Nhiếp Chính Vương Phi

Chương 15: Ngẩng cao đầu bước vào phủ




"Tam thẩm!" Hai hài tử vội vàng bước lên đón Lý thị.

Vừa rồi ngoài cửa rất loạn, tất cả mọi người ai cũng đều lo chiếu cố Tiêu thị, đến lúc này Lý thị mới đột nhiên chú ý tới sự tồn tại của tỷ đệ Minh Nhạc.

"Này..... đây là có chuyện gì?" Thấy bộ dạng mặt xám mày tro của hai hài tử, Lý thị nhất thời kinh nghi khó hiểu, vội xốc lại tinh thần, mạnh mẽ ôm Minh Nhạc vào trong ngực, vừa móc khăn tay ra lau chùi vết bẩn trên mặt cho nàng vừa hoảng sợ nói: "Sao bây giờ mới đến chứ? Tổ mẫu của con bên trong đã thúc giục nhiều lần, sắp lo lắng muốn chết rồi."

Nàng ta nói như vậy, trong lòng đã hiểu được phần nào.

Nhưng vì muốn xác thực nhận thức đó lần cuối, ánh mắt nhìn nhìn xung quanh, chắc chắn không có nha hoàn thị vệ nào đi theo nhìn thấy mới nghiêm mặt hỏi: "Trên đường có xảy ra chuyện gì sao? Người nhận lệnh đến đón các con đâu?"

"Đều chết hết rồi!" Minh Nhạc khịt khịt mũi, ngập ngừng lên tiếng, gắt gao túm chặt cổ tay áo của Lý thị, hoàn toàn là một bộ dạng đang kinh sợ quá độ.

"Chết... đã chết rồi?" Lý thị hít vào một ngụm khí lạnh, ngạc nhiên há miệng thở dốc.

Minh Tước lúc này mới bước lên, so với Minh Nhạc thì hắn nhìn qua bình tĩnh hơn rất nhiều, vẻ mặt trang trọng nói với Lý thị: "Trên đường xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, nhưng cũng may chỉ bị kinh sợ chứ không gặp nguy hiểm gì, bây giờ bọn con có tiện gặp tổ mẫu không?"

"Nga!" Lý thị kêu lên một tiếng, sau đó lập tức gật đầu, nắm tay Minh Nhạc đi vào cửa phủ: "Các con đi về hướng đó đi, tổ mẫu con đang trông mong được gặp hai đứa đó."

Minh Nhạc chần chờ quay đầu nhìn lại, đám người Tiền Tứ người nào cũng cầm theo cung tên, như hổ rình mồi chỉa vào Trường An bên đường.

"Tam thẩm!" Minh Tước đi về phía trước chỉ chỉ vào Trường An nói: "Người này là ân nhân cứu mạng của con với A Cửu, vừa nảy thị vệ gác cổng không nhận ra con mới nảy sinh một chút hiểu lầm, Tam thẩm có thể gọi bọn họ lui xuống không?"

Lý thị nâng mắt nhìn Trường An một cái, thấy bộ dạng đối phương lạnh lùng như băng, đáy lòng liền cảm thấy người này không tầm thường.

Nhưng so với Tiêu thị cường hoành bá đạo, nàng sẽ biết cách làm người hơn, lập tức nghiêm mặt phân phó đám người Tiền Tứ: "Nếu Tước Nhi đã nói là hiểu lầm thì các ngươi giải tán hết đi. Tiền Tứ, ngươi dàn xếp đưa vị tráng sĩ này đến phòng khách trước, chờ ta báo cáo lão phu nhân trở lại sẽ đáp tạ sau."

Chuyện của chủ tử, hạ nhân bọn họ đương nhiên không dám xen vào. Nếu Lý thị đã ra mặt thì mọi người cũng không làm khó xử nhau nữa, thu tên giải tán.

"Mau vào đi, sáng sớm nay tổ mẫu con rất lo đấy." Lý thị nói xong cười tươi một cái, vẫn luôn nắm tay Minh Nhạc kéo đi.

Trong trường hợp như vậy, dựa theo quy củ thông thường, với bộ dạng này của bọn họ, kỳ thật bọn họ không thể đi bái kiến lão phu nhân trước mặt mọi người được.

