Nhiếp Chính Vương

Quyển 3 - Chương 50




Bản Vương cất chiếc hộp đựng trí nhớ của Văn Nhân Thiện vào tủ.

Cũng chưa đề cập nó với bất cứ ai.

Chiêu Minh còn đưa thêm cho ta một viên linh đan. Nghe nói là của một con ba ba ngàn năm tuổi sống dưới Nại Hà, sắp sửa đắc đạo thành tiên thì cháy đen xì vì không tránh được lần thiên kiếp cuối.

Lúc kể chuyện này, Chiêu Minh còn ra chiều tiếc rẻ, “Ban đầu ta định bố trí một viên tướng rùa bên cạnh bắt chước Đông hải Long Vương, mà hầy, tiếc quá.”

Bản Vương khinh bỉ, “Của người ta là rùa, của ngươi là ba ba, giống hở?”

“Thì cũng na ná nhau mà.” – hắn cãi cố, “Tóm lại là cơ thể nó kết xuất được viên linh đan, ta giữ cũng vô dụng, tặng cho ngươi đấy, mài ra mà uống cho giữ mãi tuổi thanh xuân.”

“Ờ cũng được.” – Bản Vương tiện tay nhận, “Cám ơn.”

*

Mấy ngày sau, trong Cung lan truyền tin tức, nói Sở Hoằng chán làm minh quân, quay lại làm hôn quân rồi, cả ngày cứ ru rú trong cung ân ái mặn nồng với Hoàng Hậu của hắn, chả thiết lên Triều.

Phần ân sủng này rước theo không ít người căm ghét, cũng khiến bao kẻ đố kị.

Thế gian đầy rẫy nữ tử xinh đẹp mỹ miều mà hắn ta chả thiết, cứ yêu chiều một miếng gỗ là cớ làm sao?

Sở Hoằng thay đổi thái độ quá nhanh, người ngoài không hiểu, Văn Nhân Thiện lại rất tỏ tường.

“Chung quy Hoàng Thượng vẫn quyết định không cần ta, có lẽ trước khi vứt bỏ, muốn bù đắp phần nào.”

Dù lòng y đau, khuôn mặt vẫn không một gợn sóng. Nếu có biểu cảm, có lẽ chỉ cần y khẽ nhíu mày, hay hơi chau trán, Sở Hoằng cũng sẽ mềm lòng.

Nhưng y không làm, cũng chẳng muốn làm.

Suy nghĩ của một con rối rất đơn giản, yêu, là tác thành.

So với con người lúc nào cũng hao tâm tổn trí, không từ thủ đoạn để đạt thành, tình cảm của y cao đẹp hơn rất nhiều.

Ngoài trời, mưa rơi tí tách, sắc xuân phai tàn.

Nhân lúc Sở Hoằng vắng mặt một chốc hiếm hoi, Văn Nhân Thiện lén kể cho ta rằng, “Hôm kia mới nhận được tin, Nam Cung Tầm đã bị Yến Hoàng lột trần thân phận, tống vào ngục giam.”

Bản Vương giật mình, “Thật chứ?”

“Thật.” – Văn Nhân Thiện gật đầu, “Nếu thật lòng yêu một người, thì chỉ một cái nhăn mày hay một nụ cười mỉm, nhất cử nhất động đều khắc sâu trong tim ta, sao có thể bị một kẻ chỉ giống bề ngoài lừa gạt.”

Bản Vương lặng người, lại “nghe” y nói: “Thế nhưng trước khi Nam Cung Tầm bị bại lộ, hắn đã gây nên một vụ án oan sai, hãm hại Triệu tướng quân bị tịch biên trảm cả nhà. Triệu tướng quân là vị tướng đắc lực nhất của quý Quốc, mất ông, Yến Quốc mất một vị tướng tài.”

Cõi lòng Bản Vương chùng xuống, hỏi: “Người thi hình là ai?”

Văn Nhân Thiện: “Hình bộ Thượng thư mới nhậm chức, Diêu Thư Vân.”

Bản Vương: …

Giờ thì hay rồi, quân thần hai người họ, một người là hôn quân không phân biệt được trung lương và phản tặc, một người trở thành nịnh thần giết hại trung thần.

Chẳng biết khi lật lại bản án, hai người họ sẽ phải đối mặt với bách tính như thế nào.

Hai ta im lặng một chốc lát, Văn Nhân Thiện chợt nói rằng: “Vương ta, ta có thể nhờ ngài một việc không?”

Bản Vương: “Nói đi.”

