Nhiếp Chính Vương

Quyển 5 - Chương 79




Giữa tiếng sét giật đùng đoàng, Bản Vương lao ra, bịt kín tai Yến Cửu, cúi đầu hôn lên bờ môi nó.

Yến Cửu sững sờ, đến khi thấy rõ, mới trợn tròn mắt, “Hoàng, Thúc…”

Bản Vương ôm mặt nó, lại hôn lên đôi mặt đã nhòe, “Ta đã về đây.”

“Về rồi,” – nó run run từng tiếng, “A, về rồi, về là tốt rồi…”

Bản Vương cúi đầu, đặt lên một nụ hôn khác, nồng nàn, quấn quýt mãi chẳng thôi.

Chỉ muốn nuốt chửng nó vào lòng mới hả.

“Ôi ôi.” – Vương công công đứng gần che mặt, chần chừ rồi cũng thức thời rút êm.

Bản Vương định kéo Yến Cửu vào trong, bỗng dưng cả người nọ lảo đảo, suýt thì ngã sấp xuống.

Bản Vương vội vàng ôm nó, “Làm sao thế? Có phải cảm lạnh không?”

“Hoàng Thúc…” – nó ngã phịch vào lòng ta, khuôn mặt nhợt nhạt như giấy nến, cắn môi, “Lạnh quá, như là, như là hàn độc phát tác.”

“Chớ sợ, ta gọi thái y ngay.” – đoạn bế ngang nó chạy vào tẩm cung, đặt lên giường mới gọi thái y vào, lại phái hai gã hộ vệ về Vương phủ dẫn Tô Dung đến.

Yến Cửu rúc vào trong chân, đau đớn quặn người lại, vừa run rẩy vừa nắm chặt ống tay áo Bản Vương, “Hoàng Thúc…”

Sợ nó đau quá cắn phải lưỡi, ta vội vàng nhét bàn tay vào miệng nó, dỗ dành, “Không sao không sao, lát nữa uống thuốc rồi ngủ một giấc là khỏi.”

Nó vẫn túm chặt ống tay áo ta, lẩm bẩm không rõ, “Ở bên… ta…”

“Ừ, ở bên ngươi.” – Bản Vương đáp, nhìn Tô Dung đang bắt mạch, “Lần trước ngươi điều trị gần hết rồi mà, sao giờ hàn độc lại tái phát.”

“Điều trị đỡ rồi, nhưng Hoàng Thượng không thương bản thân thì cũng chịu.” – Tô Dung bất đắc dĩ trả lời, nhìn Yến Cửu vật vã đau đớn hỏi: “Mấy ngày này, Hoàng Thượng tự hành hạ bản thân không ít phải không?”

Yến Cửu cắn tay Bản Vương, không hé răng nửa lời.

Bản Vương rút khăn kê đệm dưới bàn tay chảy máu, hỏi Tô Dung, “Thế có nặng lắm không?”

“Không chết được,” – Tô Dung đáp, “Nhưng sau này phải cẩn thận nhiều hơn, tuyệt đối không được để Hoàng Thượng nhiễm lạnh, cũng không được ăn đồ ăn có tính hàn. Còn cái khác -”

Tô Dung chần chừ, nhìn đám nô tài đang đứng xung quanh, lấm lét bảo: “Cơ thể Hoàng Thượng hơi yếu, chuyện phòng the sau này cũng phải tiết chế.”

Bản Vương:…

“Nô tì khê đơn, sắc dùng ngày hai lần sáng tối.” – Tô Dung lấy giấy viết đơn thuốc đưa cho Bản Vương, “Uống trước ba ngày khu hàn, điều trị sau đó thì giao cho thái y. Nô tì chỉ biết chữa bệnh, bồi bổ không phải sở trường.”

“Cám ơn ngươi.” – Bản Vương nhận đơn thuốc, “Đêm qua ngươi cũng mệt rồi, mau về phủ đi, Dương nhi còn nhỏ, không rời mẹ được.”

