Nhiếp Chính Vương Phi

Chương 1: Dưới mưa côn




Editor: Caarmtus1510

Dịch Minh Lan bị hai ma ma cao lớn vạm vỡ khống chế, tóc tai y phục hỗn độn, chân trần đứng trên đường mòn rải đá cuội ở hậu viện.

Tiết xuân se lạnh, kiện trung y đơn bạc trên người nàng đã sớm bị gió lạnh thấm qua, khiến nó tựa như bị phủ lên một tầng băng, cổ áo mở rộng lộ ra da thịt trắng bóng mềm mịn, nhưng trên mặt lại là rất nhiều vết bầm xanh tím. Hai dây áo trước ngực bên rơi bên nguyên vẹn, làm lộ ra một góc yếm vàng nhạt bên trong, hình thêu thủ công hoa hải đường đang nghiêng nghiêng vô cùng tinh xảo cũng do đó mà bị kéo lệch ra ngoài, đường chỉ vàng như đang tỏa sáng trên nền vải đỏ tươi diễm lệ như lửa đốt, vừa nhìn vào đã khiến người ta đau mắt.

Ở trong đình đối diện, thiếu phu nhân của phủ Bình Dương Hầu là Dịch Minh Chân, nàng ta tay cầm chén trà bằng gốm sứ men xanh đang ngồi ngay ngắn ở trên, phía sau lưng là hơn hai mươi nha hoàn bà tử, hiển nhiên là bộ dạng tam đường đang phán xử.

Dịch Minh Lan đần độn đứng ở nơi đó, khí lạnh từ lòng bàn chân xâm nhập thẳng lên trên, thế nhưng thân thể nàng ngay cả khí lực để run rẩy cũng không có.

Trước đó khoảng một lúc, nha hoàn Ngọc Bích bên người nàng như thường lệ mang nước ấm vào phòng gọi nàng dậy, khi xốc màn lên nàng ta tựa như thấy quỷ, ngay sau đó từ trong viện liên tiếp phát ra các tiếng hét sợ hãi. Nam tử đang ngủ yên bên cạnh nàng sợ hãi nhảy xuống giường, vội lụm lên y phục nằm đầy dưới sàn rồi gấp gáp chạy ra ngoài. Dịch Minh Lan thậm chí còn chưa kịp phản ứng, lúc nhận thức được thì Dịch Minh Chân đã dẫn người đến tới cửa, bắt lại người nọ đang chạy.

Toàn bộ trong viện gà bay chó sủa, tất cả giống như là một giấc mơ vậy, xảy ra bất ngờ không kịp đỡ. Bành Nham tựa như dính chặt với cái sàn, trừ bỏ hai chữ "oan uổng" ra, ngay cả một câu nghiêm chỉnh cũng không nói được. Chỉ trong giây lát hắn đã bị gia đinh kéo đến hậu viện giao cho Bình Dương Hầu phu nhân xử trí, cả nàng cũng bị người ta thô bạo lôi xuống giường kéo dài tới hậu viện.

Bành Nham là đệ phu của nàng, không cần nói cũng biết đây là kết quả sau tiết mục bắt kẻ thông dâm trên giường.

Lưu ma ma bưng một chén cháo bột mới nấu lên, Dịch Minh Chân lơ đảng đụng chiếc vòng tay được làm từ Ngọc Dương Chi cực phẩm của mình vào cái chén một cái làm phát ra tiếng vang thanh thúy, thanh âm kia vốn là cực kì mỏng manh, nhưng tại lúc không khí yên lặng đến mức một cây châm rơi xuống cũng có thể nghe thấy này nó lại chẳng khác nào một tiếng kinh lôi vang trời, toàn bộ người trong viện lâm vào im lặng.

"Muội muội, ngươi còn chưa chịu nhận tội sao?" Dịch Minh Chân thở dài một cái, đôi môi đóng mở phun ra âm thanh thanh thúy, mang theo một loại ma lực biết chấn nhiếp người khác.

