Nhiếp Hồn Vương Phi

Chương 57: Đùa cợt hoàng đế




Thao Thiết chỉ biết, nữ nhân này mà đến hoàng cung nhất định không có chuyện tốt gì, yên lặng mở miệng nói: "Nữ nhân, tốt xấu gì hắn cũng là hoàng đế Viêm Quốc, ngươi làm như vậy được chứ?"

Lão hoàng đế cảm thấy trên mặt mình đầy nước, cảm thấy thật khó chịu, vì vậy đưa tay lên lau mặt, lại phát hiện trên mặt mình có nước thật giật mình tỉnh dậy, lập tức nhìn thấy ánh mắt đầy khiêu khích.

Vừa định mở miệng, thiếu nữ trước mặt lại nói: "Không muốn chết thì ngậm miệng lại cho ta."

Lão hoàng đế nổi giận, nửa đêm nửa hôm xuất hiện tại tẩm cung của hắn còn chưa tính, hiện tại lại còn uy hiếp hắn, quả thực to gan lớn mật, hắn thân là hoàng đế Viêm Quốc, người nào dám nói chuyện với hắn như thế.

Chỉ là một tiểu nha đầu chưa dứt hơi sữa, đúng là không biết sống chết, vì thế đứng dậy nói: "Ngươi dám uy hiếp trẫm?"

"Như ngươi đã nhìn thấy, ta đã uy hiếp." Lam Ảnh Nguyệt ngồi xuống ghế tựa đối diện lão hoàng đế, bắt chéo chân giống như trong phòng mình vậy.

"Ha ha." Lão hoàng đế cười to, trên mặt đầy nếp nhăn lộ ra một tia tinh quang: "Ngươi cho là, thân là người đứng đầu một quốc gia, tẩm cung của ta chỉ có hộ vệ canh cửa thôi sao?"

Nói xong, lão hoàng đế giơ tay lên trên đầu vỗ vỗ.

Một phút đồng hồ trôi qua, không có phản ứng.

Nửa chén trà nhỏ trôi qua, bên ngoài không có thêm một âm thanh nào, nụ cười trên mặt lão hoàng đế cứng lại, hắn dùng sức vỗ tay, nhưng trong đêm tối vẫn yên tĩnh không một chút thanh âm như cũ.

"Ngươi đang tìm bọn họ sao?" Lam Ảnh Nguyệt nở nụ cười, đánh vào không khí một cái, sau đó chỉ nghe thấy âm thanh của vật nặng rơi xuống, một đám thi thể hắc y nhân bị ném vào trước trước mặt lão hoàng đế.

Mặt Du Hồn không biểu cảm lơ lửng trong không trung, đối phó với những người này chỉ cần một ngón tay mà thôi.

Trong nháy mặt thân thể mập mạp của lão hoàng đế trở nên cứng ngắc, hắn ngẩng đầu nhìn khuôn mặt thanh tú của thiếu nữ trước mặt, cường trang trấn định nói: "Ngươi là ai? Có mục đích gì?"

Lam Ảnh Nguyệt cười lạnh một tiếng: "Phải là ta hỏi mục đích của ngươi mới đúng, muốn ta phục tùng ngươi sao?"

Nghe xong, thân mình lão hoàng đế run lên: "Ngươi chính là Lam Dật?"

" Đúng, là ta." Lam Ảnh Nguyệt an vị trên ghế, một tay chống cằm, khóe miệng còn mang theo nhàn nhạt ý cười.

Viêm Quốc đánh Phượng Quốc nàng không thèm để ý, nhưng nàng không thể liên lụy đến mấy người Tần Ngọc được bọn họ vô tội, cũng không đồng ý lão nhân này tự coi mình là thương sử.

Nhìn ánh mắt của nàng, lão hoàng đế cảm giác được một loại sợ hãi trước nay chưa từng có, nàng đang cười, nhưng hắn lại cảm thấy toàn thân lạnh như băng: "Không phải ý tứ của ta, là Tiêu Dật nói, chỉ cần làm như vậy, ngươi sẽ nghe theo chúng ta."

Lam Ảnh Nguyệt nhìn lão hoàng đế khúm núm kia, bắt đầu có chút hoài nghi, có hoàng đế nào như vậy sao, nếu Viêm Quốc lại một nước mạnh nhất, chỉ sợ Viêm Quốc còn che giấu một bí mật khác.

"Ngươi, lại đây." Lam Ảnh Nguyệt bắt chéo chân, khí phách ngoắc ngón tay về phía lão hoàng đế.

Lão hoàng đế nhìn đống thi thể trước mặt, thân thể càng run kịch liệt: "Ngươi không thể giết ta, Hi Thần sẽ không bỏ qua cho ngươi."

Lam Ảnh Nguyệt liếc mắt đầy ghét bỏ nhìn lão hoàng đế một cái, thật sự không nghĩ muốn cùng hắn dong dài, khẽ đảo qua ánh mắt của lão hoàng đế, lão hoàng đế cũng bắt đầu từ từ bước xuống giường, ngoan ngoãn bước tới gần Lam Ảnh nguyệt.

"Thật ngoan." Lam Ảnh Nguyệt đứng dậy, hướng về phía án thư, tùy ý cầm lên một phần thánh chỉ, nàng vừa mở ra, ánh mắt trừng lớn, hướng lão hoàng đế nói: "Ngươi lại đây cho ta."

Lão hoàng đế ngoan ngoãn nghe lời như một đứa trẻ, đứng an ổn trước mặt Lam Ảnh Nguyệt, hai tay đặt trước người, cúi đầu, hèn mọn như một nô bộc.

"Ngồi xuống, viết như ta đọc." Trong mắt Lam Ảnh Nguyệt hiện lên một tia tinh quang, đứng ở trước bàn chỉ huy lão hoàng đế.

