Nhiệt Độ Trên Không - Hà Khuyết

Chương 10




—— "Anh cho em qua nhà sạc nhờ một chút được không?"

"Xin lỗi, không tiện lắm." Vạn Hạ Trình đã trả lời như vậy.

"Hơ, vậy thì thôi." Bùi Tiểu Thập cúi đầu, hai tay vung vẩy đầy thất vọng. Cậu ngẩng đầu ngó nghiêng xung quanh, thấy các cửa hàng đã nghỉ hết, chỉ còn một nhà kho tạm bợ bằng tôn phía bên kia đường vẫn sáng đèn. Nếu không còn cách nào khác, có lẽ cậu sẽ phải đi dọc mấy ngõ nhỏ hy vọng tìm được ai đó tốt bụng cho sạc nhờ điện thoại.

Ủa khoan, Bùi Tiểu Thập sực nhớ... Hình như cậu không mang sạc theo...

"À này... nhà anh có sạc iPhone không?" Cậu hỏi lại, quên mất người này vừa từ chối xong.

Năm 2012, iPhone vẫn là món xa xỉ dù ở thành phố lẫn nông thôn. Trừ khi đến cửa hàng điện thoại, bằng không thì khó lòng tìm được ở chốn khỉ ho cò gáy hiếm người dùng này, nhất là khi đã gần 11 giờ đêm, hầu như tất cả cửa hàng đã đóng cửa từ lâu.

Vạn Hạ Trình nói: "Nếu cần gọi điện, tôi có thể cho cậu mượn điện thoại."

Bùi Tiểu Thập xỉu xìu xiu: "Em không nhớ số."

"Số bố mẹ mà cũng không nhớ à?"

Bùi Tiểu Thập lắc đầu: "Em còn không nhớ số của quản gia ý."

Vạn Hạ Trình không hình dung được nhà giàu cỡ nào mới có quản gia, bèn hỏi tiếp: "Ngoài quản gia, cậu còn nhớ số ai khác không?"

"Em nhớ số của ba và anh hai, nhưng mà em không muốn gọi cho họ."

Thấy Vạn Hạ Trình im lặng, Bùi Tiểu Thập bổ sung: "Họ hay bận lắm, chắc nghĩ giờ này em đang ở trường rồi."

"...Vậy là cậu trốn khỏi trường, giờ không có nơi để về?" Vạn Hạ Trình tiếp lời.

Bùi Tiểu Thập bỗng im lặng, môi mím chặt thành một đường thẳng, cái mũi hơi hếch lên như sắp khóc.

Và rồi cậu khóc thật. Thiếu niên ngồi xổm xuống đất, tay lau nước mắt.

Lẽ ra cậu không nên trái lời giáo viên mà lẻn ra ngoài. Làm gì có chuyện được nhận vào đoàn phim dễ như vậy. Cậu nhớ lại những lời Chương Thu Phương từng nói, ba đời nhà họ Bùi làm kinh doanh, chưa từng có ai theo nghiệp diễn, còn bảo cậu hoàn toàn không hợp làm diễn viễn.

Chương Thu Phương là vợ cả của Bùi Hoa Vĩnh, cha ruột của Bùi Tiểu Thập, nhưng không phải mẹ ruột của cậu.

Năm 44 tuổi, khi làm việc tại một chi nhánh phía Bắc, Bùi Hoa Vĩnh đã lợi dụng việc mình đã ly hôn để chiếm được lòng tin của Hạ Hồng, một nữ sinh viên vừa tốt nghiệp. Khi ấy, Hạ Hồng mới làm tại Bùi thị, vẫn chưa biết rõ về Bùi Hoa Vĩnh, cộng thêm việc sau này được sắp xếp làm thư ký riêng của gã nên càng bị giới hạn cơ hội tiếp xúc với bên ngoài. Vì vậy, cô gái ngây thơ chẳng mấy chốc mà sa vào lưới tình. Không lâu sau, trong một lần khám sức khỏe định kỳ của công ty, cô phát hiện mình đã có thai ngoài ý muốn.

Đúng là cháy nhà mới ra mặt chuột. Bùi Hoa Vĩnh biện minh rằng ông ta chỉ mới ly thân với vợ cũ chứ chưa ly dị, nên không thể cưới cô, đồng thời còn yêu cầu Hạ Hồng phá đứa trẻ trong bụng.

