Nhiếp Chính Vương

Quyển 2 - Chương 24




Cơm trưa xong, nhân lúc đợi tiểu nhị thu dọn bát đũa, Bản Vương dò hỏi  “Nghe nói trong khe Thiên Thủy có giao nhân?”

“Ầy.” – tiểu nhị vẩy khăn, “Truyền thuyết thôi, đừng cho là thật.”

“Sao lại không thật?” – viên chủ quầy rảnh rỗi đứng bên nói chen vào, “Nghe nói cả người giao nhân đều rất quý giá, nước mắt hóa thành ngọc, kéo tơ không bao giờ đứt, ngay cả lóc ra cũng có thể lấy mỡ làm dầu thắp vĩnh cửu, giá bán cứ trên trời. Trước có người tung tin bảo gặp quái vật nửa người nửa cá ở khe Thiên Thủy rồi dẫn theo cả đám người xuống nước bắt cơ mà.”

“Thật á?” – rõ ràng là cậu tiểu nhị không biết chuyện này, hăng hái hỏi: “Thế rồi sao, có tìm được không?”

“Chắc là có.” – viên chủ quầy vuốt râu, “Vì đám người đó có trở lại nữa đâu.”

“Hả?” – tiểu nhị rùng mình, “Bị giao nhân ăn thịt rồi à?”

“Ai biết.” – chủ quầy lắc đầu, lại cúi đầu tiếp tục gảy bàn tính.

Bản Vương nhìn sang Diêu Thư Vân vẫn im lặng nãy giờ, cười bảo: “May hôm qua ngươi không quyến rũ được giao nhân đấy, chứ không Bản Vương cũng toi ở đó rồi.”

Diêu Thư Vân hoàn hồn, do dự một lúc mới kể với ta, “Vương gia, kỳ thật hôm qua ở khe Thiên Thủy, hạ quan nghe được tiếng hát rất lạ kỳ.”

Bản Vương sửng sốt, “Tiếng hát.”

“Phải, âm thanh đó như của một nam tử, nhưng lại hơi khác với người thường, khi gần khi xa, lúc hư lúc ảo, hạ quan càng cố nghe thì càng không nghe thấy.”

Bản Vương nheo mắt, “Không gạt ngươi, hôm qua Bản Vương nằm trên tảng đá kia đã mơ một giấc mơ, trong mơ thấy một nam tử nhợt nhạt nhưng rất đẹp, mình người đuôi cá, mị hoặc vô cùng.”

Diêu Thư Vân ngẫm nghĩ, “Chẳng lẽ không phải mơ.”

“Có thể.” – Bản Vương gật đầu, “Nhưng cũng không hẳn là ảo giác. Nếu gã giao nhân kia có bản lĩnh hóa phép mê hoặc chúng ta phi phàm tới thế, thì chẳng lý nào gã lại để hai ta bỏ đi thế cả. Ngươi có biết một thứ tên là ảo ảnh không?”

“Ảo ảnh?”

“Phải, là khi mặt trời rực rỡ nhất, mặt hồ không gió không sóng sẽ xuất hiện.”

“Vậy thì hạ quan từng nghe nói, đồn rằng có người trong khe núi trông thấy mười vạn binh mã tiền triều ùn ùn kéo tới cùng với cả tiếng vó ngựa rầm rầm. Vì đúng là giữa trưa cho nên hắn không tin mình gặp phải ma quỷ, chỉ cho là ảo giác.”

“Chính nó.” – Bản Vương rót thêm trà cho hắn, “Ảo ảnh này không chỉ tái hiện lại cảnh tượng trong quá khứ, đôi khi còn có cả âm thanh. Ví dụ như ta nhìn thấy, còn ngươi nghe được.”

Diêu Thư Vân phấn khích, hai mắt sáng ngời, “Nói vậy, là trong suối đó có giao nhân thật?”

“Chưa chắc, có lẽ chỉ từng có thôi.” – Bản Vương vuốt cằm, âm thầm nuối tiếc, hôm qua chỉ thấy thấp thoáng, rõ ràng không phải là thật.

Chẳng qua, cũng may mà không phải thật.

*

Ra khỏi quán trọ, vì đang lúc rảnh rang nên mọi người rủ nhau lên núi ngắm cảnh, khi đi ngang qua một ngôi miếu, chỉ thấy trước miếu lửa hương nghi ngút, bên trong hương khói nồng nực, biết là đèn nhang cực thịnh, không biết còn tưởng là cháy nhà cơ.

Yến Cửu ngạc nhiên, cản một anh chàng đi ngang lại hỏi, “Miếu này thờ gì vậy?”

Cậu chàng quan sát chúng ta mấy lần, hỏi, “Mấy vị công tử không phải người địa phương phải không?”

Yến Cửu gật đầu, “Chúng ta đến từ Kinh thành.”