“Dạ vâng.” – nàng khom người, vừa định ra ngoài đã thấy tiếng kèn trống vang lên kèm theo tiếng người xôn xao ầm ĩ, bỗng giật mình biến sắc, “Hôm nay không phải ngày đón dâu đấy chứ?”

Bản Vương cũng nhíu mày, “E là vậy.”

Tô Dung giật khóe môi, “Hoàng Thượng diễn trò mà chuẩn bị kỹ lưỡng thế này. Có khi cả triều văn võ bá quan đều chờ bên ngoài ấy, làm gì bây giờ?”

Bản Vương nhìn Yến Cửu đã mê man bất tỉnh, rút tay ra, “Bảo Hoàng Thượng đột nhiên đổ bệnh, không thể cử hành hôn lễ kịp thời, tạm thời cứ thế đi.”

Tô Dung bất đắc dĩ lắc đầu, “Người không biết còn tưởng chủ nhân lại làm gì Hoàng Thượng, chứ không sao Hoàng Thượng đổ bệnh đúng lúc thế.”

“Nghĩ sao kệ chúng.” – Bản Vương đáp, lại sờ trán Yến Cửu, “Vốn cũng là ta ỷ quyền ỷ thế chiếm cả tiền đình hậu đình, không cho Hoàng Thượng lập Hậu. Trước đã thế, sau cũng tuyệt không cho. Đời này, nó có thể là Quốc quân của bách tính thiên hạ, nhưng chỉ được làm người duy nhất chung gối với ta.”

Tô Dung chớp mắt, “Quả là thế này mới giống Nhiếp Chính Vương.”

Bản Vương nhìn nàng, “Làm sao?”

Tô Dung: “Bá đạo tùy hứng, hống hách ngang tàng, còn biết phát uy.”

Bản Vương: …

Nàng che miệng cười khúc khích, “Nô tì cáo lui.”

Đi được mấy bước cô nàng lại ngoái lại dặn dò, “Mà chủ nhân đừng quên lời nô tì dặn đấy, chuyện phòng the phải tiết chế lắm đó nha.”

Thái dương ẩn đau, Bản Vương xua tay đuổi nàng, “Mau biến đi.”

Tiếng huyên náo bên ngoài dần lắng lại, dù nhóm đại thần có suy tính gì cũng bị thái y đứng làm chứng Hoàng Thượng bệnh thật, cuối cùng bực dọc rút lui.

Cung đình khôi phục vẻ bình yên vốn có.

Bản Vương trông đêm trông ngày, trông ngày trông đêm, giữa chừng có đút thuốc cho Yến Cửu hai lần, thấy sắc mặt nó khá hơn cũng thở phào, cởi giày cởi áo, nằm vào cạnh nó.

Nửa đêm, Yến Cửu đã đỡ hẳn, bắt đầu vung tay vung chân hành ta.

Bản Vương kéo nó ôm chặt vào lòng, “Đừng quấy, ngủ đi.”

“Ơ…” – nó mơ màng đáp lại, vùi mặt vào lòng Bản Vương, rì rầm: “Trẫm muốn cưới Hoàng Hậu.”

Bản Vương nhíu mày, có lẩm nhẩm khó chịu bảo: “Cưới Hoàng Hậu, thế Hoàng Thúc thì sao?”

Nó ngờ nghệch nhoẻn cười, “Ta lấy Hoàng Thúc làm Hoàng Hậu.”

“Ranh con.” – Bản Vương vỗ mông nó, “Trước kia không biết ai đòi làm Vương phi ta, giờ lại dám đòi lấy ta làm Hậu.”

“Vương phi à…” – nó híp mắt ngái ngủ, cười đến ngây thơ, quặp cánh tay ta đáp, “Ta làm Vương phi của Hoàng Thúc…”

Bản Vương ôm nó, lòng dịu dàng như gió thanh.

Nghìn buồm khác, vạn gốc xuân.

Đời này không gì có thể sánh với người đang nằm trong lòng, tâm tưởng đều là ta.

Còn Bản Vương, khi sương mờ tan biến, cũng yêu nó nồng nàn.

Tình đầu ý hợp, mãi chẳng phân ly.

Đẹp như còn chìm trong mộng.