Đó là lúc Hạ Hồng thực sự tỉnh ngộ thoát khỏi suy nghĩ đơn thuần, ảo tưởng về tình yêu cũng tan thành mây khói. Ngay hôm ấy, cô nộp đơn thôi việc, thu dọn đồ đạc rồi tự mình đến bệnh viện làm thủ tục phá thai.

Nhưng cuối cùng, bản năng người mẹ đã chiến thắng.

Khi xếp hàng đợi đến lượt khám, lần đầu tiên Hạ Hồng cảm nhận được cử động của thai nhi như một quả bóng nhỏ nhấp nhô bên trong. Cô chạm nhẹ tay lên bụng, nhận thức từng chuyển động liên tiếp qua lớp áo như thể đứa trẻ đang cố gắng trò chuyện với mẹ nó. Chính khoảnh khắc này đã khiến Hạ Hồng đổi quyết định thành giữ lại đứa nhỏ.

Những năm tháng sau đó, dù làm mẹ đơn thân một mình nuôi con rất vất vả, Hạ Hồng chưa bao giờ hối hận về quyết định năm xưa dù chỉ một giây. Bùi Tiểu Thập không phải là "sản phẩm thừa" của Bùi Hoa Vĩnh, mà là món quà độc nhất vô nhị mà thượng đế đã ban tặng, đúng như cái tên cô đặt cho con: Thập toàn thập mỹ - Mười phân vẹn mười.

Mãi đến khi Bùi Tiểu Thập 13 tuổi, Hạ Hồng đã chiến đấu với căn bệnh ung thư suốt hai năm rưỡi. Trong những ngày cuối đời, cô mới liên lạc lại với Bùi Hoa Vĩnh, báo cho gã biết về sự tồn tại của đứa con này.

Nếu không vì thời gian của mình đã cạn, lại không còn ông bà ngoại làm nơi nương tựa, Hạ Hồng sẽ mang bí mật này xuống mồ, giống như cách cô luôn nói với Bùi Tiểu Thập rằng ba cậu đã chết.

Cuộc đời của Bùi Tiểu Thập bắt đầu sang trang mới khi cậu 13 tuổi. Cậu bắt đầu học cách gọi người đàn ông xa lạ cách mình 40 tuổi là "ba", và có thêm một người anh trai cùng cha khác mẹ, lớn hơn cậu 15 tuổi.

Từ vùng vĩ tuyến 40 độ phía Bắc, cậu chuyển đến một thành phố ở vĩ độ 30. Năm mẹ qua đời, thiếu niên đã chứng kiến một trận tuyết lớn ở quê nhà. Nhưng kể từ đó, Thượng Hải chẳng rơi một bông tuyết nào. Với cậu, tuyết ở đây có chăng chỉ là những cơn mưa bị đóng băng mà thôi.

Hạ Hồng đã dạy Bùi Tiểu Thập trở thành một người tử tế, dạy cậu học cách biết ơn, biết đủ, và sống mà không có oán hận.

Vì vậy, trong những ngày tháng sau này, dù chưa bao giờ được Chương Thu Phương đối xử tử tế, cậu cũng chẳng hề phàn nàn. Bố và anh thường vắng nhà, nên cậu luôn cố gắng tránh mặt để không làm bà khó chịu.

- --

Lúc này, Bùi Tiểu Thập vẫn ngồi co ro dưới đất, tự thương cảm cho số phận hẩm hiu của bản thân. Khi cậu quay đầu lại, anh đẹp trai ban nãy đã biến mất, chỉ còn tiếng gió xào xạc cuốn theo những chiếc lá rụng.

Thiếu niên thở dài thườn thượt rồi đứng dậy, nhớ rằng mẹ từng nói "Thở dài sẽ thổi bay cả may mắn đấy". Cậu liền lấy lại tinh thần, quyết định thử vận may ở mấy tiệm nhỏ còn mở cửa gần đó.