Lúc này người có quyền quản lí phủ Bình Dương Hầu vẫn còn là lão phu nhân Tôn thị, nhưng Thế tử phu nhân Dịch Minh Chân này cũng không phải người có tiếng mà không có miếng, nàng ta đường đường là Tứ tiểu thư của đệ nhất thế gia -- phủ Vũ An Hầu chiến công hiển hách, vị trí chủ mẫu cũng từ đó mà hạ bút thành văn.

Dịch Minh Lan thông minh mạnh mẽ vội xốc lại tinh thần, hai bà tử nhìn mặt đoán ý, đá một cước lên chân nàng ép nàng quỳ xuống.

Cơ thể một tiểu thư hầu môn luôn sống trong an nhàn sung sướng như Dịch Minh Lan vốn đã mảnh mai, sau khi sinh xong vẫn chưa được hồi phục hoàn toàn, còn rất yếu. Nhưng hai bà tử vì muốn biểu hiện lòng trung thành của mình nên ra khi tay hoàn toàn không chút lưu tình. Dịch Minh Lan kinh hãi hét lên một tiếng, người khụy xuống mặt đất.

Đá cuội này là đá năm trước Bành Tu đã sai người đến vùng sông nước ở ngoại thành chuyển về đây để trang trí viện cho nàng, tuy mỗi viên được mài rất bóng loáng nhưng khi đắp độ bằng phẳng lại không có, thế nên đầu gối vừa va chạm vào liền lập tức đau nhức tận tâm can.

Dịch Minh Lan bị khống chế thô bạo, nhưng lúc này nàng hoàn toàn mặc kệ, bất chấp mọi xiềng xích mà vội ngẩng đầu lớn tiếng cãi lại: "Tứ tỷ tỷ, muội không có, tỷ tin muội đi, muội thật sự không có làm ra chuyện gì có lỗi với phu quân." Lúc này nàng mới phát hiện, bởi vì rét lạnh nên giọng nàng đã ẩn ẩn phát run.

"Ngày thường phu quân vẫn luôn sủng ái ngươi, bây giờ hắn chỉ mới rời nhà mấy ngày thôi mà ngươi lại dám làm ra chuyện dơ bẩn bậc này. Ngươi bảo ta nên làm thế nào cho phải??" Dịch Minh Chân như không nghe thấy nàng nói gì, chỉ thở dài buông bát trà trong tay xuống, từng bước từng bước dẫm lên đá cuội nhấp nhô đi về phía nàng.

Tươi cười trên mặt nàng ta mang theo vô tận trào phúng, Dịch Minh Lan mơ hồ còn thấy được một loại xúc cảm oán độc ngập tràn trong đôi mắt đối phương. Ánh mắt kia sao lại xa lạ đến vậy...

"Tứ tỷ tỷ.....là tỷ hại ta?" Trong đầu chợt lóe qua một ý nghĩ, Dịch Minh Lan lắc đầu khó tin, kinh ngạc nhìn Dịch Minh Chân cười tươi đến chóa mắt.

"Ta hại ngươi?" Dịch Minh Chân bật cười lớn, theo sau là đôi mắt đen lạnh lẽo đến rùng mình, nàng ta chậm rãi đưa tay xoa xoa đôi gò má lạnh ngắt đầy vết xanh tím của Dịch Minh Lan.

Vì vừa rồi cầm tách trà nên đầu ngón tay nàng ta vẫn còn lưu lại hơi nóng, nhưng móng tay được phủ lớp sơn lại trắng mịn lạnh lẽo như tuyết, tựa như năm con rắn độc máu lạnh đang bò trên da mặt nàng, khiến cho Dịch Minh Lan không nhịn được mà phát run.

