy Bùi Tiểu Thập bỏ chạy, Tào Đông há hốc mồm kinh ngạc, lắp bắp: "Không phải chứ, mới trêu có tẹo thôi mà. Người gì đâu nhát vậy trời?"
Hạ Mẫn Mẫn trách: "Ai bảo cậu ném pháo lung tung. Nhỡ em ấy bị bỏng thì sao?"
Bùi Tiểu Thập không chạy xa, chỉ ngồi ở khúc ngoặt giữa tầng sáu và tầng bảy. Vạn Hạ Trình chưa xuống hẳn, chỉ hơi nghiêng người ra lan can nhìn xuống, nhanh chóng tìm thấy cậu.
Cầu thang khá hẹp. Một Bùi Tiểu Thập đã chắn hết lối đi, muốn lên xuống đều phải đợi cậu nhường đường. May mà chỗ đó dẫn lên tầng bảy, chỉ những ai lên sân thượng hoặc xuống dưới mới qua đây.
Vạn Hạ Trình bước xuống, ngồi ở bậc thang cao hơn cậu mấy bậc.
Mấy câu như "Tào Đông chỉ đùa thôi." Có nói cũng bằng thừa. Dù không rõ tâm trạng hiện tại của người nọ, hắn hiểu những trò đùa khiến đối phương khó chịu thì chẳng thể coi là đùa. Thay vào đó, thanh niên bảo: "Để anh lên đánh thằng đó một trận cho nhóc hả giận nhé."
"Nãy anh cũng cười còn gì..."
Giờ thì Vạn Hạ Trình chắc chắn ông trời con trước mặt đang không vui thật. Hắn không thanh minh, chỉ dứt khoát nói xin lỗi rồi hỏi cậu có muốn Tào Đông cũng phải nhận lỗi theo không.
Bùi Tiểu Thập lí nhí: "Em có giận đâu."
"Nhưng cậu không vui." Vạn Hạ Trình hỏi. "Sao vậy?"
Bùi Tiểu Thập khó lòng diễn tả được cảm xúc của mình, thấy cần thời gian sắp xếp lại mớ suy nghĩ lộn xộn trong đầu trước.
Bấy giờ, giọng Tào Đông vọng từ trên lầu xuống: "Anh Vạn ơi, tìm thấy người chưa? Tìm được rồi thì lên đốt pháo Trùng Thiên đi!"
Kế đó là tiếng của Hạ Mẫn Mẫn: "Đã bảo em ấy bị cậu dọa cho chạy mất rồi mà..."
Vạn Hạ Trình thấy bản thân hiện tại có một sự kiên nhẫn đặc biệt với Bùi Tiểu Thập. Đổi lại là người khác, chắc hắn còn chẳng buồn quan tâm.
Ngồi thêm một lúc, hắn nghe thấy Bùi Tiểu Thập vẫn quay lưng với mình, lẩm bẩm: "Hình như em vẫn chưa hỏi anh có bạn gái chưa..."
"Chả nghe rõ, quay lại rồi hãy nói."
Nghe vậy, Bùi Tiểu Thập bỗng cứng đờ, ngồi co ro ôm gối trên bậc thềm, ngón tay vô thức gẩy lên quần jeans tới sờn cả vải. Dẫu cố gắng thế nào, thiếu niên vẫn không đủ can đảm quay người, chỉ dám hơi đưa lưng về phía hắn, rụt rè nhắc lại lần nữa.
Lần này, Vạn Hạ Trình có vẻ nghe rõ hơn, đáp: "Chưa có. Sao vậy?"
"Sao... sao lại không?" Cậu ngập ngừng hỏi lại.
"Vì không có thời gian yêu đương."
Ở góc khuất tầm mắt Vạn Hạ Trình, Bùi Tiểu Thập siết chặt tay, cẩn thận thăm dò: "Vậy... anh thích kiểu người thế nào?"
Thiếu niên nghe thấy tiếng cười của Vạn Hạ Trình từ đằng sau: "Sao thế? Muốn giới thiệu ai cho anh à?"
Tự đề cử bản thân có được không nhỉ, nhưng liệu anh ấy có thích con trai không?
"Mặt xinh, chân dài, giọng hay thì càng tốt."
Vạn Hạ Trình chỉ đùa, nhưng Bùi Tiểu Thập lại khom người, vùi mặt vào đầu gối, im lặng không nói gì.
Vạn Hạ Trình đi xuống, bắp chân cọ nhẹ vào cánh tay cậu khi chen qua bên cạnh. Đến chiếu nghỉ, hắn quay lại, ngồi xổm trước mặt cậu.
