Nhiếp Hồn Vương Phi

Chương 60: Thuần lương vô hại




"Ha ha." Bi Phong cười lạnh một tiếng, tiếp tục nói: "Đã nhận ra ta, còn dám bắt tiểu đồ đệ của ta sao?"

Lam Ảnh Nguyệt chuẩn bị bảo Du Hồn ra tay, nếu không nắm chắc hoàn toàn, nàng sẽ không khiêu khích hắc y nhân kia, lại không nghĩ rằng giữa đường lại đột nhiên xuất hiện nam nhân này, xem thân ảnh hồng sắc trước mặt, Lam Ảnh Nguyệt lại cảm thấy có chút quen thuộc.

"Tiểu, tiểu đồ đệ?" Hắc y nhân nhìn về phía hai người Lam Ảnh Mguyệt và Mộ Hi Thần, từ lúc gặp Bi Phong kiêu ngạo lúc đầu đã không còn dù một chút.

Hắn hiện tại run run lui về phía sau, hận không thể đánh chết người báo tin cho hắn, vì sao không ai nói cho hắn biết, Lam Dật là đồ đệ của Bi Phong, nếu hắn biết trước, có đánh chết hắn cũng khoing muốn đi tranh đoạt vũng nước đục này.

Nghe đối thoại của Bi Phong cùng nam nhân đeo mặt nạ kia, Lam Ảnh Nguyệt cùng Mộ Hi Thần nhìn nhau một cái, lại thấy mê mang trong mắt đối phương, thật hiển nhiên, bọn họ cùng không biết nam tử hồng y này là ai.

Nam nhân đeo mặt nạ nhìn thấy Bi Phong đang đến gần hắn, sợ tới mức quỳ gối trên mặt đất: "Bi Phong đại nhân, cầu người bỏ qua cho ta một lần, lần sau không dám nữa."

Bi Phong ẩn diện vào trong bóng đêm, nhìn không chân diện, nhưng nam mhân đeo mặt mạ kia lại cảm nhận được sát khí ngày càng nồng nặc, hắn xoay người, muốn chạy, trong nháy mắt một đạo kim quang xuyên qua mi tâm của hắn, máu tươi từ chỗ đó tràn ra.(m.n hãy liên tưởng đến hình ảnh bị bắn xuyên mi tâm ấy)

"Có thể nghĩ được điều này quả thật đáng chết." Bi Phong cười, giống như người chết trước mặt hắn không phải là một chuyển chức cường giả, mà là một con kiến.

"Ai nha, ta quên mất, tiểu đồ đệ của ta vẫn còn ở nơi này, ta không nên huyết tinh như vậy." Bi Phong nói xong cười cười xoay người lại, một thiếu niên mang theo nụ cười ôn nhuận như ngọc, ánh mắt thẳng tắp xuyên qua Mộ Hi Thần nhìn về phía Lam Ảnh Nguyệt, ngón tay bíng một cái, mặt nạ trên thi thể hắc y nhân kia nát vụn.

"Ta không biết ngươi." Nhìn Bi Phong đang đi tới, Lam Ảnh Nguyệt hơi hơi nhíu mày, nàng không nhỡ rõ bản thân có mhận thức qua cường giả như vậy.

Bi Phong cười đến vô hại, đến sát Lam Ảnh Nguyệt nói: "Hiện tại chúng ta có thể nhận thức."

Lam Ảnh Nguyệt đang muốn mở miệng, Bi Phong lại nói: "Không cần gấp gáp cự tuyệt ta như vậy, phải biết rằng, ta là hi vọng giúp ngươi có thể thắng tứ liên minh quốc tế tái."

Nghe thấy trận đấu, Mộ Hi Thần luôn đứng im bên cạnh lại hơi giật mình, sau đó mặt không biểu cảm ly khai.

"Lạnh như vậy, tuyệt đối không đáng yêu chút nào, đúng không, tiểu đồ đệ." Bi Phong còn muốn tiếp xúc gần hơn với Lam Ảnh Nguyệt, Lam Ảnh Nguyệt lại nâng ngón tay lên hướng về phía ngoài cửa, ý tứ rất là rõ ràng, đuổi người.

Bi Phong cìn muốn nói chuyện, lại bị mắt lạnh của Lam Ảnh Nguyệt đảo qua, Bi Phong lập tức ngậm miệng, nhẹ nhàng nói: "Tiểu đồ đệ, là Phượng Diệc để cho ta tới, tuy rằng ta đánh không lại hắn, nhưng là chỉ giáo cho ngươi thì vẫn có thể."

Nghe được xưng hô của hắn, Lam Ảnh Nguyệt giương mắt nhìn hắn một chút, cũng chỉ có Phượng Diệc mới biết thân phận thật của nàng, nếu là người Phượng Diệc an bài tới, có loại thực lực này cũng là bình thường, nhẹ giọng nói: "Đi ra ngoài chờ ta."

Đầu tiên Bi Phong chần chờ một chút, sau đó xoay người đi ra ngoài, trong mắt xẹt qua một ý cười giảo hoạt.

Bên hồ ngoại ô, Bi Phonh nhìn một thân thoải mái của Lam Ảnh Nguyệt, ra vẻ đứng đắn mở miệng nói: "Hiện tại ngươi niệm chú ngữ cần nao nhiêu thời gian? Làm thử cho ta xem."

Lam Ảnh Nguyệt chắp tay sau lưng, nhìn Bi Phong lại chậm chạp không hề động thủ.