Nàng ý thức được Dịch Minh Chân muốn làm gì, theo bản năng vội rụt cổ lại, nhưng ngay lúc đó đã cảm thấy da mặt đau rát tê rần.

"A!" Dịch Minh Lan bị đau hô to một tiếng, quay đầu sang chỗ khác né tránh, máu tươi tanh tưởi liền lập tức nương theo đường cong của đôi gò má trắng thuần chảy xuống.

Lưu ma ma vội vàng lấy khăn tới cho Dịch Minh Chân lau tay. Dịch Minh Lan khó thở ngước mắt nhìn lên đôi mắt đầy phẫn hận của nàng ta, không thể tin hỏi: "Tại sao? Tại sao Tứ tỷ tỷ lại muốn hại ta như thế? Chúng ta đã cùng nhau lớn lên dưới một mái hiên, chúng ta là tỷ muội!"

"Dịch Minh Lan, xem ra ngươi vẫn chưa thông suốt lắm đâu!" Dịch Minh Chân chậm rãi lau lau vết máu dính trong kẽ ngón tay, vẻ mặt âm u mở miệng: "Chỉ có ta mới là đích tiểu thư của phủ Vũ An Hầu, là Thế tử phu nhân được phu quân đến cưới hỏi đàng hoàng rước vào cửa, ngươi thì là cái gì? Bất quá chỉ là một tiện thiếp chơi nhạc cùng người thôi, ai thèm là tỷ muội với ngươi? Ta sao? Ngươi mà cũng xứng?"

Ngay lúc này mà Dịch Minh Chân còn muốn thảo luận vấn đề đích thứ tôn ti với nàng? Dịch Minh Lan chỉ cảm thấy hô hấp bị kiềm hãm, toàn bộ trái tim như bị người ta xé rách, máu chảy đầm đìa. Những chuyện vốn đã bị nàng đè nén dưới đáy lòng bấy lâu nay nháy mắt đều đã bị kéo trồi ra khỏi mặt nước, khiến nàng đau lòng gần như muốn chết đi sống lại.

Công huân của phủ Vũ An Hầu ngày hôm nay chính là do một tay tổ phụ cùng phụ thân mang thịt máu của mình ra đúc thành, nàng mới thật sự là đích tôn đích nữ chân chính của phủ Vũ An Hầu. Nếu chẳng phải năm năm trước huynh trưởng ngoài ý muốn té ngựa bỏ mình thì còn lâu cái vị trí Vũ An Hầu kia mới tới phiên Nhị thúc phụ ngồi!!! Phụ thân bỏ mình, huynh trưởng chết thảm, mẫu thân không chịu nổi đả kích cũng nhanh chóng ra đi, ngay cả tiểu muội Minh Nhạc cũng...

Dịch Minh Lan lòng chấn động kịch liệt, đôi mắt vốn đã xám như tro tàn đột nhiên dấy lên một tia sáng sáng ngời, nàng vội vàng nhìn qua mọi nơi trong viện một lần. Quả nhiên, ở một góc tối không bắt mắt nhất sau lưng đám ma ma già nha hoàn hung thần ác sát có một bóng dáng gầy yếu nho nhỏ.

Minh Nhạc! Đó là tiểu muội cùng mẹ với nàng - Minh Nhạc!

Ngay ngày huynh trưởng Dịch Minh Phàm xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tiểu muội Minh Nhạc năm ấy mới năm tuổi đột nhiên vô cớ mất tích. Sau một đêm tìm kiếm mới phát hiện đứa nhỏ này nằm trong một bụi cỏ cách bãi tha ma năm dặm. Không biết đầu đứa nhỏ này bị đụng ở đâu mà đầy người máu me, hôn mê bất tỉnh. Thái y phải chuẩn trị cho nàng ba ngày, người mới sống lại. Nhưng từ đó, nàng lại biến thành một đứa ngốc, chưa từng mở miệng nói một câu trong suốt năm năm qua.

