Nhiếp Chính Vương

Quyển 2 - Chương 34




Bản Vương đi một chuyến đến miếu thần, giao chiếc vảy cho Địa Mẫu nương nương.

Nàng là người cai quản âm dương, sinh sôi vạn vật, nên được gọi là Địa Mẫu. Lại nắm nhiều quyền hành, được liệt vào hàng tứ trụ, tiên giới hay nhân giới, gặp nàng đều phải gọi một tiếng “Hậu Thổ nương nương.”

Nhưng Nguyên quân không lấy chức đè đầu ta, ngược lại còn thân thiết nắm tay nắm chân hỏi han đủ thứ, “Thiên Tuyền à, đã quen sống dưới hạ giới chưa, đã cưới vợ chưa, dạo này Ngọc Đế có tìm ngươi không. Ôi ôi, ta thấy cái lão sống dai kia chỉ biết kiếm chuyện gây sự thôi, đoạn tụ thôi mà, có gì to tát đâu. Ngươi xem nhân gian đấy, cứ gã nào có địa vị là y như rằng đoạn tụ, mặt ngoài thì giả nhân giả nghĩa, sau lưng thì nào nam sủng, luyến sủng, nuôi cả một phòng ấy chứ. Mà nói cho ngươi biết nhé, biết Hoàng Đế Sở Hoằng của Sở Quốc không, hắn ta cũng đoạn tụ đấy, người ta còn lập nam tử làm Hoàng Hậu thật kia kìa, ha ha, cái lão Ngọc Đế ếch ngồi đáy giếng, ta thấy tiên giới chúng ta còn chẳng tiến bộ bằng nhân gian…”

Bản Vương không biết nàng đã phải nín nhịn bao lâu không có người cùng buôn chuyện, mà vừa thấy ta đã kéo tay ta như bạn chí cốt, mặt mày hớn hở, sốt sắng kể hết những chuyện đã thấy mấy năm qua cho ta nghe.

Kỳ thật, lúc làm thần tiên, Bản Vương cũng chỉ gặp nàng có hai lần, cả hai đều chỉ thoáng thấy mặt, chưa từng nói chuyện thân mật với nhau.

Trước kia, có lần Ngọc Đế tổ chức yến tiệc, nàng mặc bộ váy trắng muốt tinh khôi, nàng ngồi đó, như một nữ thần sắc đẹp, cao sang và bễ nghễ. Vì dung mạo tuyệt trần và phong cách yêu kiều đó, mà đã mê đắm không biết bao nhiêu tiên nhân phải lén lút ngắm nhìn.

Nhưng Bản Vương nào đoán được, Nguyên quân trên trời và dưới đất khác nhau một trời một vực, tiệc tàn rồi, hóa trang cũng trút bỏ, thì hóa ngay thành một bà thím lắm mồm, liến thoắng không lúc nào ngơi.

Bản Vương muốn chen vào mấy lần mà đều bị nàng ta cướp mất, chỉ đành nhẫn nại ngồi nghe nàng kể chuyện Quân Vương khắp bốn bể hết rồi, lại quay ra trêu ta —

“Mà Lăng Quân Thần quân đẹp trai thật, phong độ ấy cũng nhất nhì cả tiên giới, chả trách ngươi không thích tiên nga chỉ muốn đoạn tụ với hắn ta. Nhưng đó là ta nghe người ta kể vậy, chứ không biết hai người các ngươi đã gây ra chuyện gì mà khiến Ngọc Đế phải nổi cơn thịnh nộ đày ngươi xuống trần. Thiên Tuyền, ngươi khai thật cho ta biết đi.”

Bản Vương xấu hổ, xua tay, “Chuyện xấu hổ đó có gì hay ho đâu mà kể.”

“Xấu hổ?” – không ngừng thì thôi, nàng ta còn càng thêm hưng phấn, ríu rít hỏi, “Xấu hổ thế nào, có phải ngươi đã, đã, này nọ — với Lăng Quang không?” – nói rồi còn lấy khuỷu tay huých ta, trang nghiêm của bậc Địa Mẫu đâu chả thấy, trông cái mặt rõ là đáng khinh.

Bản Vương không làm sao được, đành kiên trì cho nàng hay, “Chưa được đã bị bắt rồi.”

“Á há há.” – nàng đẩy Bản Vương bằng đôi tay trắng nõn, “Ra là chưa nếm mùi ngon đã bị giáng xuống trần, có thấy oan không?”

Bản Vương chắp tay, “Tiểu tiên hổ thẹn.”

“Há há há.” – nàng lau nước mắt trên khóe mi, nhìn miếng vảy đen trong tay ta mới giật mình hỏi: “À mà ngươi tìm ta có chuyện gì ấy nhỉ?”