Bi Phong nhìn Lam Ảnh Nguyệt không hề nhúc nhích, cho rằng nàng cần thời gian dài cho nên ngượng ngùng, vì thế cười nói: "Ngươi không cần lo lắng, ta sẽ không cười ngươi."

Đúng lúc này, Lam Ảnh Nguyệt lại động, hai ngón tay mảnh khảnh trong không khí búng một cái, hỏa diễm cứ thế được phóng ra.

Khóe miệng Bi Phong giật giật, nha đầu kia mới lục giai lại có thể thuấn phát ma pháp, hơn nữa lại có hỏa diễm cấp độ mạnh như vậy, vừa mới rồi hắn còn tưởng nàng cần thời gian rất lâu, không nghĩ tới lại bị bẽ mặt như vậy.

Hắn lau mồ hôi, cũng may hắn còn kĩ năng khác, bằng không da trâu đã có thể thổi lớn.(chắc là bẽ mặt)

"Nếu ngươi đã là thuấn phát ma pháp, ta đây dạy ngươi cung tiễn."Bi Phong xấu hổ ho khan vài tiếng, lấy ra một trường cung màu vàng.

Lam Ảnh Nguyệt nở nụ cười, nàng đoán không sai một chút nào, đúng là Bi Phong được Phượng Diệc phái tới, thế nhưng không phải phái tới để chỉ nàng pháp thuật.

Thao Thiết không nói gì nhìn gương mặt thuần lương vô hại của Bi Phong, ngươi tìm ai khoe không tốt sao, lại nhất định là nữ tử này, rõ ràng chính là tìm đến đả kích.

Nhìn Lam Ảnh Nguyệt cúi đầu, Bi Phong lại cho rằng nàng đang khiếp sợ vì biết mình là ma vũ song tu, ý cười trên mặt càng sâu, đưa tay ra vỗ vai Lam Ảnh Nguyệt, an ủi nói: "Ngươi không cần khổ sở, ta là ma vũ song tu, độc nhất vô nhị trên thế gian này, không có biện pháp."

Nghe lời này, khóe miệng Du Hồn giật giật.

Lam Ảnh Nguyệt rốt cục ngẩng đầu lên, cười trêu tức nói: "Độc nhất vô nhị."

Bi Phong bị nàng nhìn có chút chột dạ, nếu không tính lời nói của Phong, kia hẳn cho dù là thế đi, vì thế mở miệng nói: "Ân, đúng vậy."

"Nếu ta nói, ta còn nhận thức một người cũng có ma vũ song tu nữ thì sao." Lam Ảnh Nguyệt cười nói.

Bi Phong nghe vậy vội vàng lắc lắc tay nói: "Ta đã là độc nhất vô nhị rồi, nếu thật sự có một người như vậy, ta tặng cho ngươi áo giáp Linh Lung."

Lập tức Bi Phong lấy ra từ trong không gian một áo giáp màu tím nhạt, thời điểm nhìn thấy áo giáp kia Thao Thiết vội vàng nói: "Thứ tốt, có thể ngăn được một kích mạnh nhất của chuyển chức cường giả."

"Mẫu thân, đó là bảo bối." Tiểu Long áp sát vào cửa không gian, ánh mắt lấp lánh tinh quang.

Nghe lời nói hùng hồn của hắn, Lam Ảnh Nguyệt nở nụ cười: "Vậy ta cám ơn ngươi trước."

Dứt lời, Lam Ảnh Nguyệt giơ tay lên, Huyết cung xuất hiện trên tay nàng, quang mang màu đỏ phát ra từ Huyết Cung làm trường cung trên tay Bi Phong yếu thế.

Bi Phong há hốc mồm nhìn Huyết Cung, trong lòng sớm đã dậy lên sóng to gió lớn, có thể được Huyết Cung nhận chủ, chỉ có thể là nàng, thì ra là thế, khó trách tên Phượng Diệc kia lại để ý tiểu nha đầu này như vậy, thì ra là mguyên nhân này: "Ngươi là, Trần."

Bi Phong còn chưa nói hết câu, một cơn gió vô hình thổi đến, Bi Phong trực tiếp bị đẩy xuống hồ, bên tai truyền đến thanh âm nam nhân lạnh lùng: "Lắm miệng."

Phượng Diệc đến gần Lam Ảnh Nguyệt, không biết áo giáp đã nằm trong tay hắn từ khi nào: "Trận chung kết sắp đến rồi, ta giúp nàng."

"Chỉ còn hai ngày, có nắm chắc không?" Bi Phong chật vật rời khỏi mặt hồ: "Nếu là Mộ Hi Thần coi như miễn cưỡng có thể."

"Ta tin tưởng Nguyệt Nhi." Phượng Diệc cười cười nhìn về phía Lam Ảnh Nguyệt "Ta cũng sẽ không mềm lòng, Nguyệt Nhi chuẩn bị tốt chưa?"

Lam Ảnh Nguyệt gật gật đầu, kiếp trước có loại huấn luyện gì nàng chưa trải qua, làm sao có thể sợ được.

Thời gian nhoáng moịt cái đã qua, ba ngày sau, trận chung kết bắt đầu, mấy người Tần Ngọc vẫn không nhìn thấy Lam Ảnh Nguyệt, vì vậy phải đi cùng đạo sư đến trước, mới từ rất xa đã nghe được thanh âm toàn trường huyên náo, An Nhã nhỏ giọng nói: "Trận đấu còn chưa bắt đầu, sao lại có trận đấu."

Một người đi ngang qua nói: "Lần này khẳng định Lam Dật thua được!"