Đứa nhỏ kia phỏng chừng rất sợ hãi, thân mình gầy teo nho nhỏ cuộn thành một đoàn, tựa như một con mèo con nhỏ đang cuộn mình dưới một góc bậc thang sau đình. Cả người phát run, ánh mắt co rúm lại. Nàng bây giờ cũng giống như nàng năm năm nay, vẻ mặt ngoài sợ hãi cũng chỉ có tràn ngập sợ hãi.

Các chuyện cũ thảm đạm kia, Dịch Minh Lan một chút cũng không muốn nhắc.

Dịch Minh Chân ơi Dịch Minh Chân, ngươi ngụy trang nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng chịu lộ mặt. Một chiêu sát muối lên miệng vết thương kia của ngươi coi như đã thành công giúp ta được mở to mắt nhìn rõ!

Đúng rồi, tất cả chuyện này đều là do Dịch Minh Chân làm ra. Nàng chưa bao giờ biết rằng trước nay giữa các nàng lại có mối hận "khổ đại thâm cừu" lớn đến như vậy.

Dịch Minh Lan đầu gối run run một cái, thân mình xụi lơ ngã xuống đất.

"Vậy thì thế nào? Chẳng lẽ những năm qua chúng ta không phải là người một nhà sao? Ta vốn đã trắng tay, vì sao ngươi vẫn không chịu buông tha cho ta?" Nàng ngây ngốc ngẩng đầu nhìn Dịch Minh Chân, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, lướt qua miệng vết thương bị móng tay cào rách, đau xót. Bộ mặt càng lúc càng chật vật dữ tợn thêm.

Trong quá khứ, khuôn mặt thanh lệ thoát tục này của nàng đã từng được Thái hậu tán thưởng qua. Bây giờ được thấy nàng chật vật không thôi, Dịch Minh Chân mới cảm thấy thoải mái một chút.

"Có trách thì trách ngươi không biết nhận mệnh, không biết vị trí mình ở đâu, cứ một hai phải ôm bằng được cây đại thụ Bình Dương Hầu này không buông!" Dịch Minh Chân tùy tay quăng lại chiếc khăn vào người Lưu ma ma, sau đó nhấc la quần váy lụa Bát Phúc lên, chậm rãi ngồi xổm xuống, cúi người lại sát Dịch Minh Lan, mỉm cười.

Dịch Minh Lan đờ đẫn ngồi đó, không cử động, chỉ rơi lệ.

Dịch Minh Chân ra sức ngửi mùi máu tươi tỏa ra từ khắp người nàng, biểu cảm như đang cực kì hưởng thụ, thỏa mãn. Cuối cùng môi đỏ hé mở, dùng âm lượng người khác không nghe được, thổi từng chữ từng chữ rõ ràng vào trong tai nàng: "Nam nhân Bành Tử Sở này, chỉ có thể là của một mình ta, ngươi hiểu không?"

Bành Tử Sở? Bành Tu!

Dịch Minh Lan ngạc nhiên, chỉ cảm thấy có năm tia sét đang không ngừng oanh tạc trong đầu mình, cả người nhất thời như bị hút máu sạch sẽ. Không cần mở miệng đòi giải thích, tất cả đều đã hoàn toàn mất ý nghĩa.

Mọi người đều biết, Bình Dương Hầu cùng Thế tử của mình phụng theo hoàng mệnh đi đẩy nhanh thủy lợi ở Bắc Giang đã hơn một tháng, hắn không ở kinh thành, hắn chưa từng hồi phủ. Trước mắt bao người, Dịch Minh Lan nàng là trần truồng cùng đệ đệ Bành Nham của hắn ở trên giường!!

*Bối phu trộm hán, thúc tẩu loạn luân!

(*lén ngoại tình sau lưng chồng, chị dâu loạn luân với em chồng!)