Nhưng nếu Lý thị đã cố ý không nhắc tới chuyện cho bọn họ thay y phục trước rồi đến, thì thôi, tỷ đệ Minh Nhạc cầu còn không được nữa là, chỉ ngoan ngoãn đóng vai một người không biết gì đi theo nàng ta xuyên thẳng qua hoa viên, qua sảnh ngoài, rồi lại thản nhiên đi vào Noãn các của lão phu nhân trước mắt bao người.

Đầu tiên là Trường An vung tay đánh nhau ở trước cửa chính, nhưng cuối cùng hắn lại không kiêng nể gì mà tản bộ ở trong phủ....

Cứ như vậy, chuyện trước sau sẽ bị nháo lớn.

Dù là ai muốn "một điều nhịn chín điều lành" mà che giấu cũng không được.

"Mẫu thân, người xem xem ai trở về này!" Lý thị bước một bước vào cửa, tuy nói chuyện rất vui vẻ nhưng biểu tình trên mặt lại không giống như vậy.

Những Cáo Mệnh phu nhân ở đây không ai là người ngu dốt, nghe vậy thần sắc mọi người đều lâm vào biến đổi, không hẹn mà cùng nhìn về phía cửa.

"Tôn nhi, tôn nữ bái kiến tổ mẫu!" Tỷ đệ Minh Nhạc cùng Minh Tước lần lượt bước vào, ngay sau đó không khí trong phòng liền lập tức trở nên trầm trọng.

Hai hài tử đứa nào cũng chật vật, trên y phục còn dính một mảnh bùn bẩn cùng máu đỏ, trên mặt cũng bẩn thỉu không chịu nổi.

Bên góc tay áo phải còn thiếu một góc vải, rõ ràng là bị lưỡi đao sắc bén cắt đứt, trên vạt áo choàng của Minh Tước dính một vết máu đỏ sẫm lớn như vết vẩy mực.

Lão phu nhân chuyển mắt đột ngột, lại thấy phần thịt cách gáy một tấc còn có một vết thương đang nhỏ máu ồ ồ ra ngoài, chỉ cảm thấy hai mắt say sẩm, mí mắt đã muốn dựng ngược lên.

"Này... này..." Lão phu nhân yên lặng một lúc lâu mới lắp bắp nói được một chữ, bất chấp thân phận đặc thù vội vàng dời chân xuống giường sưởi tìm kiếm giầy, muốn bước xuống.

"Tổ mẫu...." Minh Nhạc khịt khịt mũi, tiếp theo đôi mắt đỏ lên, ấm ức chui đầu vào lòng lão phu nhân.

Lão phu nhân ngửi thấy mùi máu tươi trên người nàng, cả kinh chết lặng một lúc lâu, Dịch Minh Tước đứng giữa sảnh quy củ vén lên tà áo bào quỳ xuống nói: "Tôn nhi đường đột, khiến tổ mẫu sợ hãi."

"Đây... đây là làm sao?" Lão phu nhân kinh hồn vươn tay xoa xoa tấm lưng run rẩy của Minh Nhạc, nhất thời hoang mang lo sợ.

Minh Nhạc khó khăn thở hổn hển, đáp không được nói không xong, hết thảy đều do Minh Tước trật tự rõ ràng trần thuật lại những chuyện đã gặp trên đường.

Vài Cáo Mệnh phu nhân có mặt ở đây nghe xong đều xanh mặt, thậm chí lão phu nhân còn nhịn không được mà run rẩy cả người, run giọng nói: "Ban ngày ban mặt, dưới chân thiên tử, có còn vương pháp nữa hay không? Cư nhiên có người dám ra tay độc ác như vậy với gia quyến Hầu phủ ta..."

Bà nói xong còn bị nghẹn lại một hơi trong cổ họng, sắc mặt đỏ lên như lửa đốt.

Minh Nhạc vội vàng bò lên giường sưởi, nửa quỳ bên người bà giúp bà vuốt vuốt ngực, sợ hãi nói: "Tổ mẫu, tổ mẫu làm sao vậy?"

