Nhiệt Độ Cơ Thể Của Ác Ma

Chương 25: Cầu mà không được




Edit: Thanh Thanh

Bối Dao và Trần Phỉ Phỉ đem "Khen thưởng" mang về phòng ngủ, cùng chia sẻ với hai cô gái kia.

Trần Phỉ Phỉ không cảm thấy có gì khác thường, nhưng Bối Dao lại ẩn ẩn cảm thấy không đúng. Lúc ấy cô đã xem qua dãy số có thể đoạt giải, rõ ràng trong đó ghi phần thưởng là một cái Haagen-Dazs, thế còn bánh kem và đồ uống là thế nào?

Nghĩ tới nghĩ lui, thấy không có lý do gì để người ta phải tặng không cho mình và Trần Phỉ Phỉ nhiều đồ như vậy nên Bối Dao cũng đành quy về vận khí mình tốt.

Vào tháng sáu, kỳ thi chung giữa Nhất, Tam và Lục Trung qua đi, mấy trường có một giải đấu bóng rổ giao hữu.

Việc này không lớn cũng không nhỏ, nhưng lại liên quan đến vinh dự trường học, nên đám học sinh đều sôi nổi chuẩn bị.

Câu lạc bộ bóng rổ của Lục Trung giao cho Hội Học Sinh của trường chăm lo chuẩn bị. Kết quả lúc các thành viên đội bóng rổ vừa đứng trình diện trước mặt Hội trưởng Hội Học Sinh thì cô nàng lập tức đen mặt.

Hội trưởng Hội Học Sinh của bọn họ tên là Sư Điềm. Sư Điềm là người trọng nhan sắc, lúc nhìn thấy các đội viên trường mình thì không khỏi cào tường tuyệt vọng.

Hoặc là vừa đen vừa xấu, hoặc là lớn lên không tệ lắm thì chính là lùn!

Sư Điềm cao 1m68, mà nam sinh duy nhất nhìn không tệ lắm kia lại chỉ có 1m73. Nữ sinh đã cao thì lúc đứng cạnh hắn cô nàng có ảo giác mình còn cao hơn.

Thế nhưng cái đám nam sinh này còn hi hi ha ha, không hiểu được bản mặt khó coi của Hội trưởng Hội Học Sinh là có ý gì.

Sư Điềm chờ bọn họ đi rồi mới thở dài: "Xong rồi, về bề mặt thì Lục Trung chúng ta không có gì rồi."

Thuộc hạ của cô nàng vội chân chó ra chủ ý: "Tuy đội viên không quá đẹp nhưng đánh bóng lại giỏi. Huống chi không phải chỉ là bề mặt thôi sao, cũng không phải không có biện pháp bù đắp. Chọn cổ động viên nữ xinh đẹp là được mà."

Ánh mắt Sư Điềm sáng lên, hận không thể hung hăng mà hôn tên thủ hạ kia một cái.

Nếu muốn tìm, vậy thì phải tìm người đẹp nhất.

Sư Điềm nói: "Lớp bên cạnh có Vạn Tiêm Ngải, nhưng cô ta thực phiền, mình không muốn đi cầu cô ta tí nào."

"Không phải cô ta. Mệt học tỷ còn tự xưng là nhan khống thế mà chuyện hoa hậu giảng đường đổi rồi lớn như thế cũng không biết."

Một lát sau, Sư Điềm nhìn ảnh chụp của tiểu học muội Bối Dao thì hưng phấn đến hận không thể lập tức chạy vòng quanh, miệng gào thét: "A a a, tiểu tiên nữ này ở đâu ra, đẹp quá đi!"

Bọn họ đi tìm chủ nhiệm lớp Bối Dao là Lý Phương Quần thuyết minh ý định của mình, mà Lý Phương Quần vốn dĩ cũng là chủ nhiệm của trường. Sau khi bị miệng lưỡi của Sư Điềm thuyết phục thì cũng cảm thấy không thể ném mặt mũi trường đi được, vì vậy cùng ngày, Bối Dao bị thông báo làm người đứng đầu cổ động cho đội bóng của Lục Trung.

Trần Phỉ Phỉ hưng phấn cực kỳ: "Dao Dao, đến lúc đó mọi người sẽ nhảy cổ vũ đúng không? Mình nhất định sẽ tới xem!"

