Nhiếp Chính Vương

Quyển 2 - Chương 29




Mặt nước dập dìu, ánh trăng sáng tỏ.

Một hồ nước trong, một bầu tình ý.

Rõ ràng là bị bắt ép giao hợp, lại vì Giao nhân dịu dàng khác thường mà không có bao đau đớn.

Thư Cảnh Càn ưỡn nửa người, thở dốc, đôi mắt ướt át, nhìn đàn đom đón bay lượn trên mặt hồ thành những hình thù kì dị.

Lúc thì như Khổng tước xòe đuôi, khi thì như cam lộ rót từ bình quý, rồi lại như cây lửa nở bung những bông hoa ánh bạc…

Thật đẹp, cũng thật ảo huyền.

Hồi tỉnh từ bóng đêm nửa mơ nửa ảo, Thư Cảnh Càn nhìn Giao nhân đang ôm mình thật chặt.

Đôi mắt say lòng kia khẽ híp lại, rành rành là đang làm chuyện cầm thú, mà mặt gã chẳng có chút dâm tà nào, trong đôi mắt ấy chỉ còn sự dịu dàng có thể khiến người ta chìm đắm.

Thư Cảnh Càn nhắm mắt, tùy ý gã hôn mắt mình, mũi mình, rồi môi mình.

Trong lúc đối phương mặc sức muốn gì được nấy, sự phản kháng ban đầu đã bị quẳng ra xó xỉnh nào đó, thay vào bằng một loại hưởng thụ.

Truyền thuyết kể rằng, Giao nhân có khả năng mê hoặc lòng người, dung mạo đẹp đẽ, giọng ca tuyệt vời, với nhân loại, đó đều là sức hấp dẫn trí mạng.

Chỉ cần gã ta muốn, hóa phép là có thể khiến người ta yêu gã, vừa dễ bảo lại không hề oán than, trở thành con rối cho gã cả đời.

Thư Cảnh Càn không biết mình có trúng yêu thuật của gã hay không, y chỉ thấy mình thật lạ thường, là một nam tử đội trời đạp đất, bị một con súc sinh ép bức khai phá thân thể, vậy mà y chẳng thấy có gì đáng hổ thẹn, ngược lại còn rất thích.

Một hồi đòi hỏi đằng đẵng qua đi, Giao nhân hôn đôi mắt thất thần của Thư Cảnh Càn, hỏi nhỏ, “Thích ta làm thế không?”

“Ừm.” – Thư Cảnh Càn mơ màng gật đầu.

Là một nam tử hán, y không phải khẩu thị tâm phi như đám đàn bà. Thích là thích, thẳng thắn thừa nhận, kỳ thật cũng có gì đâu.

Chuyện đã rồi, phản kháng không được thì hưởng thụ.

Kể ra, cảm giác này cũng không tệ.

Chớp mắt ấy, Thư Cành Càn còn lấy làm tiếc nuối, nếu lão cá tinh là nam nhân thực thụ thì tốt quá rồi…

Thấy y nheo mắt, nét mặt như lạc vào cõi thần tiên, Giao nhân hỏi, “Đang nghĩ gì đấy?”

“Đang nghĩ xem kho ngươi hay hấp ngươi, món nào ngon hơn.” – Thư Cảnh Càn đáp.

“Đều rất ngon.” – Giao nhân mỉm cười, tiện thể chào hàng, “Máu và vảy của ta đều là thuốc quý chữa bệnh, ăn một miếng là có thể kéo dài tuổi thọ.”

“Thật chứ?” – Thư Cảnh Càn híp mắt, há mồm cắn vai gã, mang theo bao nỗi niềm uất ức mà nghiến răng nghiến lợi, sau đó liếm máu rỉ ra trên vết thương.

Chơi gái còn phải trả tiền, lão cá dâm muốn ngủ không á, không có cửa đâu!

Chút ít thù lao đó, y phải được hưởng.

Lau vết máu bên mép, Thư Cành Càn đỡ hông, đi tới ‘Ổ’ của mình. Vì đau mông mà không nằm thẳng, chỉ phải nằm nghiêng.

Thò tay móc bình rượu trong tay nải, Thư Cảnh Càn mở nắp tu ừng ực mấy hớp.

Tuy không thích ủ rượu, nhưng y không ghét uống rượu.

Có lẽ người thích rượu có tính phóng khoáng bẩm sinh, chỉ sau mấy ngụm rượu, lòng y đã dễ chịu hẳn, nhìn Giao nhân đang đốt lửa nướng mấy con cá chép, y vươn tay lấy một con làm đồ nhắm.