*

Những ngày sau đó, Yến Cửu không đề cập đến chuyện lập Hậu nữa. Triều đình vẫn là Triều đình y xũ, Bản Vương trở về vị trí của mình, tiếp tục đóng vai Gian Vương một tay che trời, tội ác cùng cực.

Thế nhân phỉ báng, người đời bôi nhọ, có sá chi.

Có người tin ta, dùng ta, ỷ vào ta, thế là đủ.

*

Nhoắng cái đã hai năm, Kinh thành nghênh đón một trận mưa tuyết lớn.

Bản Vương ôm mèo trắng ngày càng béo tròn ra ngồi dưới tán mai, vừa vuốt lông vừa lẩm bẩm, “Thư Vân, mai năm đẹp hơn năm ngoái. Nếu ngươi còn…”

Một cơn gió thoảng qua, tuyết rơi và hoa rụng, ‘xào xào’ tạo thành bóng dáng một người thấp thoáng, rồi chẳng mấy mà biến mất ngay.

Bản Vương cười khổ lắc đầu, “Ta vẫn cảm thấy có lẽ ngươi không biến mất. Mỗi khi đến thăm mộ, ta lại thấy ngươi đứng bên mình.”

“Mỗi tiểu tiên trên trần gian đều tồn tại do được con người tin tưởng và thờ phụng. Đôi khi ta chợt nghĩ, nếu ta vẫn tin rằng ngươi còn tồn tại, liệu rằng cố chấp đó có giữ ngươi lại, để ngươi tiếp tục tồn tại trong tam giới không.”

“Có khi ta điên rồi…”

*

Ngồi trong sân được một lúc thì thấy Yến Cửu quấn chặt như bó xôi đi lại từ đằng xa.

Thả mèo con xuống, Bản Vương tiến lại ôm nó, “Sao không ở trong cung, tuyết nặng hạt thế này còn chạy đến đây làm gì?”

“Nghe nói mai nở trong Vương phủ nên Trẫm đặc biệt đến thăm.” – Yến Cửu vừa nói vừa ngửa đầu nhìn mai nở rộ, “Mai thua tuyết trắng, tuyết nhường mai hương. Đẹp quá, hoa đẹp, tuyết cũng đẹp…”

Bản Vương nắm tay nó, chà chà truyền hơi ấm, hỏi: “Trên Triều hôm nay, các đại thần đều khuyến khích ngươi tuyển tú sang năm, ngươi đã có biện pháp ứng phó việc này chưa?”

“Ta đã có kế hoạch từ lâu rồi.” – nó cười đắc ý, “Lần trước Trẫm tạo một cô nương giặt áo rồi đấy, giờ tìm đại một đứa trẻ trong dân gian, bảo là nàng để lại huyết mạch cho ta. Yến Quốc có Thái Tử là mấy lão già đó im ngay.”

Bản Vương: “Một đứa bé chưa đủ bịt mồm họ. Việc này chưa xong đâu.”

“Vậy binh đến tướng chặn, được bước nào hay bước nấy.” – Yến Cửu híp mắt, “Cùng lắm thì ta học Sở Hoằng, không nhân nhượng được thì đàn áp. Nếu không ta ứ làm Hoàng Thượng nữa.”

Nhắc đến Sở Hoằng, Bản Vương lại chợt nhớ đến thói vô liêm vỉ mặt dày hạ lưu của gã. Ví như —

Bản Vương sờ bụng Yến Cửu vì độn nhiều quần áo mà tròn hẳn ra, bảo: “Không thì chúng ta cố gắng tự sinh một đứa.”

Yến Cửu hếch mắt, “Hoàng Thúc nói gì cơ.”

Bản Vương bế bổng người lên, đi về phía phòng, “Trời rét mướt thế này, cần làm gì đó cho ấm người.”

Nó thuận thế quàng tay qua cổ Bản Vương, “Cũng đúng.”

Tuyết trắng ngần, mai tươi đẹp.

Lại đón chào, mùa xuân đến.

Ngày giá lạnh, đều trôi qua…

— Chính văn hoàn —