Bối Dao gật gật đầu: "Đúng vậy."

Trần Phỉ Phỉ nói: "Giao hữu bóng rổ là sự kiện hai năm một lần, nghe nói náo nhiệt vô cùng. Cậu nhất định phải nhảy cho tốt, để cổ vũ cho trường chúng ta."

Khuôn mặt nhỏ của Bối Dao nghiêm túc hẳn lên. Cô nói: "Được!"

Trước kia cô thường xuyên ở nhà nhảy thể thao, bởi vậy lần này cũng rất chắc chắn.

Tháng sáu, giao hữu bóng rổ bắt đầu.

Nhưng điều Bối Dao ngạc nhiên nhất chính là thi đấu lại được tổ chức ở Tam Trung.

~~~

Thời tiết tháng sáu sáng sủa, vạn dặm không mây, mặt trời đã sớm treo trên không trung.

Bùi Xuyên vốn dĩ không muốn lên sân khấu, anh nhíu mày hỏi: "Các cậu đang đùa đúng không?"

Kim Tử Dương lấy bình nước khoáng uống: "Sao có thể, em đã nói với đội trưởng để hắn bỏ ba người và để chúng ta thay vào."

Bùi Xuyên nằm ngửa ra sau, gối đầu lên hai tay đáp: "Thế mà hắn đồng ý ư?"

Rốt cuộc thì bọn họ chính là đám lưu manh chuyên gây chuyện ở trường, lại không phải đội viên đội bóng rổ. Thi đấu giao hữu không phải là chuyện nhỏ, tùy tiện thay đổi người khẳng định sẽ khiến tim đội trưởng kia nhỏ máu.

Đặng Hàng cười tủm tỉm nói: "Mẹ em đồng ý."

Mẹ Đặng Hàng là phó hiệu trưởng của Tam Trung. Bà ta không có tật xấu gì, làm việc cũng chăm chỉ nhưng già rồi mới có con, còn suýt mất đi nửa cái mạng, thế nên vô cùng sủng ái Đặng Hàng, có thể nói là không có giới hạn cuối.

Bùi Xuyên cong môi cười không quan tâm nói: "Vậy đi xem sao."

Anh thay quần áo, vẫn là bộ đồ số 5 đỏ rực kia, quần thi đấu là quần thể thao của trường.

Kim Tử Dương và Đặng Hàng cũng đã thay xong quần áo.

Lúc bọn họ cùng đi ra sân bóng rổ thì Vệ Uyển cũng tới. Cô nàng là đội trưởng đội cổ động của Tam Trung. Lúc này Kim Tử Dương cười hì hì nói: "Vệ Uyển đại mỹ nhân, đến lúc đó nhất định phải dùng lực hô tên của tôi nha!"

Vệ Uyển trừng hắn một cái, sau đó nhìn về phía Bùi Xuyên.

Bùi Xuyên thoạt nhìn trưởng thành hơn so với nam sinh tuổi này. Lúc anh mang chân giả thì rất cao, nhìn qua tầm 1m86.

"Đi thôi."

Kim Tử Dương đuổi kịp anh, vừa đi vừa nói chuyện: "Hắc hắc, Vệ Uyển là em kêu đến đó, thế nào? Có mỹ nhân thế này khuyến khích thì chơi bóng có động lực hơn nhiều phải không?"

Bùi Xuyên nhợt nhạt cong cong môi, không tỏ ý kiến.

Đặng Hàng thấp thấp giọng ho khan. Hắn có chút xấu hổ, hối hận khi hồ nháo theo Kim Tử Dương. Rốt cuộc Vệ Uyển bị gọi đi phút cuối nên không quá thuộc bài nhảy kia.

Một đội bóng rổ lâm thời, một đội trưởng đội cổ động lâm thời, Tam Trung năm nay phỏng chừng hứng hết trứng rồi.

Nhưng cho dù Đặng Hàng hối hận thế nào thì giờ phút này cũng không kịp sửa lại, hắn đành căng da đầu mà lên đài.

Tam Trung làm chủ nhà nên có trang bị riêng người chủ trì cả giải đấu. Lúc này người chủ trì nói: "Hoan nghênh các bạn đến giải giao hữu bóng rổ giữa Nhất, Tam và Lục Trung! Chúng ta hãy hoan nghênh đội cổ động của Tam Trung mang đến điệu nhảy cổ động mở màn đi nào."