Vốn Vạn Hạ Trình đang trên đường về nhà. Tình huống tối nay khá đặc biệt, Hứa Thục Anh vẫn đang đợi ở nhà nên hắn không muốn lãng phí quá nhiều thời gian ngoài đường. Đi được một đoạn, chàng trai chợt nhớ đến câu "người tốt" mà thiếu niên kia nói vừa nãy. Hắn nghĩ đến vài chuyện khác, rồi quyết định quay lại.

Khi tới nơi, Vạn Hạ Trình thấy Bùi Tiểu Thập vẫn đi qua đi lại ở vị trí cũ. Cái đầu nhỏ hết nhìn đông lại ngó tây như đang thăm dò tình hình xung quanh.

Vạn Hạ Trình đứng ở đầu ngõ, không lại gần mà gọi "Này!" một tiếng từ xa. Ngay lập tức, thiếu niên quay phắt người lại, lanh lẹ như một chú hamster vừa đánh hơi được mùi đồ ăn ngon. Mắt cậu sáng rực, rõ ràng đã xem Vạn Hạ Trình như cọng rơm cứu mạng.

Khi cậu chạy về phía hắn, chiếc túi đeo chéo bên hông bị đẩy ra phía sau, đập vào mông phát ra tiếng "lạch cạch" theo từng bước chân.

Cậu thắng gấp ngay trước mặt Vạn Hạ Trình, người chỉnh thành tư thế nghiêm. Đôi mắt cong thành hai đường bán nguyệt, lúm đồng tiền nhỏ xinh hiện rõ trên đôi gà má: "Anh quay lại rồi."

Chỉ mới quen chưa đầy nửa giờ, Bùi Tiểu Thập đã coi Vạn Hạ Trình như bạn thân lâu năm.

Gã dẫn Bùi Tiểu Thập đi tắt đến một cửa hàng điện thoại nhỏ trong hẻm. Tiệm đã đóng cửa, nhưng nhờ quen biết ông chủ, lại thấy đèn phòng khách tầng hai vẫn sáng, hắn liền gọi điện bảo y xuống nhà.

Chủ tiệm khoảng 30 tuổi, mở hé cửa bước ra: "Này Vạn Hạ Trình, đêm hôm khuya khoắt thế này định mua điện thoại mới cho bà già hả?"

"Nói ít thôi, muốn chơi điện thoại thì cũng phải mua kính lão trước đã." Vạn Hạ Trình cười. "Tôi cần mượn dây sạc iPhone."

"Thằng cháu khá nhỉ. Tao tưởng mày chỉ đủ tiền mua táo tàu, giờ bon chen được cả táo tây rồi cơ?"

"Là bạn tôi dùng, cả cục sạc nữa." Vạn Hạ Trình móc một điếu thuốc từ túi áo, đưa cho y.

Ông chủ nhìn Bùi Tiểu Thập đang thập thò sau lưng Vạn Hạ Trình, mắt nhìn dáo dác. Y ngậm điếu thuốc lên miệng rồi vào nhà tìm dây sạc iPhone với cục nguồn.

"Không có lửa à?" Điếu thuốc trên miệng ông chú khẽ động. 

"Cảm ơn, mai tôi trả." Vạn Hạ Trình cầm đồ, quay người đi ra ngoài. "Muốn hút thì tự châm đi."

Tiếng càu nhàu vang lên sau lưng: "Đờ mờ, nhờ mày châm hộ điếu thuốc còn khó hơn lấy vợ."

Đường nhỏ quanh co, ánh đèn lờ mờ. Bùi Tiểu Thập tập trung bám sát sau Vạn Hạ Trình, sợ lơ là một chút sẽ bị lạc mất hắn.

Có dây nguồn rồi, giờ cần nốt chỗ cắm sạc.

Vạn Hạ Trình biết rằng mọi rắc rối tối nay đều do mình tự chuốc lấy, nên đành phải dẫn đồng chí kia về nhà.

Rời khỏi con hẻm của cửa hàng điện thoại, họ tiếp tục băng qua những lối nhỏ ngoằn nghèo như mê cung.

Đoạn này không có đèn, Bùi Tiểu Thập có vẻ rất sợ tối, cứ liên tục rúc sát vào Vạn Hạ Trình. Hắn không thích ai đứng gần mình như vậy, định giơ tay đẩy cậu cách ra một chút. Ai ngờ cậu nhóc nhanh nhảu khoác lấy tay hắn, còn hớn hở cảm ơn.