Giao nhân ngồi bên lẳng lặng nhìn, đôi mắt vốn lạnh lùng cũng dần trở nên dịu dàng, vươn tay lau bụi than bên miệng cho y, “Cẩn thận hóc.”

Thư Cảnh Càn đối diện với tầm mắt Giao nhân, nhất thời bị sắc đẹp gã mê hoặc đến hoa mắt chóng mặt, y quay ngoắt đi chỗ khác, ai oán thầm phỉ nhổ.

Rõ ràng là một con cá vô lương tâm mà làm như thâm tình lắm.

Chẳng biết bao giờ gã mới ngán ngẩm thả mình đi.

*

Ăn liền tù tí mấy con cá nướng, Thư Cảnh Càn ợ hơi, lại làm vài hớp rượu.

Cơ bụng đã căng, y duỗi người cho đỡ mỏi, ngờ đâu vừa căng cơ đã ôm eo la oai oái “Á á á — đau!”

Giao nhân vươn tay nhẹ nhàng xoa nắn vòng eo gầy gò cho y, vừa đủ lực vừa vận hành Giao châu trong cơ thể, lòng bàn tay tỏa ra linh lực, một cảm giác ấm áp dịu dàng dần len lỏi vào cơ thể giúp y thư giãn giảm đau.

Thư Cảnh Càn cũng vứt quách rụt rè gì đó đi, thoải mái rầm rì. Thấy Giao nhân rút tay về còn nì nèo nhõng nhẽo, “Nữa đi.”

Giao nhân thấy y như thế cũng suýt nữa thì đè ra làm tăng nữa, cố lắm mới kiềm chế ham muốn giải thích cho hay: “Ngươi là người phàm, không thừa nhận được quá nhiều linh lực.”

“Linh lực?” – Thư Cảnh Càn tỏ ra nghi ngờ, “Linh lực khó khăn lắm mới luyện được, sao ngươi lại cho ta?”

Giao nhân nheo mắt, cười đến gian xảo, “Không sao, mai chúng ta tiếp tục song tu, bù lại nhanh ý mà.”

“Song tu, là…”

Giao nhân nói dối không chớp mắt, “Là không ngừng giao hoan, đạt tới cảnh giới âm dương hài hòa, sau đó cùng nhau tu luyện thành tiên. Thế nào, có muốn thử không?”

Thư Cảnh Càn liếc xéo gã, lột trần sự thật, “Đều là đàn ông cả mà hài hòa cái khỉ mốc?”

“Không sao, ta là yêu, cơ thể thuần âm.”

“Vậy ấy hả.” – Thư Cảnh Càn cười khẩy, “Thế ngươi để ta thượng đi, thải âm bổ dương luôn.”

Giao nhân vẫn cứ cười, càng cười càng đê tiện, “Muốn âm khí, ta rót thẳng vào người ngươi là được mà.”

“Ngươi —” – Thư Cảnh Càn đỏ mặt, tức tối xoay người đi, “Ngủ!”

Giao nhân: “Đúng rồi, ngủ đi, dưỡng sức, mai chúng ta lại giao —”

Thư Cảnh Càn: “Câm mồm!”

Giấc ngủ này, Thư Cảnh Càn nào có ngủ ngon, đầu óc lúc nào cũng nhớ thương cái mông đáng thương của mình, không biết bị sử dụng quá độ có nở hoa hay không.

Trằn trọc mãi, cuồi cùng lại buồn bực mở mắt, thấy Giao nhân đang vô tư nằm ngủ bên cạnh mình.

Không biết cớ sao mà đôi mắt gã lờ đờ, hai má hồng hồng, hệt như bị trúng thuốc mê, điệu bộ thì như khao khát lắm rồi, rất chi là khêu gợi.

Thư Cảnh Càn sửng sốt, lại nhìn thấy bình rượu rỗng không chỏng chơ trên đất thì biết ngay là gã lưu manh này nốc hết rồi.

Đúng là có bao thói hư tật xấu nào gã ta đều chiếm hết, vừa háo sắc vừa hám rượu.

Chọt chọt Giao nhân, xác định gã đã ngủ, Thư Cảnh Càn túm tay nải cách đấy không xa, mò chiếc dao găm bên trong ra.

Dao vừa tuốt vỏ, lưỡi ánh hàn quang, mũi đao sắc lẻm.

Thư Cảnh Càn rũ mắt, đột nhiên xoay người, đâm vào ngực gã.