Một đám nữ sinh mặc áo ngắn tay bó sát cùng váy ngắn chậm rãi lên sân khấu, nhạc bốc lên toàn trường thét chói tai!

Vệ Uyển nhảy dẫn đầu phải cố hết sức mà theo nhịp, còn tên ngốc Kim Tử Dương thì đâu thèm để ý cái đó. Hắn chỉ xem mặt, sau đó huýt sáo hoan hô cổ động: "Vệ Uyển, Vệ Uyển!"

Bùi Xuyên ngồi ở chỗ nghỉ của đội viên, đầu ngón tay nghịch nghịch bóng rổ.

Thính giác của anh tốt, nghe thấy hai đội viên còn lại của đội bóng đang nhỏ giọng oán giận: "Còn đánh cái gì nữa, đổi thành đám lưu manh này, được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều. Bọn họ không trải qua huấn luyện, chắc chắn sẽ làm trường chúng ta mất mặt thôi."

"Suỵt, nhỏ giọng chút."

"Sợ cái gì, nhạc lớn như vậy, bọn họ chẳng nghe được đâu."

Người kia rốt cuộc cũng không tin tưởng, chỉ thở dài: "Aizzz."

Tam Trung bọn họ năm nay chỉ sợ lại xấu mặt trước toàn sở giáo dục rồi.

Đội cổ động viên nhảy xong, trọng tài thổi còi, thi đấu chính thức bắt đầu.

Thi đấu tổng cộng có ba trận, ba trường đấu với nhau một hồi sau đó ấn theo thành tích cuối cùng để giành thắng lợi. Trận đầu là Tam Trung đấu với Lục Trung.

Đội viên của Tam Trung bước lên. Đầu tiên là Bùi Xuyên, Kim Tử Dương, Đặng Hàng, còn có hai đội viên vẫn ôm thâm cừu đại khổ kia.

Ấy vậy mà cái tên Kim Tử Dương này còn không biết xấu hổ chọc chọc bọn họ nói: "Đừng bày khuôn mặt như mướp đắng ra đây chứ. Kim tiểu gia cùng Xuyên ca mang các cậu thi đấu còn khó chịu sao, cười lên, cười hết lên cho tôi."

Hai đội viên kia: "......"

Hiện trường lập tức yên tĩnh.

Nguyên nhân là vì bọn họ vừa nhìn đã thấy không hài hòa. Bùi Xuyên mặc áo đỏ, Kim Tử Dương mặc màu vàng, Đặng Hàng là màu lam, còn hai người còn lại là.... màu xanh lục.

Không khác gì đội bóng rổ hoa khổng tước.

Lúc này cầu thủ của Lục Trung lên sân khấu.

Sư Điềm nghiến răng nghiến lợi nói: "Mỹ nhân đẹp nhất đều đến cổ vũ cho mấy đứa. Mỹ nhân của chúng ta so với con trâu quỷ vừa nhảy kia thì đẹp hơn nhiều, cho nên hôm nay mấy đứa phải thắng cái đội hoa khổng tước kia biết chưa?"

"......"

Đám nam sinh đều hơi khẩn trương, nhịn không được nhìn cô gái của đội cổ động bị đám người phía trước che khuất.

Bối Dao cảm thấy bọn họ đang nhìn mình thì có chút thẹn thùng, cũng không thích ứng với bộ quần áo đang mặc nhưng cô vẫn cười cổ vũ bọn họ.

Thế nên lúc một đám cầu thủ bên này lên sâu khấu thì mặt tất cả đều đỏ hết lên.

Kim Tử Dương nói: "Thấy không, bọn họ thấy chúng ta thì mặt đều hoảng đến đỏ lên."

Bùi Xuyên cười nhạo.

Trọng tài thổi còi một cái, phát bóng đoạt cầu. Ngay lập tức bóng đã bị Lục Trung cướp được, đám học sinh kích động hô Lục Trung cố lên đến điên rồi: "Lục Trung cố lên a a a a! Lục Trung tất thắng!"

Kim Tử Dương: "Ai da, ngọa tào!"