Vạn Hạ Trình không đẩy cậu ra, chỉ rút tay về.

Đến ngã rẽ tiếp theo, đường sáng hơn một chút, Bùi Tiểu Thập vẫn đi sau lưng hắn, lặng lẽ quan sát xung quanh. Dù đa số cửa hàng hai bên đã đóng cửa, nhưng có thể thấy đây là một khu phố ăn uống, ban ngày hẳn rất náo nhiệt.

Bùi Tiểu Thập lại nghiêng người, nhích về phía Vạn Hạ Trình: "Em vẫn chưa kịp hỏi, anh tên gì nhỉ?"

Vạn Hạ Trình đáp: "Vạn Hạ Trình."

Bùi Tiểu Thập "ồ à" hai tiếng: "Vạn (万) của "một vạn hai vạn", Hạ (赫) trong "lừng lẫy tiếng tăm" (赫赫有名), Trình (城) là "thành phố" (城市), phải không ạ?"

Thực ra, Bùi Tiểu Thập khá thông minh. Cậu hay đoán bừa bất kể đúng sai để đối phương tự chỉnh lại. Nhưng lúc này, cậu vẫn chưa hiểu con người của Vạn Hạ Trình, không biết rằng hắn chẳng bận tâm mấy chuyện như vậy.

Vạn Hạ Trình đáp bâng quơ: "Ừ."

Dù hơi bất ngờ vì đoán phát trúng luôn, Bùi Tiểu Thập cũng không nghĩ nhiều, vui vẻ giới thiệu: "Còn em là Bùi Tiểu Thập. Bùi (裴) với chữ Phi (非) bên trên và chữ Y (衣) phía dưới. Tiểu (小) là nhỏ, còn chữ Thập (拾) trong "Không tham của rơi" (拾金不昧), cũng là số mười kép. Mẹ em đặt cái tên này với hy vọng cuộc đời em sẽ hoàn hảo, mười phân vẹn mười!"

Bùi Tiểu Thập giới thiệu cực kỳ chi tiết, nhưng Vạn Hạ Trình không mấy tập trung, chỉ bắt được đoạn "số 10 kép". Hắn buột miệng: "Bùi Đại Thập hả?" (Bùi Mười Lớn =))

Câu nói khiến Bùi Tiểu Thập tức xì khói, mặt đỏ hơn cả lúc trước, trông như một đốm lửa giữa mùa đông.

"Là số 10 kép, nhưng tên em là Tiểu Thập!"

"Hiểu rồi, Tiểu Thập."

Sau hơn mười phút lòng vòng trong con hẻm, hai người dừng lại trước một tòa nhà cũ kỹ, tường bị tróc vữa nghiêm trọng, trông như sắp sập. Lối vào cực kỳ chật hẹp, chỉ đủ một người đi qua. Hành lang bên trong không có đèn, từ ngoài nhìn vào chỉ thấy cầu thang vừa nhỏ vừa dốc hình xoắn vặn dẫn lên tầng trên. Mọi thứ khác đều bị bóng tối nuốt chửng, ngay cả những bậc thang cũng như mọc ra từ bóng đêm, dễ dàng nuốt chửng bất kỳ kẻ nào dám bước lên.

Vạn Hạ Trình vào trước, còn Bùi Tiểu Thập chần chừ tại chỗ không dám theo. Cái máu liều không sợ bị người lạ lừa bán khi nãy bỗng chốc tan biến không còn dấu vết.

=======

Lời tác giả:

Tiểu Thập: Huhuhu, chỗ này ghê quá. Không phải chồng nói dẫn em về nhà sao? Chẳng lẽ đổi ý thành bán em rồi?

Anh Vạn:...

Lời của Thỏ:

Tên Hán của công bảo là 万贺呈:

- 万 (Vạn): "mười ngàn" hoặc "muôn vàn", "vô số". 

- 贺 (Hạ): "chúc mừng", "chúc tụng", thường xuất hiện trong các lời chúc, chỉ may mắn và phúc lành.

- 呈 (Trình): "trình bày", "kiến nghị", hay "dâng tặng".