“Bảo sao lại không biết, ngôi miếu này tên là miếu Hoa Thần, thờ thần Bách Hoa, chỉ cần cầu nguyện với nàng là có thể tác thành nhân duyên nhé.”

“Thật không đấy?” – Bản Vương tỏ vẻ ngạc nhiên, mà trong lòng đã âm thầm khinh bỉ, thầm nhủ giờ này có Nguyệt Lão trên kia se tơ mai mốt, nào đến lượt vài cái vị thần quèn hạ giới nhúng tay.

Quá nửa là giả thần giả quỷ, biển thủ tiền hương thì có.

Lại chẳng ngờ Yến Cửu rất lấy làm thích thú, tò mò hỏi, “Có linh không?”

“Linh chứ.” – cậu chàng nhanh nhảu đẩy mạnh tiêu thụ, “Mới hôm trước, nha đầu họ Vương cách vách nhà ta lên đây cầu khấn, xin một sợi tơ duyên cầm về, lén lút buộc vào gấu áo của thằng nhóc Lý đầu thôn nhé, đấy, hôm qua người ta đến tịn nhà cầu hôn rồi.”

Yến Cửu tò mò hỏi, “Tơ duyên?”

“Ừ, ai đến đây dâng hương đều được chủ trì đưa cho một sợi tơ duyên, chỉ cần buộc trộm vào gấu áo người mình thương là có thể cầu một đời đầu bạc răng long, tâm đầu ý hợp.”

“Thật chứ?” – mắt Yến Cửu long lanh, trộm liếc ta mấy bận.

Đang yên đang lành, Bản Vương rùng mình một cái.

Đây rõ ràng là bị người ta nhớ thương mà.

Đến trước cửa miếu, Bản Vương trông đâu đâu cũng đầy khí vẩn đục, nghi ngút không tan, làm cóc gì có thần tiên nào ở đây, rõ ràng là lừa đảo.

Nhưng trông Yến Cửu hào hứng, muốn vào lắm rồi, làm Bản Vương cũng không nỡ tạt cho nó gáo nước lạnh, chỉ đành đẩy Diêu Thư Vân vào cùng nó, bản thân thì đứng bên ngoài.

Từng là một thượng tiên mà đi bái lạy một tiểu tiên chẳng tồn tại thì mặt mũi đâu mà ra ngoài nữa.

Gần nửa canh giờ trôi qua, Yến Cửu híp mắt đi ra, tay tầm tơ hồng cẩn thận đặt lên khăn, gói ghém tỉ mẩn, nhét vào áo trong.

Trông còn nâng niu hơn cả ngọc tỷ.

Bản Vương thật chẳng biết nói sao.

Ra khỏi miếu Hoa Thần, dưới chân núi đang tổ chức hội chùa, người đến người đi đông nghịt.

Yến Cửu dẫn đầu đi trước, mua một xiên mứt quả ven đường, ăn một miếng thấy chua loét thế là thưởng cho một viên hộ vệ đi gần, “Ngự ban.”

Viên hộ vệ sung sướng đón nhận, trên đường cứ nắm chặt xiên kẹo Vua ban, không dám bỏ vào mồm.

Bản Vương trông hắn đến là đáng thương, mua cho hắn xiên mứt khác, “Đây ăn cây này đi, còn cây kia cầm về nhà, hàng ngày thắp ba nén nhang mà thờ.”

Diêu Thư Vân đi bên cạnh bật cười, “Vương gia thật là chu đáo.”

Bản Vương lại ném mấy văn tiền cho chủ quán lề đường, cầm cái bánh bao nhét vào mồm hắn, “Còn đây là cho cái mồm liến thoắng của ngươi.”

“Ưm.” – hắn cắn miếng bánh bao, khen nức nở, “Ái cha, vỏ mỏng nhân dày, ngon phết.”

Cả chặng đường cười cười nói nói theo chân Yến Cửu, chỉ thấy đột nhiên nó rẽ vào một con phố, dừng chân trước đài tỷ võ, nhìn chàng thanh niên bị đá xuống đài đang thở hổn hển kêu “Đau”.

Bên trên đài, gã thất phu thắng trận đang vỗ bộ ngực đầy lông lá của mình, hô to: “Bên dưới còn ai dám lên đọ sức với Khâu Bá Hổ ta đây nữa không?”

“Ta!” – một nam tử nhảy lên, đặt chân trên đài tỷ võ.

Khâu Bá Hổ bật cười hô hố, “Bằng ngươi á? Trông chả khác gì con gà rù.” – nói rồi nhảy lên, xoay người đạp giữa mặt người lên khiêu chiến, làm hắn ta ngã chúi chụi xuống đài.

Yến Cửu “Hừ” một tiếng, “Đánh người không đánh mặt, đây rõ là muốn làm xấu mặt người ta.”

Lại chẳng ngờ Khâu Bá Hổ tai thính, nghe thấy thì ngứa mày, “Sao, tiểu tử ngươi không phục hả?”