Bùi Xuyên đánh đến lười biếng. Vốn dĩ anh không có tâm trạng tốt, thắng hay không thắng với anh cũng chẳng quan trọng.

Lục Trung nhẹ nhàng ném vào quả đầu tiên, bọn cầu thủ vỗ tay, rồi lại đấu tiếp. Lúc nghỉ ngơi giữa hiệp thì tỉ số là 24:10, mà điểm của Lục Trung của người ta chính là 24.

Đối mặt với cái mặt đen thui của hai cầu thủ còn lại, Đặng Hàng cười nói: "Đừng nóng giận, đừng nóng giận. Đây không phải là chúng tôi không tận lực, chẳng qua đây là thi đấu hữu nghị, quan trọng vẫn là hữu nghị."

"......" Thật muốn giết chết ba người này. Bọn họ đúng là không biết ngượng, còn dám nói hữu nghị là quan trọng nhất.

Lúc này đội cổ động của Lục Trung lên sân khấu.

Đây là lần đầu tiên Bối Dao mặc đồng phục của đội cổ động, ở trước mặt mọi người nhảy cổ vũ. Hơn nữa lúc nãy ở dưới đài cô đã thấy Bùi Xuyên. Một năm nay đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh.

Bởi vì phải nhảy cổ vũ nên Bối Dao có chút khẩn trương, tim đập bang bang. Nhưng vì trong thời gian này cô mỗi ngày đều luyện tập chăm chỉ nên vừa nghe thấy nhạc là cô đã theo bản năng mà giơ cao quả cầu nhiều màu trong tay.

Nhạc của Lục Trung là do Sư Điềm tỉ mỉ chọn lựa, vô cùng bốc, một khi vừa vang lên thì cả trường đều bị hấp dẫn. Tất cả mọi người đều nhận ra người dẫn đầu Lục Trung không phải Vạn Tiêm Ngải, điều này khiến bọn họ ngây người.

Nụ cười của Bùi Xuyên dừng ở khóe miệng, thân thể cũng chậm rãi cứng đờ.

Kim Tử Dương nhìn thiếu nữ trên sân khấu, sau một lúc lâu mới lấy lại tinh thần, lắp bắp nói: "Lục, Lục Trung?"

Trịnh* Hàng hít một ngụm: "Đẹp quá."

* Trịnh Hàng: Ở mấy chương trước cùng trước đó thì tên của nhân vật này là Đặng Hàng, nhưng về sau lại được đổi hết thành Trịnh Hàng nên mình đổi thành họ Trịnh nhé. Trịnh Hàng nghe vẫn hay hơn Đặng Hàng nhỉ:3

Thiếu nữ 15, 16 tuổi lộ eo thon ra ngoài, mặc đồng phục màu đỏ, màu sắc tươi sáng hoạt bát. Quả cầu trên tay họ không ngừng chuyển động, đẹp đến nỗi cả khán đài vang lên từng tràng la hét kích động hơn cả khi thi đấu chính thức.

Sư Điềm nhìn Bối Dao trên sân khấu, cả người đều ngứa: "Ánh mắt mình thật tốt!"

Trần Phỉ Phỉ dùng sức gật đầu, cũng sắp kích động điên rồi: "Bối Dao a a a! Dao Dao a a a a a a tớ yêu cậu!"

Bối Dao nhảy thật sự nghiêm túc, không giống Vệ Uyển chỉ chú trọng hình tượng của chính mình nên nhảy cho có lệ. Tuy Bối Dao mặc váy ngắn áo ngắn nhưng động tác tiêu chuẩn lại rất nghiêm túc, vừa thấy đã biết là bé ngoan nỗ lực, cũng có thể thấy cô rất nỗ lực vì sự vẻ vang của trường.

Âm nhạc kết thúc, đám nữ sinh cũng nhảy xong, bắt đầu đi xuống.

Bối Dao ở xa xa nhìn Bùi Xuyên.

Một năm sau, anh đột nhiên không kịp phòng bị mà nhìn thẳng vào mắt cô. Trái tim không loạn nửa nhịp sau một hồi bóng rổ hiện tại lại không thể khống chế mà đập loạn lên.

Nửa trận sau tiếp tục.