Khi nãy ánh sáng yếu nên không thấy rõ, giờ Vạn Hạ Trình mới phát hiện người này đã khóc từ lúc nào.
Bùi Tiểu Thập bị ai kia túm gáy, buộc phải ngẩng lên. Khuôn mặt lem nhem nước mắt không giấu được nữa, cứ thế phơi bày trước ánh mắt của hắn.
"Sao lại khóc?" Vạn Hạ Trình khẽ nhíu mày.
Bùi Tiểu Thập đang đau lòng cho chính mình, cảm thấy mối tình đầu chưa kịp chớm nở đã lụi tàn.
Thế này là đang thất tình nhé.
Cậu cố gắng ghi nhớ cảm giác hiện tại theo lời dặn của giảng viên. Có buồn cũng phải buồn cho đáng, không thể để uổng phí được.
Bùi Tiểu Thập phải gồng hết sức mới cảm nhận được cái gọi là "thất tình". Cậu chẳng ngờ, mai này khi hai người thật sự xa nhau, nỗi đau của một trái tim tan vỡ lại không hề đơn giản như vậy.
"Kể cho tôi nghe đi," Vạn Hạ Trình nói, "Tôi nghĩ mình vẫn chưa hiểu nhiều về cậu."
Bùi Tiểu Thập nghĩ giờ đâu còn gì để giấu nữa, thút thít đáp: "Em thích con trai."
Lông mày Vạn Hạ Trình khẽ nhướng, như thể các mắt xích trong đầu đang dần nối lại. Hắn không vội trả lời, rà soát một lượt trước để chắc chắn không bỏ sót chi tiết nào rồi mới hỏi: "Cậu thích anh à?"
Vạn Hạ Trình không phải tay lão luyện trong chuyện tình cảm cũng như thích thú gì với việc đoán ý người khác. Chỉ khi thật sự cần thiết, hắn mới dùng lý trí và logic để phân tích, còn không chỉ thấy tốn thời gian.
Bùi Tiểu Thập vụng về lau nước mắt, lại bắt đầu ấp úng, không biết diễn tả lòng mình thế nào. Nhưng Vạn Hạ Trình lại có thể một phát chạm trúng tim đen: "Cậu nghĩ rằng cậu thích anh, nhưng một là không biết xu hướng tính dục của anh, hai là không rõ anh đã có người yêu chưa, nên giờ không biết phải làm sao."
Bùi Tiểu Thập thẹn thùng gật đầu.
Vạn Hạ Trình tiếp lời: "Nhóc thấy anh ngày nào cũng bận tối mắt tối mũi thế này, liệu có thời gian yêu đương không?"
Bùi Tiểu Thập dụi mắt, lí nhí xin lỗi.
Lại xin lỗi.
Vạn Hạ Trình thấy Bùi Tiểu Thập quá cảm tính, khả năng tư duy lý rất kém.
Dụi mắt xong, Bùi Tiểu Thập bỏ tay xuống, đôi mắt sưng húp như quả đào. "Vậy anh thích con trai hay con gái..."
Lý trí đã quay lại. Cậu nhận ra mình cần hỏi những câu có định hướng và mục tiêu rõ ràng, không nên để bị chệch hướng nữa.
"Muốn nghe sự thật không?" Vạn Hạ Trình trả lời. "Nam nữ gì tôi cũng không có hứng."
Nghe thì không hợp lý, nhưng lời phát ra từ miệng Vạn Hạ Trình vào tai Bùi Tiểu Thập lại rất bình thường.
Thiếu niên xem đây là một tin tốt. Ít nhất, điều đó chứng tỏ Vạn Hạ Trình không phải trai thẳng sắt thép.
Nghĩa là, cậu vẫn còn cơ hội!
Thấy khóe môi Bùi Tiểu Thập hơi nhếch lên như đang cười, Vạn Hạ Trình thắc mắc: "Có mỗi việc đó mà đã vui rồi sao?"
"Vui chứ ạ!" Bùi Tiểu Thập gật đầu, giọng không giấu nổi hưng phấn.
Cậu vốn định hỏi "Vậy em có thể tiếp tục thích anh không?" nhưng nhớ đến câu nói "Nếu sợ nghe phải câu trả lời trái với kỳ vọng thì đừng hỏi" của người nọ, thiếu niên quyết định nuốt nó xuống, tiếp tục nuôi dưỡng tình yêu thầm lặng của mình.