Vứt thánh chỉ vừa rồi xuống đất, đầu ngón tay bắn ra một hỏa cầu, chỉ trong nháy mắt thánh chỉ kia biến thành tro bụi, muốn gả nàng cho Mộ Hi Thần, nằm mơ đi.

Du Hồn nhẹ nhàng vung tay lên, đám tro kia biến mất trong không khí.

Đợi lão hoàng đế viết xong, Lam Ảnh Nguyệt lấy ngọc tỉ bên cạnh, ấn xuống thành chỉ vừa viết xong kia, vừa lòng nhìn thoáng qua, xoay người đi ra ngoài, nàng đi phía trước, lão hoàng đế theo phía sau.

Lam Ảnh Nguyệt quay đầu nói: "Đầu óc của ngươi, nên thanh tỉnh rồi."

Nói xong, lắc mình rời khỏi Tê Long điện, vừa đến cửa tửu lâu, lại ngửi được cỗ tanh tưởi quen thuộc, không nghĩ tới nữ nhân kia lại có thể chạy đến tận đây, thật đúng là chưa từ bỏ ý định.

Một chânLam Ảnh Nguyệt vừa mới bước vào cửa, một chưởng phong mạnh mẽ đánh úp về phía nàng, uy lực kia so với đối thủ của nàng còn mạnh hơn.

May mắn Lam Ảnh Nguyệt đã sớm chuẩn bị, vừa tiến vào cửa đã lấy ra Huyết Cung, nháy mắt phóng ra mũi tên băng, hóa giải chưởng phong: "Tiền bối lớn tuổi như vậy, khi dễ một tiểu bối, không cảm thấy mất mặt sao."

Nhìn chưởng phong bị hóa giải, trên mặt lão nhân lộ ra một tia kinh ngạc, không nghĩ tới tuổi nha đầu kia còn trẻ như vậy mà tu vi đã đạt đến bước này.

Nhìn thấy Lam Ảnh Nguyệt, mấy người Tần Ngọc vừa mừng vừa sợ, lập tức chạy tới bên cạnh nàng, đánh giá nàng một chút, thấy nàng bình yên vô sự mới yên lòng.

"Lão nhân này mang theo một xấu nữ tới đây, còn nói ngươi hạ độc nàng." Tần Ngọc che mũi, chán ghét nhìn thiếu nữ che mạn sa trước mặt.

Nhìn hai người trước mắt này, đúng là hai người trên ngọn núi kia, ánh mắt Lam Ảnh Nguyệt lành lạnh nhìn Yên Nhi: "Ngươi nói là ta hạ độc ngươi?"

Yên nhi buông mí mắt, không dám nhìn thẳng ánh mắt Lam Ảnh Nguyệt, ngữ khí nhẹ nhàng ôn nhu: "Chính là ngươi, chẳng lẽ ta có thể nhìn nhầm sao."

Lam Ảnh Nguyệt nghe nàng nói, đột nhiên bật cười, quay lại nói với lão nhân kia: "Nàng trúng độc gì, chẳng lẽ tiền bối lại không biết sao, thì ra cái gọi ẩn sĩ cao nhân, cũng không hơn gì người bình thường."

Gương mặt lão nhân trở nên có chút khó coi, đương nhiên hắn biết rõ loại độc kia, lấy ra từ tay hắn, tất nhiên là Yên nhi hại người không được còn liên lụy chính bản thân mình, nhưng mà không biết vì sao, sau khi giải độc xong mùi vị tanh tưởi kia vẫn còn tồn tại, hắn không có cách nào lí giải.

Sau khi Yên Nhi đau khổ cầu xin, hắn mới đáp ứng đi tìm nàng, cũng mang theo tâm tư của hắn, một chưởng vừa rồi chỉ để thử nàng mà thôi.

Nhìn lão nhân trầm mặc không nói gì, Lam Ảnh Nguyệt đang định mở miệng, không khí lại nổi lên sóng gió, lập tức có một bạch y nam tử đạp không mà đến, mọi người khiếp sợ nhìn nam tử kia, đây là cường giả nơi nào, lại có thể xé rách không gian, sao bọn họ không biết trên đại lục này lại có cường giả như vậy.

Nhìn thấy nam nhân kia xuất hiện, Yên nhi chỉ cảm thấy tâm mình sắp nhảy ra ngoài, nhất định là điện hạ đến giúp bản thân nàng, trước kia chỉ cần nàng thỉnh cầu, hắn đều đáp ứng.

Vì thế, nàng ôn nhu mở miệng nói: "Điện hạ, ngươi rốt cục cũng đến đây, chính là tiểu cô nương này hạ độc ta."

Phượng Diệc lại giống như không nghe thấy, chậm rãi đi về phía Lam Ảnh Nguyệt, mọi người đứng chết lặng, là Diệc vương điện hạ trong truyền thuyết, hắn cư nhiên đã mạnh đến trình độ này.

"Là ngươi hạ độc?" Phượng Diệc nhìn Lam Ảnh Nguyệt, ngữ khí cực kì nhu hòa.

Lam Ảnh Nguyệt nghe vậy cười lạnh, trong lòng không biết vì sao lại dâng lên một cảm giác phiền chán khó hiểu, hắn vội tới bảo vệ tiểu tình nhân của mình sao, nàng ngẩng đầu, khóe miệng khẽ nhếch cười xa cách nói: "Thế nào? Muốn báo thù cho tiểu tình nhân sao?"

Nàng cười xa cách khiến trong mắt Phượng Diệc hiện lên tia đau đớn, nhu tình tán đi, trong mắt xẹt qua một tia lo lắng: "Nha đầu, không cần khiêu khích ta."

----------------------

Chúc m.n thi tốt đạt điểm cao