“Nếu —” – y thoáng ngập ngừng, “Nếu Văn Nhân Thiện trở lại, mà Hoàng Thượng muốn vứt ta đi, ngài có thể lấy yêu đan khỏi người ta, dùng cơ thể ta làm thành chiếc bàn, ống bút hay giá bút, không thì xà nhà, hoặc cánh cửa cũng được, đặt ở nơi Hoàng Thượng có thể thấy hoặc đi ngang qua, để năm tháng còn lại, bằng cách này hay cách khác, ta đều có thể ở bên cạnh hắn.”

Bản Vương nhíu mày, “Tội gì ngươi phải thế? Mất yêu đan, ngươi không còn tri giác, lưu luyến hắn làm gì.”

Y nhìn Bản Vương, trên khuôn mặt cứng nhắc như thấp thoáng vẻ van nài, “Ngài nhận lời ta đi.”

“Thôi được.” – Bản Vương gật đầu.

“Vậy phiền ngài.” – y cố gắng nhếch miệng, nhưng chung quy vẫn chẳng thể cười, chỉ thở dài, từ bỏ.

*

Tối đó, Tiểu Đậu Tử gấp thuyền giấy thả vào vũng nước trước sân, ngoái lại hỏi ta đang đứng trong hành lang, “Vương gia, ngài sẽ về Sở Quốc à?”

“Ừ.” – Bản Vương gật đầu.

“Thế —” – nó hơi do dự, “Lúc đi, ngài có thể dẫn ta theo không?”

“Dẫn ngươi theo?” – Bản Vương khó hiểu, “Ngươi là người Sở Quốc, cha mẹ họ hàng đều ở đây, theo ta về Yến Quốc làm gì?”

“Ta không biết cha mình là ai. Có người nói, Văn Nhân Đạc chính là cha ta, trong một lần rượu say, hắn đã cưỡng bức mẹ ta, nhưng vì sợ phu nhân mà không dám cho bà một danh phận.” – Tiểu Đậu Tử bĩu môi, “Dù sao, từ khi sinh ra ta đã là tôi tớ của phủ Văn Nhân rồi, mẹ ta khó sinh mà mất, thế là ta tiếp tục ở lại phủ làm nô tài. Nếu bảo ta và Văn Nhân ca ca là anh em ruột thật thì cũng đung đúng, hai ta khá giống nhau, tính cách cũng hợp. Khi hắn còn sống, ở phủ Văn Nhân hay Hoàng cung đều như nhau, đâu cũng là nhà. Nhưng nay hắn mất rồi, chẳng còn lý do gì để ta nán lại nữa. Vương gia, ngài dẫn ta đến Yến Quốc đi, coi như mở mang tầm mắt, trau dồi kiến thức.”

“Cũng được.” – Bản Vương đáp, “Nhưng, nếu Văn Nhân ca ca mà ngươi quen thuộc trước kia trở lại, ngươi có còn muốn đi theo ta không?”

“Trở lại?” – nó khó hiểu, “Trở lại thế nào?”

Bản Vương ngừng lại, “Thôi quên đi, ta chỉ hỏi vậy thôi.”

Tuy rằng Hoàng Hậu liên tục cầu xin ta mang Văn Nhân Thiện trở về, nhưng Sở Hoằng chưa có lời, việc gì ta phải sốt ruột.

Cứ để hai người họ đợi được lúc nào hay lúc nấy đi.

*

Ta vốn đã nghĩ như vậy, nhưng nào ngờ ngay hôm sau, Sở Hoằng đã đến tìm, “Xúc giác thuộc về ngươi, ngươi nghĩ cách mang Văn Nhân Thiện về bên ta.”

Tuy đúng là đã lường được trước, nhưng Bản Vương vẫn thấy xót xa, hỏi hắn: “Không suy nghĩ lại à? Nghĩ lại Hoàng Hậu hiện giờ của ngươi đi, y sẽ thế nào?”

Sở Hoằng cầm chén trà con, khuôn mặt bình tĩnh, mu bàn tay đã nổi gân xanh chằng chịt, “Chờ khi Thiện Nhi trở về, Trẫm sẽ thả tự do cho y, từ nay đại giang nam bắc, ngũ hồ tứ hải, y muốn đi đâu thì đi.”

Bản Vương: “Vậy nếu y không muốn đi, chỉ muốn ở cạnh bên ngươi thì sao?”

Sở Hoằng im lặng, “Là Trẫm nợ y, nhưng Trẫm không thể giữ y bên mình.”

Bản Vương: “Suốt thời gian qua, ngươi không có chút tình cảm nào với y ư?”

Sở Hoằng thoáng chần chừ trong tích tắc, rồi lắc đầu cười, “Ngươi biết thừa y chỉ là thế thân cho Văn Nhân Thiện, là một thế thân bị lỗi.”

“Thật à.” – Bản Vương không bóc mẽ hắn nghĩ một đằng nói một nẻo, chỉ cầm hộp trà ra hỏi: “Cổ Dao và Trường Tình, Hoàng Thượng thích loại nào hơn?”