Bản Vương lặng lẽ lau mồ hôi hột, “À đúng rồi, ngài quản lý vạn vật thế gian, hẳn cảm nhận được chủ nhân của miếng vảy này còn sống hay đã chết.”

“Còn sống.” – nàng nói.

“Ơ…” – qua quýt thế thôi à?

“Vậy —” – Bản Vương khom người, “Không biết Nguyên Quân có thể giúp ta xác định xem hắn đang ở đâu không?”

“Không khó.” – nàng cầm miếng vảy, “Giao nhân à, hiếm đấy, mấy trăm năm trước bị diệt tộc chết gần hết. Tuy giờ còn sót lại rất ít, nhưng cũng đang chết dần.”

Nghe tới đây thì Bản Vương khẽ giật mình.

Trên đời này, ngoài Lâm Khê vẫn còn những Giao nhân khác ư?

Nàng đặt chiếc vảy lên giá gương, trong gương dần xuất hiện một ngọn đèn mờ ám, lối đi chật hẹp, cùng với đám thương nhân đi lại tấp nập, “A, ở ngay chợ đen của thành Vân Châu. Trông thì biết bị coi là món hàng, đem bày bán rồi.”

Bản Vương lại gần xem, thấy Lâm Khê đang cuộn tròn nằm trong lồng, không biết vì sao mà đã mù hai mắt, trên chiếc đuôi dài khỏe khoắn cũng nứt toác ra một vết thương rất dài, toàn thân không chỗ nào lành lặn.

“Đa tạ.” – Bản Vương không buôn chuyện với nàng, chạy vội ra khỏi miếu, cưỡi ngựa về tửu phường.

Dù sao còn sống là tốt rồi.

*

Lúc ấy trời đã nhá nhem.

Bản Vương kể tình hình cho Thư Cảnh Càn, hỏi hắn: “Ngươi có muốn đi cùng ta không? Lâm Khê bị nhốt ở đó, nếm không ít đau khổ, cả người hắn ta đều bị thương, nếu ngươi không muốn trông thấy hắn như thế thì —”

“Không, ta đi với ngươi.” – nói rồi hắn vội mặc áo khoác, dắt ngựa, giục giã: “Đi.”

Bản Vương không khỏi đánh giá hắn mấy lần, trông hắn vẫn thật bình tĩnh, trong đôi mắt như có gì đó cuộn trào, hòa lẫn giữa hối hận, căm hờn, và phẫn nộ.

Chỉ không biết hắn hận ai, và giận ai.

Ra khỏi Tửu Tiên trấn, hai người chúng ta cưỡi ngựa ngang qua Hoa Thành thì gặp ngay Diêu Thư Vân đến uống rượu.

Hắn quay đầu ngựa chặn đường chúng ta, hỏi: “Muộn rồi mà hai người còn vội vã đi đâu đấy?”

“Ra khỏi thành.” – Bản Vương nói.

“Hả?” – hắn nắm dây cương, vó ngựa thủng thẳng đạp mặt đất, ngạc nhiên hỏi: “Ra thành làm gì, ta đi với các ngươi.”

“Vậy nhanh lên, đừng cản lối.” – Bản Vương nói rồi phóng ngựa chạy trước.

Dẫn theo Diêu Thư Vân cũng có cái lợi, chợ đen toàn những thế lực gian ác, nếu chỉ có ta với Thư Cảnh Càn độc lập xông vào chưa chắc đã cứu được Lâm Khê.

Nhiều người, nhiều sự giúp đỡ.

Cưỡi ngựa suốt đêm ra khỏi thành, ba người chúng ta đến Vân Châu, dựa theo lời Địa Mẫu tìm được cửa vào chợ đen.

Chỗ đó nằm trong một bãi tha ma, vị trí bí hiểm, lưng dựa vào núi, có một cửa vào.

Cửa này bị đá lấp đi, không để ý căn bản không thể nhìn thấy.

Bên ngoài có một gã đóng giả người gác mộ, có nhiệm vụ mở cửa núi cho người vào, sau đó nhanh chóng đẩy tảng đá che hoàn toàn cửa lại.

Ba người chúng ta đều có diện mạo nổi bật, muốn trà trộn vào cũng khó.

Bản Vương đắn đo một lát, tháo chiếc nhẫn trên tay và miếng ngọc bội bên người, sau đó xách quần đi tới, “Chúng ta đến tẩu hàng.”

Gã canh cửa nhíu mày, “Có hàng gì lấy ra đây xem nào?”

Bản Vương cho gã xem chiếc nhẫn và mảnh ngọc, “Trong cung có người tuồn ra. Khó tiêu thụ ngoài chợ nên muốn tới đây xem có bán được không.”

Gã canh gác soi đèn nhìn, xác nhận ta không nói dối, đúng là đồ trong cung tuồn ra mới mở cửa đá, lắc tay, “Nhanh vào.”