Lý thị thấy tình thế không ổn, vội nhận lấy dầu gió từ Hoàng ma ma xoa xoa cho lão phu nhân, lo lắng khuyên nhủ: "Mẫu thân, xin mẫu thân ngàn lần đừng tức giận, cũng may bọn nhỏ đã an toàn rồi, chưa xảy ra chuyện gì cả, ngài đừng tức mình hại thân."

Lão phu nhân một tay chống trên giường sưởi, một tay giơ lên chỉ ra cửa, lớn tiếng nói: "Gọi lão nhị đến đây cho ta, bảo hắn tự mình đến phủ Kinh Triệu Doãn, nếu trong vòng ba ngày không cho ta được một lời giải thích hài lòng ta sẽ lập tức tiến cung trình báo với Hoàng thượng!"

Từ ba mươi dặm ngoài thành đã tính là địa phương quản hạt, nhưng đề cập đến thân thích phủ Vũ An Hầu, trong kinh phái người đi điều tra cũng coi như hợp lí.

(*quản hạt: sự cai quản, quản lí xã hội ở 1 hạt. Hạt là đơn vị hành chính tương đương cấp phủ gồm nhiều huyện ở thời phong kiến.)

Hoàng ma ma nhận lệnh rời đi, sau đó không bao lâu Dịch Minh Phong cũng nhanh chóng từ ngoài viện bước vào.

Trường bào gấm màu tím, càng làm tôn lên khí chất thanh tuyệt đẹp đẽ quý giá trên người hắn....

So với ba năm trước, bây giờ hắn có phần trầm ổn giỏi giang hơn chút.

"Tổ mẫu!" Bước vào cửa, Dịch Minh Phong cũng không vòng vo, đầu tiên liếc mắt nhìn qua tỷ đệ Minh Nhạc và Minh Tước đứng bên cạnh một cái, sau đó hít một hơi, nói với lão phu nhân: "Con đã phân phó xong xuôi hết mọi chuyện, để bọn muội muội đệ đệ bị kinh hách là lỗi của con, trước đó con đã không lo chu toàn hết thảy, nhưng hôm nay có khách quý đến phủ, xin tổ mẫu người hãy bớt giận!"

Nói xong, hắn thở dài như đang vô cùng bất đắc dĩ.

Mới vừa rồi lão phu nhân còn bị kích thích đến độc ác, hoàn toàn không kiềm chế được tính tình.

Mà lúc này thấy Dịch Minh Phong đến, sắc mặt của bà liền lập tức dịu đi ba phần, lại nhìn sang chúng nữ quyến đang ngồi kín trong sảnh, khoát tay nói: "Tam tức, mang hai đứa nhỏ đi xuống thay đồ trước đi, sau đó tìm đại phu đến xem qua một cái."

"Vâng, mẫu thân!" Lý thị đáp, tiến lui có chừng mực, tiêu sái bước qua, vỗ vỗ mu bàn tay Minh Nhạc ý muốn trấn an.

"Ta đã cho người đưa đại phu đến Trúc Ý hiên rồi, Tam thẩm đưa bọn họ qua đó đi!" Dịch Minh Phong nói.

Lý thị ôn hòa gật đầu, lão phu nhân nghe vậy, vẻ mặt kéo căng thật lâu rốt cuộc mới thấy dịu đi, thậm chí còn lộ ra thần sắc tán dương.

Người này quả nhiên rất khéo léo, cẩn thận.

"Cảm ơn Tam ca ca!" Lúc vai lướt qua vai Dịch Minh Phong, Minh Nhạc hơi gượng gạo cười cảm kích với hắn một cái.

"Đi đi!" Dịch Minh Phong gật đầu, vẻ mặt thản nhiên, không thấy có bao nhiêu cảm xúc.

Minh Nhạc rũ mắt xuống, theo Lý thị bước về phía cửa, vừa ra đến cửa, bước chân nàng bỗng dừng lại một giây, ghé mắt nhìn thoáng qua Tôn thị ngồi dưới tay lão phu nhân, ý cười trong đáy mắt càng trở nên sắc bén thâm sâu...

Nếu Bành Tử Sở đã lách mình trốn tránh, vậy thì hôm nay, ngươi bỏ lại mặt mũi ở đây thay hắn đi!