Hắn ngẫm nghĩ rồi đáp: “Trường Tình.”

Bản Vương pha một ấm Trường Tình, rót cho hắn một chén hỏi: “Vì sao lại thích Trường Tình?”

Hắn đáp: “Trà Cổ Dao, màu đậm, hương nồng, uống một ngụm thì đậm đà, nhưng uống nhiều lại thấy khô chát, không giống Trường Tình, tuy nhạt nhưng rất thanh, uống một ngụm thì chưa thấy gì, nhưng uống nhiều lại thấy hương thơm dịu mát, quấn quýt vấn vương.”

“Đúng.” – Bản Vương cũng nhâm nhi một hớp, “Thế nhưng, hầu hết mọi người đều bị mùi hương thơm nồng của Cổ Dao cuốn hút mà xem nhẹ vị thanh mát và nhẹ nhàng của Trường Tình.”

Sở Hoằng nheo mắt, “Rốt cuộc ngươi muốn nói gì?”

Bản Vương đối diện hắn, “Hoàng Thượng, ta biết ngươi và Văn Nhân Thiện đã trải qua rất nhiều cay đắng mới đến được với nhau, phần tình cảm mãnh liệt, cảm động trời đất đó cũng đủ để người ta phải khắc cốt cả đời. Nhưng Hoàng Hậu sau này của ngươi, cũng nhẫn nhịn, lẳng lặng chăm sóc ngươi suốt thời gian dài, ngươi không dao động chút nào ư? Chung quy, hương vị của Trường Tình vẫn quá bình thường và giản dị, thực chất ngươi vẫn thích sự nồng nàn của Cổ Dao hơn phải không? Đương nhiên, một người ngoài cuộc như ta không hiểu được tâm trạng của ngươi, nếu cùng sự việc đó xảy ra với ta, ta cũng không đủ lý trí để chọn lựa. Nhưng chính vì ta là một người ngoài cuộc, có câu trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, Hoàng Thượng, ta bạo dạn khuyên ngươi một câu, việc này, ngươi vẫn nên suy nghĩ kỹ.”

Càng nghe hắn càng khó chịu, nheo mắt hỏi ta: “Ngươi muốn nhúng tay vào việc nhà của Trẫm?”

Bản Vương khẽ cúi đầu, “Đã là tù nhân, Bản Vương nào có lá gan ấy. Nhưng trước giờ Bản Vương là người nói thẳng, nếu sai câu nào, mong Hoàng Thượng thứ lỗi.”

Hắn lạnh lùng uống trà, khuôn mặt tối đen, sau nhiều lần muốn nói lại ngừng, cuối cùng hắn đột nhiên mỉm cười, “Trẫm không hiểu, rõ ràng là ngươi mời mọc Trẫm đổi xúc giác để lấy Văn Nhân Thiện trở về, tại sao tự dưng bây giờ ngươi lại đổi ý? Chẳng lẽ, ngươi tìm được người để đổi xúc giác hợp hơn nên không muốn của Trẫm nữa?”

“Không phải là ta không muốn giúp ngươi,” Bản Vương nói: “Mà là Văn Nhân Thiện đã sang bờ bên kia đầu thai rồi.”

Cả người hắn khẽ run lên, “Đầu thai?”

“Phải.” – Bản Vương đáp, “Cho dù hắn chưa đầu thai thì sao, xác cũng đã bị ngươi chôn cất, không thể hoàn dương.”

Sở Hoằng, “Nhưng dân gian vẫn truyền nhau có thể mượn xác hoàn hồn mà?”

“Mượn xác hoàn hồn?” – Bản Vương cười khẩy, “Sở Hoằng, hắn đã uống canh Mạnh Bà, qua cầu Nại Hà, đã quên ngươi, ngươi còn cố chấp muốn hồn phách của hắn làm gì? Hay là, ngươi muốn ta đi hỏi giúp ngươi xem Văn Nhân Thiện đầu thai vào nhà nào, rồi ôm trở về cung nối tiếp duyên cũ với ngươi?”

“Đủ rồi!” – hắn rống lên, “Đã vậy sao ngươi còn bỡn cợt Trẫm, còn muốn Trẫm lấy xúc giác đổi một nguyện vọng. Ta mang bao hy vọng đến tìm ngươi, ngươi lại nói ngươi không thể làm gì được?!”

“Cũng không phải không làm gì được.” – Bản Vương vuốt miệng chén trà, “Nhưng cần ngươi phải chọn lựa, ngươi muốn hồn phách đã quên tất cả kiếp trước của Văn Nhân Thiện, hay muốn phần kí ức đầy yêu thương lưu luyến hắn lưu lại, hoặc là, buông tất cả, chấp nhận tình cảm mà Hoàng Hậu dành cho ngươi.”