Cảm giác của mối tình đầu một lần nữa ùa về.
Còn với Vạn Hạ Trình, việc được Bùi Tiểu Thập thích chẳng khiến hắn thấy khó xử.
Từ trước đến nay, người ngưỡng mộ lẫn yêu thích hắn nhiều không đếm xuể, thậm chí còn được nhiều bạn trai tỏ tình. Có lần, hắn vì tò mò mà tìm hiểu vài thứ văn hóa phẩm liên quan đến tình cảm nam - nam, bản thân xem xong cũng không thấy phản cảm hay thích thú gì.
Chung quy lại, đối với hắn, đồng tính hay dị tính đều không có gì khác biệt.
Nếu nói thiếu niên có gì đặc biệt hơn những người khác, thì có lẽ chính là việc hắn kiên nhẫn với cậu hơn hẳn bình thường.
Thêm nữa, Bùi Tiểu Thập quả thật rất đẹp, một vẻ đẹp vượt qua mọi ranh giới giới tính, lại còn thân thiện đáng mến – điều này thì không thể phủ nhận.
Nhận ra mình đang phân tích thằng nhóc theo tiêu chuẩn chọn vợ gả chồng, Vạn Hạ Trình không khỏi thấy buồn cười.
Sau đó, Bùi Tiểu Thập không ở lại chơi pháo hoa nữa. Cậu nhận được một cuộc gọi từ anh trai. Bùi Húc báo anh vừa về nhà, hỏi cậu đang ở đâu.
Thiếu niên đáp rằng đang ở nhà bạn. Khi được hỏi có cần anh đến đón không, Bùi Tiểu Thập nghĩ một chút rồi đồng ý.
Bùi Tiểu Thập muốn ở lại nhà Vạn Hạ Trình chết đi được, tới mức sẵn sàng ngủ trên sofa, hoặc trong phòng Vạn Hạ Trình thì càng tốt, nhưng vẫn hiểu đáp án cuối cùng là không thể.
Sau khi cúp máy, Bùi Tiểu Thập nói phải về nhà: "Anh hai em vừa về, sẽ đến đón em."
Vạn Hạ Trình cũng đứng lên theo, hỏi: "Muốn tôi đưa cậu ra ngoài không?"
"Em tự đi được, bạn anh đang chờ trên tầng đó."
Bùi Tiểu Thập cùng Vạn Hạ Trình lên sân thượng chào mọi người trước khi đi. Tào Đông trêu cậu là đồ nhát gan, lúc nãy chạy còn nhanh hơn thỏ khiến thiếu niên ngượng chín mặt, không biết nên giải thích làm sao.
Nhưng trong mắt Vạn Hạ Trình, Bùi Tiểu Thập thật sự rất dũng cảm.
Hắn tiễn cậu xuống nhà, chúc cậu năm mới vui vẻ.
Tết Nguyên Đán 2013, thẻ ngân hàng của Bùi Tiểu Thập nhận được 80,000 tệ tiền mừng tuổi từ Bùi Hoa Vĩnh và 20,000 tệ từ Bùi Húc. Dù sau cùng, 100,000 tệ này bị Chương Thu Phương xén bớt 90,000 dưới danh nghĩa "giữ hộ", số còn lại vẫn là một khoản đáng kể với cậu.
Chảy trong người dòng máu của Bùi Hoa Vĩnh, dẫu bị coi là đứa con bất tài, không có tương lai, không làm rạng danh gia tộc, trên danh nghĩa cậu vẫn là thiếu gia nhà họ Bùi. Chương Thu Phương muốn đuổi cậu đi bao nhiêu vẫn phải dè chừng cái danh "cậu hai" đôi phần. Dù bị cả nhà họ Bùi và nhà họ Chương nhìn bằng nửa con mắt, cậu vẫn mang họ Bùi. Chỉ cần bản thân muốn, thiếu niên có thể sống một đời rượu sớm trà trưa.
Nhưng so với khối tài sản lạnh lẽo xa lạ kia, cậu lại thích băng qua nửa vòng thành phố để đến một khu ổ chuột xập xệ, cùng người mình thích ăn bữa cơm tất niên trong căn nhà cũ kỹ, nhận bao lì xì tuy ít nhưng thấm đẫm tâm ý, được chuẩn bị bằng cả tấm lòng của bà cụ, cùng câu "Năm mới vui vẻ" từ anh ấy.
Bởi vì đây là những thứ thật sự thuộc về cậu, không ai có thể lấy lại được.