Có tội danh như vậy áp chế, Bành Tu ơi Bành Tu, mưu kế một tên trúng hai con chim nhạn này của ngươi đúng là tuyệt diệu. Quan trọng là nhân chứng vật chứng đều đã lấy được, khiến cho ta căn bản hết đường chối cãi!

Hương vị mồ hôi dưới lớp y phục của hắn tựa hồ vẫn còn vương trên da thịt khắp người nàng, trong bóng đêm hắn bá đạo mà cuồng nhiệt ôm lấy nàng, lần lượt xâm chiếm, mỗi một lần va chạm đều mang theo ý chí phá hủy mãnh liệt.

"A Lan, A Lan, A Lan, nàng là của ta! Ta muốn nàng, nàng là của ta!" Giọng hắn nhè nhẹ lọt vào tai, dư âm triền miên tựa như vẫn còn vang vọng bên tai, khi mở mắt ra đó cũng là lễ vật cuối cùng mà hắn tặng cho nàng, chính là....

Tự tay đưa nàng xuống địa ngục!

"Ha!" Tiếng cười khổ thê lương tràn ra khỏi cổ họng, toàn thân Dịch Minh Lan mềm nhũn như một bãi bùn lầy mềm mại gục xuống.

Dịch Minh Chân thế này mới cảm thấy mỹ mãn một lần nữa, đứng dậy, đúng lúc này sau lưng phát ra một tiếng nói tục tằng của ma ma: "Phu nhân đến!"

Dịch Minh Chân mắt đen khẽ động, bước nhanh đến hành lễ với Tôn thị: "Bái kiến mẫu thân!"

Tôn thị trong cơn giận dữ không thèm đếm xỉa tới nàng ta, chỉ bước nhanh đến trước mặt Dịch Minh Lan, vung tay áo lên lạnh lùng nói: "Ngươi ở đây làm cái gì? Còn không mau xử trí con tiểu tiện nhân không biết liêm sỉ này, tránh làm bẩn mắt của ta!"

Dịch Minh Lan hoàn toàn không có phản ứng với lời nói của bà ta, chỉ ngồi ngơ ngác như người chết, Dịch Minh Chân thấy thể không khỏi lộ ra vẻ mặt khó xử, giả bộ khuyên giải nói: "Là tức phụ vô dụng, nhưng Ngũ muội muội dù sao cũng là người từ phủ Vũ An Hầu của con bước vào đây, chuyện này vẫn nên để muội ấy giải thích một chút."

"Nhân chứng vật chứng đều đã lấy được, bắt quả tang ngay tại trên giường, nàng còn mặt mũi biện bạch cái gì nữa?" Tôn thị hiển nhiên đã tức giận đến đỉnh điểm, không một chút tình cảm nói: "Nếu ngươi đã vì tình cảm tỷ muội cùng nhà mà không ra tay được thì an vị ở một bên đi, chuyện chỗ này ta sẽ xử lý."

"Này....nhưng còn phu quân bên kia...." Dịch Minh Chân làm bộ thất kinh, còn muốn khuyên nữa nhưng Tôn thị rõ ràng đã không còn kiên nhẫn, hung hăng quay đầu trừng mắt liếc nàng ta một cái. Dịch Minh Chân lập tức sợ hãi cúi đầu lui xuống, ngượng ngùng để Lưu ma ma kéo về trong đình.

Dịch Minh Lan vô cảm lạnh lẽo nhìn từng nhất cử nhất động của nàng ta. Ánh mắt Dịch Minh Châu nhìn nàng mang theo một chút thương xót, nhưng tận sâu bên trong đáy mắt thật ra lại là vô vàng ác độc cùng chế giễu.