Động tác mạnh mẽ dứt khoát, nhưng dao đến trước ngực Giao nhân rồi thì không tài nào đâm xuống.

Cắn chặt răng, Thư Cảnh Càn lại giơ tay chực đâm lần nữa, nhưng mũi dao cứ đến gần nơi trái tim Giao nhân lại gian nan dừng lại.

Lòng bàn tay y đã mướt mồ hôi, trán cũng lấm tấm nước, sau khi xoắn xuýt giữa một bên giết gã cho hả giận với một bên không thèm chấp loài súc sinh, rốt cuộc y cũng chán nản buông tay.

Thư Cảnh Càn tuy không dám nói mình là thánh nhân, nhưng bản tính giúp đỡ mọi người, không tạo ác nghiệt đã ăn sâu vào y từ tấm bé.

Người của Tửu Tiên trấn vì ủ rượu mà luôn giữ tâm tính trong sạch, không lẫn tạp niệm, cũng không sát sinh. Mẹ Thư Cảnh Càn tin phật, cha thường xuyên làm việc tốt, ảnh hưởng từ bố mẹ mà từ bé y đã là đứa trẻ mạnh miệng nhưng mềm lòng.

Kết thiện duyên thì hái trái lành với người.

Kết nghiệt duyên thì hậu quả xấu tự gánh chịu.

Bấy giờ, chẳng biết Giao nhân đang mơ thấy điều gì, bao nhiêu sát khí đột nhiên rút đi, môi khẽ nhếch lên, cười đến ngu ngốc.

“Đồ chết bằm!” – Thư Cảnh Càn tát cho gã cái bốp, “Cười cái khỉ ấy!”

Giao nhân không tỉnh, cả khuôn mặt hí hửng đến chân thành, trông thật vô hại.

“Còn cười!” – Thư Cảnh Càn lại cho gã phát tát nữa, có lẽ vẫn còn tức giận, y nhảy chồm ngồi lên người gã, đấm đá túi bụi.

Tâm trạng còn đang sảng khoái, chợt thấy dưới thân có thứ gì đó dựng đứng chọt vào mông mình.

Thư Cảnh Càn ngây ra, dịch mông sang một bên.

Đến khi nhìn rõ là gì thì mặt y bỗng đỏ lựng, muốn nhảy ra nhưng đã bị Giao nhân kéo tay ôm ghì lấy.

Hôn lên trán Thư Cảnh Càn, Giao nhân hỏi y bằng chất giọng trầm bổng hòa trong quyến luyến, “Vừa rồi sao không giết ta?”

Thư Cảnh Càn ngọ nguậy, “Ngươi đưa dao cho ta đi, giờ ta giết cho!”

“Muộn rồi cưng ạ.” – dứt lời Giao nhân áp đảo, đặt y xuống đất, đè người lên.

“A —” – Thư Cảnh Càn đau đớn gào lên, cắn vai gã.

Giao nhân nhìn người khóc lóc ỉ ôi, nhóe môi khẽ nhếch, ôm y càng thêm chặt.

Nếu lần kết hợp trước đó chỉ là sự vui thích thân thể, thì lần này lại thỏa mãn cả linh hồn.

Gã lánh đời ở đây đã mấy trăm năm, lúc nào cũng có kẻ muốn hại gã kiếm lời. Thế nhưng người đang nằm trong vòng tay gã đây, rõ ràng bị làm nhục và uất ức lắm, lại vẫn có thể giữ nguyên tâm tính mà tha thứ cho mình.

Có lẽ, gã đợi ở đây mấy trăm năm, chính là để chờ người như thế.

Một lần gặp gỡ, và một hồi tương phùng.

Dù trước khi bị diệt tộc, từng có thầy tế bói cho gã, nói rằng đời này nhất định gã sẽ gặp một lần tình kiếp, nếu thoát được thì cả đời vô ưu, nếu không sẽ trôi dạt nửa đời còn lại.

Gã không biết người đang nằm trong vòng tay mình có phải là tình kiếp của gã hay không. Gã chỉ biết, truyền thuyết về Giao nhân đã là quá khứ, làm một gã Giao nhân cuối cùng sót lại, theo thời gian trôi cũng dần bị mai một tại con sông dài này.

Vậy nên gã không sợ chết, cũng chẳng sợ yêu một người.

Nếu đã yêu đến tột cùng, thì thịt nát xương tan cũng có sá chi.

Chỉ cần trước khi chết, có người chấm một nét mực nồng lên cuộc đời tẻ nhạt của gã là đủ rồi.