Yến Cửu cười lạnh, “Ta không phục đấy, ngươi chỉ là hạng thất phu, đầu óc ngu si chưa bàn tới, chỉ riêng võ nghệ thì ngươi còn chưa tiếp được một chiêu của chú nhà ta đâu.”

“Chú ngươi.” – Khâu Bá Hổ nhòm sang đám người, hỏi: “Ai đâu?”

Yến Cửu xoay người, hếch mặt về phía Bản Vương, gọi: “Ngươi lại đây.”

Cực chẳng đã, Bản Vương chạy lại hỏi: “Thiếu gia có gì dặn dò?”

Yến Cửu chỉ tay, rất chi là kiệm lời ra lệnh, “Đánh hắn.”

Bản Vương: …

Dù sao Khâu Bá Hổ cũng có võ vẽ trong người, luyện võ lâu năm, chỉ bằng quan sát đã cảm nhận được thực lực đối phương, nên sau khi săm soi đánh giá Bản Vương vài lượt thì đột nhiên không kênh kiệu như lúc trước, mà quay ra nói với Yến Cửu: “Oắt con ăn nói thì hùng hồn lắm, có bản lĩnh thì đừng có rụt cổ trốn sau lưng người khác, tự lên đây xem nào!”

Yến Cửu mới cứng họng được lúc đã hếch hàm, ra vẻ ta đây, “Bản thiếu gia võ công cái thế, ra tay phi phàm, bằng ngươi cũng xứng đấu với ta?”

Khâu Bá Hổ bỏ ngoài tai lời nó nói, chỉ cười khà khà, “Ta thấy, nít ranh nhà ngươi nhát gan không dám, chưa đủ lông đủ cánh thì đừng có tới đây góp vui, về nhà bú tí mẹ đi.”

“Hỗn xược!” – Yến Cửu đỏ bừng mặt mũi, đang muốn nhảy lên đã bị Bản Vương cản lại, thì thầm vào tai nó mấy câu, sau đó vỗ vỗ vai nó, “Lên đi.”

“Được.” – dưới bao cái nhìn chăm chú, Yến Cửu bước lên đài tỷ võ, khua tay múa chân vẽ ra một động tác võ thuật, rồi bảo: “Xin chỉ giáo.”

Bản Vương cầm viên đá nhỏ trong tay, ngay khi Yến Cửu làm màu xông lên tấn công thì lập tức bắn hòn đá trúng chỗ hiểm của Khâu Bá Hổ.

Gã đau quay quắt, giận dữ trừng trừng về phía Bản Vương, Bản Vương nhún vai ra chiều ngây thơ vô tội. Khi Yến Cửu nhảy lên tấn công lần nữa, đến lượt Diêu Thư Vân bắn hòn đá ra, bay theo một cước của Yến Cửu đập trúng thắt lưng của Khâu Bá Hổ.

“Các ngươi chơi bẩn!” – Khâu Bá Hổ thét lên, muốn kháng nghị, nhưng Yến Cửu cứ xông bừa phứa lên đấm đá gã.

Trong khi đó, Bản Vương và Diêu Thư Vân liên hợp với cao thủ trong cung, bắt tay cầm đá tấn công gã.

Viên đá mang theo cả nội lực có thể đả thương người, Khâu Bá Hổ bị đánh khổ không để đâu cho hết.

Cuối cùng không đấu lại được cả hội xấu tính nhà ta, gã cuống cuồng giơ tay đầu hàng, “Dừng tay, Khâu mỗ nhận thua.”

Bản Vương dừng tay, mỉm cười với Yến Cửu đang vô cùng đắc ý, rồi tự nhiên thấy một bà thím đứng xem trận đấu chạy lên trước mặt Yến Cửu, đánh giá nó mấy lần rồi hưng phấn kêu lên, “Được, rất được, công tử võ công siêu quần, lại tuấn tú đẹp trai, khuôn mặt này, cái mũi này, chộ ôi, cứ như vẽ ra ấy nhé.”

Khen xong lại soi đến bộ y phục hoa lệ của Yến Cửu, “Trông công tử khoan thai quý phái, xuất chúng hơn người, hẳn không phải là con nhà bình thường phải không?”

Yến Cửu nhíu mày, “Đúng thì sao, mà không thì sao?”

Bà ta vội vàng xua tay, “Công tử đừng hiểu nhầm, bà già này nếu đã muốn gả con gái thì đương nhiên phải tìm hiểu gia cảnh nhà đối phương rồi. Hôm nay tỷ võ chiêu thân, công tử đã thắng, Tần Tương Liên ta đây quyết không nuốt lời, không quan trọng ngươi xuất thân thế nào, con gái ta đều gả cho ngươi!”

Yến Cửu: …

Bản Vương: …

Diêu Thư Vân: …

Đám hộ vệ: …

Ối trời, là chuyện tốt đó.