Đúng lúc này, một phụ nhân từ cửa bên hông hoa viên đột nhiên vọt vào, tru lên một tiếng đầy thê lương, người tới là thiếp thất của Bình Dương Hầu Bành Nghiệp - Lục di nương. Lục di nương cơ hồ đang nổi cơn điên, mạnh mẽ xô ra đám nha hoàn bà tử sắp sửa cản nàng ta lại, không nói không rằng xông lên vừa đánh vừa xé bộ y phục đơn bạc trên người Dịch Minh Lan, miệng tuyệt vọng kêu lên giống như một con dã thú bị thương: "Ngươi trả con cho ta, ngươi là đồ tiểu tiện nhân, đều tại ngươi, tại ngươi, ngươi mau trả con cho ta!"

Lục di nương ba mươi cái xuân xanh, là người sinh ra con trai út cho Bành Nghiệp. Gần đây mẫu tử hai người họ rất được Bành Nghiệp sủng ái. Dịch Minh Lan thấy nàng ta như vậy, một bộ dạng người không người quỷ không ra quỷ liền đã hiểu....

Bành Nham chỉ sợ đã bị Tôn thị mượn cớ xử trí rồi!

Trong lòng nàng đột nhiên sinh ra một dự cảm không lành, còn chưa kịp làm gì thì Tôn thị đã vung tay lên xác nhận dự cảm của nàng là đúng. Cùng lúc đó, Trịnh ma ma quản sự bên người Tôn thị ôm một đứa bé còn bộc vải từ ngoài viện đi vào, tiếng trẻ con khóc to vang vọng toàn bộ tiểu viện

Dịch Minh Lan càng thêm sợ hãi, tay chân luống cuống ôm chặt lấy chân Tôn thị, hoảng sợ lắc đầu, đau khổ cầu xin: "Mẫu thân, mẫu thân không cần mà, trẻ nhỏ vô tội, là vô tội, mẫu thân tin tưởng con, con không có làm ra chuyện gì có lỗi với phu quân hết, con thật sự không có, mẫu thân...."

Tôn thị lạnh lùng liếc nàng một cái, mặt không chút thay đổi vẫy vẫy tay nói: "Xử trí cả hai!"

"Vâng, phu nhân!" Trịnh ma ma lĩnh mệnh, mắt vội vàng đảo qua khắp nơi, sau đó liền ôm đứa bé đến một cái lu gần bên đình hóng gió.

"Không được....." Dịch Minh Lan thét lên chói tai, vùng vẫy khỏi trói buộc muốn chạy đến ngăn cản, Lưu ma ma thấy thế vội căng cổ họng kinh hô một tiếng: "Mau giữ Lan di nương lại!!"

Phần lớn người viện này đều là người của Dịch Minh Chân mang đến, lập tức có bốn năm bà tử ba chân bốn cẳng ùa lên chế trụ Dịch Minh Lan lại đầy thô bạo.

Dịch Minh Lan như điên rồi, ra sức giãy dụa, lại chỉ có thể trơ mắt nhìn khuôn mặt đỏ bừng nhỏ nhắn của đứa bé bị ấn xuống mặt nước lạnh băng từng chút, từng chút một. Chỉ trong một cái chớp mắt, tiếng khóc to nhỏ rõ ràng của đứa bé liền lập tức vì bị nước xâm nhập mà im bặt. Tay chân nho nhỏ vô lực quơ quơ hai cái liền ngừng lại, bất động trên khủy tay Trịnh ma ma.

Trong viện lập tức là một mảnh tĩnh mịch, Lục di nương trợn mắt há hốc mồm siết chặt góc áo Dịch Minh Lan, sắc mặt vì sợ hãi mà trở nên xanh mét.

Dịch Minh Lan bất động khóc, đứng xa xa nhìn về phía bộc vải nho nhỏ, một lúc lâu sau bỗng nhiên lại ngửa mặt lên trời mà bật cười.

Đây là một hồi âm mưu, Bành Tu, Dịch Minh Chân còn có Tôn thị, bọn họ người người tham dự liên kết với nhau, hoàn hảo khiến cho nàng không kịp trở tay, không chê vào đâu được.