“Làm phiền.” – Bản Vương vào bên trong, đeo ngọc bội lên, sau đó xuống dốc, men theo bức tường ẩm mốc, dò dẫm từng bước đến mặt đất, nhìn khu chợ xuất hiện trước mắt mình.

Ngọn đèn nhờ, tối tăm và chật hẹp. Không khác mấy những gì ta được thấy trong gương.

Trên đường đi, Bản Vương thấy không ít những thứ bị cấm bày bán bên ngoài. Từ phụ nữ được bắt về từ đảo phía đông, đến các vũ công Tây Vực, vàng bạc mà trộm từ Hoàng lăng, thậm chí có cả chén bát quái nuôi quỷ.

Cả khu chợ đen nhuốm mùi âm u chết chóc, trong không khí còn nồng nặc mùi chua thối.

Bản Vương mua một chiếc đèn ven đường, cầm đi trước, càng dấn sâu vào khu chợ càng lạnh gáy, buôn trẻ sơ sinh, bán phụ nữ, thậm chí buôn bán cả những cậu bé xinh xẻo.

Ai không nghe lời sẽ bị giết, bị treo lên giá bằng móc sắt không khác gì thịt lợn.

Nghe nói, thỉnh thoảng cũng có những vị khách thích ăn thịt người.

Dạ dày Bản Vương cuộn lên, chưa kịp nôn ra đã thấy Thư Cảnh Càn bám tường, nôn thốc nôn tháo.

Diêu Thư Vân cau mày, “Đại Yến ta có luật lệ nghiêm ngặt, Quốc thái dân an, sao lại xuất hiện những giao dịch man rợ thế này?”

“Luôn có những nơi ánh mặt trời không thể chiếu tới, có những kẻ ngoài vòng phát luật.” – Bản Vương nói, vỗ vỗ lưng Thư Cảnh Càn, hỏi hắn: “Đi tiếp được không?”

Hắn ngẩng đầu, hoảng loạn níu tay áo Bản Vương, “Lâm Khê, có phải cũng bị như họ —”

Bản Vương lắc đầu, “Tình hình cụ thể thì ta không rõ, chỉ biết tình cảnh của hắn cũng không tốt lắm.”

Thư Cảnh Càn run rẩy, nhìn con đường mờ mịt trước mắt, liều mình đứng dậy trước khi sụp đổ, chệnh choạng bước đi, “Đi.”

“Đi.” – Bản Vương cầm đèn theo, vừa đi vừa nghĩ, sau khi có ngoài phải sai người quay lại ngọn núi, bắt hết đám thương nhân này lại, sau đó xem xem nên lăng trì hay ngũ mã phanh thây.

Đương nhiên, có Diêu Thư Vân ra tay, không lo chúng sẽ thoải mái.

Dọc theo con đường dài, cuối cùng ba người chúng ta cũng đến một cửa hàng chuyên buôn bán những loài dị thú hiếm có.

Mới đảo mắt đã thấy trong lồng có nhốt hỏa hồ, chồn tuyết, và nhiều loại thú quý hiếm không rõ tên.

Và ở vị trí bắt mắt nhất, được đặt một chiếc lồng sắt rất to, bên trong nhốt một số Giao nhân, một nam và bốn nữ, đều cuộn đuôi nằm trong một góc.

Và nam kia chính là Lâm Khê.

Mắt Thư Cảnh Càn đỏ bừng, suýt thì buột ra tiếng, bị Diêu Thư Vân bịt miệng, giữ chặt người hắn khi hắn định vùng lên, khẽ nhắc nhở, “Đừng gây chú ý, ở đây nhiều người, chúng ta không manh động được, phải theo luật lệ của chúng.”

“Đúng đấy.” – Bản Vương móc một xấp ngân phiếu trong áo ra, định lên làm giá, thì thấy chủ quán nắm cằm Lâm Khê, cầm bát thuốc đổ vào mồm gã, “Uống bát thuốc này cho tao.”

Lâm Khê quay đi, cắn chặt răng, không chịu há miệng.

“Súc sinh!” – chủ quán giáng cho gã một cái tát, “Đã mù lòa không cho tao trân châu với Giao tiêu thì thôi, còn không cho tao mấy con Giao nhân con hả.” – nói rồi, cứng rắn đổ thuốc vào mồm gã, “Xuân dược lần này mạnh gấp đôi lần trước, tao xem mày chống cự được bao lâu. Ngoan ngoãn giao phối với mấy con cái kia đi, tao đây còn muốn nhiều Giao nhân con bán lấy tiền nữa. Giờ chỉ còn mình mày là Giao nhân đực trên đời thôi đấy, không mau nắm cơ hội là tuyệt chủng nghe con. Mày không muốn cả tộc Giao nhân bị mất trong tay mày chứ hả…”