Sư Điềm nói: "Bối Dao, em đứng ở chỗ đó, đúng, chính là khung rổ chỗ kia kìa, như vậy đám đội viên nhà mình mới càng liều mạng nỗ lực!"

Bối Dao cảm thấy đây là một cái chủ ý trâu bò chết đi được.

Nhưng mà Hội trưởng Sư Điềm nói: "Tin chị đi, không có sai đâu! Tới, đây là tên của mỗi người bọn họ. Mặc kệ là ai, có quen hay không, em chỉ cần gọi tên bọn họ là được, tùy cơ mà gọi. Chị còn chuẩn bị cả cái này cho em nữa, tèn tén ten!"

Cô nàng móc ra một cái micro nhỏ hình con ong mật, gắn bên eo mảnh khảnh của Bối Dao, vừa vặn che lại cái rốn nhỏ đáng yêu của cô: "Bối Dao yêu dấu, trường chúng ta có thắng hay không dựa cả vào em đó."

"......"

Lúc Bối Dao mới đứng ở chỗ đó thì Kim Tử Dương đã rõ ràng cảm nhận được Xuyên ca càng chơi đến thất thần, mà chính hắn cũng thất thần. Tiểu tiên nữ xinh đẹp động lòng người của Lục Trung đang đứng ở đó, trong mắt Kim Tử Dương chỉ có cô, căn bản chẳng còn tâm trí đâu mà nhìn bóng.

Nhưng mà vừa thấy Bùi Xuyên, ngọa tào, Bùi Xuyên so với hắn càng hỏng hơn, bị người ta đụng vào còn không biết trốn, ánh mắt cứ thế dán lên người cô gái nhỏ nhà người ta.

Trịnh Hàng khóc không ra nước mắt: "Mấy đại ca ơi, mau dốc sức chút coi. Nếu không sau trận này mẹ tôi treo tôi lên đánh mất!"

Không ai để ý đến hắn.

Thẳng đến khi Bối Dao cúi đầu, bắt đầu nơm nớp lo sợ mà thực hiện công việc. Cô mở tờ giấy Sư Điềm đưa cho mình, xê dịch vị trí của con ong mật nhỏ, dựa theo tên phía trên mà đọc: "Y Đồng cố lên."

"Đổng Thần Thăng cố lên, cậu đẹp trai nhất!"

"Lâm Mãn cố lên, cậu soái đến ngây người."

......

Cô đọc lần lượt tên năm cầu thủ của Lục Trung. Giọng Bối Dao lúc này đã không còn ngọng nghịu của trẻ con, nhưng tiếng cô vẫn ôn nhu kiên định, như gió nhẹ thổi qua mặt. Năm cầu thủ của Lục Trung đỏ mặt tía tai, giống như tiêm máu gà nhảy dựng lên mà đoạt bóng.

Bóng trên tay Kim Tử Dương không còn, hắn ai oán gào: "Cái quỷ gì đây!"

Nhưng mà giây tiếp theo, Bùi Xuyên từ bên người hắn tiến lên, lạnh mặt đoạt bóng trở về.

Một mình anh cầm bóng, tránh thoát đối phương chặn đường rồi truyền cho Đặng Hàng, chờ Đặng Hàng bị chặn thì lại bình tĩnh nói: "Truyền cho tôi!"

Đặng Hàng ném về, cánh tay dài của Bùi Xuyên giương lên tiếp được, sau đó anh nhảy lên ba phần, ném bóng.

Vào.

Nếu nói năm cầu thủ kia được Bối Dao đọc tên giống như được tiếp máu gà, thì Bùi Xuyên lại hoàn toàn điên rồi.

Có một lần anh vì đoạt bóng mà bị hai người đồng thời đánh ngã. Anh nhíu mày, trọng tài bỏ dở chạy nhanh đến nhưng Bùi Xuyên chỉ nói: "Không có việc gì, tiếp tục."

Kim Tử Dương sợ đến ngây ra: "Xuyên ca, thôi bỏ đi. Chỉ là đánh bóng rổ mà thôi, chơi chơi là được, cũng đâu phải đoạt vợ."

Bùi Xuyên không nói lời nào. Anh nghe thấy Bối Dao ngoan ngoãn đọc: "Lục Trung cố lên! Lục Trung tất thắng!"

Anh cười lạnh một chút nói: "Tiếp tục."

Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần cô mở miệng nói cố lên thì đều gọi tên anh. Lần này cô lại gọi tên người khác. Tình cảm mãnh liệt khiến anh chơi đến không muốn sống.

Tam Trung liên tục san bằng tỉ số.

Bùi Xuyên cầm bóng, Bùi Xuyên lại dẫn bóng......

Tuy Bối Dao không hiểu lắm về bóng rổ nhưng cô cũng biết tình hình không tốt lắm. Cô nhìn Sư Điềm, mà Sư Điềm lại càng gấp hơn: "Cầu xin em đó, mau đọc đi!"

"Lâm, Lâm Mãn cố lên, soái, soái đến ngây người!"

Bùi Xuyên lại dẫn bóng.

Cả người anh đều là mồ hôi, cơ hồ là quần áo cả người đều sũng nước.

Rõ ràng, rõ ràng anh không nên để ý. Cô vốn là học sinh của Lục Trung nên cổ vũ cho trường mình là bình thường. Nhưng tâm tính ti tiện lại quen được cô sủng ái chiều chuộng đến kiêu căng không cho phép cô mở miệng gọi tên người khác.

Sau đó toàn trường lại thét chói tai tên Bùi Xuyên. Bối Dao ngược lại không đọc nữa, cô an tĩnh mà nhìn anh.

Bùi Xuyên, cậu xem, cậu cũng có thể thực ưu tú mà.

Điểm số cuối cùng nhờ phương pháp đánh bóng giống tự sát của Bùi Xuyên mà Tam Trung dẫn trước 5 điểm. Đám học sinh của Tam Trung sôi nổi hoan hô, học sinh của Lục Trung tuy mất mát nhưng vẫn đi lên bắt tay.

Mồ hôi từ trên đầu Bùi Xuyên chảy xuống trán, qua cái cằm kiên nghị của anh, chảy vào khuôn ngực rắn chắc. Trước người anh đột nhiên xuất hiện một thiếu nữ mặc váy trắng, đôi chân tinh tế trắng nõn, thẳng tắp, mặc một cái áo màu đỏ. Trên người cô là một cỗ hơi thở đinh hương nhàn nhạt của thiếu nữ.

Mà anh vừa mới thi đấu xong, vừa bẩn vừa thối.

Bùi Xuyên không nghĩ tới Bối Dao sẽ chủ động tới chỗ bọn họ. Cô cúi đầu, đem sự không tự nhiên của mình dời khỏi ong mật nhỏ, sau đó nhìn Bùi Xuyên đang ngồi ở trên ghế lảng tránh không dám nhìn mình, mắt hạnh cong cong như là ánh trăng rơi xuống hồ nước mắc cạn.

"Bùi Xuyên."

Anh yên lặng nắm chặt chai nước khoáng, ngẩng đầu.

Thiếu nữ nhẹ giọng ôn nhu nói: "Bùi Xuyên cố lên." Thật sự xin lỗi cậu, Bùi Xuyên, đứng ở đối diện với cậu lại không thể nói cho cậu một tiếng cổ vũ.

Bùi Xuyên gắt gao mím môi, cố không để cảm xúc của mình lộ ra ngoài.

Chung quanh an an tĩnh tĩnh, bọn Kim Tử Dương đều đang nhìn tân hoa hậu giảng đường của Lục Trung. Không, không, phải là hoa hậu giảng đường của toàn bộ các trường Nhất, Tam, Lục Trung mới đúng. Bối Dao tươi cười ngọt ngào, giọng lại ôn nhu. Cuối cùng cô vẫy vẫy tay với Bùi Xuyên, sau đó dưới tiếng gọi của Sư Điềm đi về phía đội cổ động nhà mình.

Cô đi được một hồi lâu rồi Bùi Xuyên mới rũ mắt, đem nửa bình nước còn lại uống hết.

Kim Tử Dương nói: "Xuyên ca, cô ấy là ai vậy? Anh quen cô ấy hả?"

Bùi Xuyên không nói tiếp.

Cô ấy là ai sao? Cô là toàn bộ ánh sáng nửa đời trước của anh, là dục vọng sâu thẳm nhất trong lòng anh, là thứ anh cầu mà không được.