Nàng quay đầu lại nhìn Lục di nương, toét hõm miệng ra lớn nhất có thể mà cười, làm miệng vết thương trên mặt càng thêm nổi bật, tạo ra loại cảm giác thảm thiết như tu la đến từ địa ngục.

"Xem kìa, xem kìa, con ta bây giờ cũng không còn nữa, di nương có thấy thống khoái hay chưa?" Giọng của nàng rất nhẹ, cảm xúc mềm mại như đang dụ con nít đi vào giấc ngủ vậy. Giọng điệu kết hợp với ngọn lửa cừu hận đang kịch liệt thiêu cháy trong đôi mắt kia cùng biểu tình lãnh khốc trên khuôn mặt, có vẻ không hợp nhau.

Lục di nương chỉ cảm thấy da đầu mình run lên, lảo đảo lui về sau vài bước, không dám nhiều lời một chữ. Mặc dù nàng ta ngu xi, nhưng bây giờ xem cũng hiểu được, mức độ nông sâu của chuyện này không đơn giản như mặt ngoài người khác thấy.

Thấy chuyện đã xong, vài bà tử đang kiềm chặt tay chân nàng lại thô bạo buông ra, Dịch Minh Lan cả người mềm nhũn, phịch một tiếng quỳ gối trên đất. Sau đó nàng lại mạnh mẽ chống người đứng lên, mặt không chút thay đổi bước từng bước lên con đường mòn đá cuội, dần lại gần bộc vải mà mình luôn thương yêu nâng niu trong lòng. Thân người gầy yếu phảng phất tựa như một u hồn du đãng không ngừng.

Trịnh ma ma hoảng sợ, bất giác nắm chặt thi thể trẻ sơ sinh trong tay, lui lui về sau. Tôn thị hoãn hơi một chút rồi lại quát lớn lần nữa: "Còn chờ cái gì? Loạn côn đánh chết con tiểu tiện nhân không biết liêm sỉ này cho ta!"

Nhóm bà tử trong viện tuân lệnh, cầm theo gậy gỗ đồng loạt xông lên, dùng hết sức lực tiếp đón lên người Dịch Minh Lan. Dịch Minh Lan không khóc cũng không kêu đau, chỉ nhìn chằm chằm không dời mắt vào bộc vải bao bọc xác con nàng, từng bước kiên cường, ung dung đi qua. Thân thể nàng không ngừng bị đánh, vài lần bị đánh đến té ngã, thế nhưng nàng lại tựa như không cảm thấy đau, lại lần nữa đứng lên, chấp nhất đi về phía có đứa con mà nàng dứt ruột sinh ra. Mãi đến lúc nàng cứng ngắc quỳ ở một nơi nào đó, rốt cuộc đứng dậy không nổi nữa

Nhóm bà tử bị sát khí trên người nàng làm cho kinh sợ, bất tri bất giác dừng tay lại. Dịch Minh Lan thế này mới chậm rãi dời mắt nhìn về phía Dịch Minh Chân thản nhiên ngồi trong đình hóng gió. Lúc đó Dịch Minh Chân rũ mắt nhàn nhã từ tốn nhìn vào lá trà trong tách, hơi nóng mờ mịt tràn ra, khiến cho khuôn mặt được trang điểm tinh tế của nàng ta phảng phất như đang đắm chìm ở bên trong mộng tưởng xa xôi.

Trái lại với chính mình, Dịch Minh Lan nghĩ mà bật cười, nhưng tiếng cười đi qua cổ họng lại vô cớ trở thành tiếng kêu rên khàn khàn mà thê lương....

"Bành Tử Sở, hôm nay ngươi đối đãi với ta như vậy, ta chết không nhắm mắt, ta rủa Bành thị ngươi một nhà đoạn tử tuyệt tôn, chết không được tử tế!"

Tôn thị bị vẻ mặt oán giận của nàng nhiếp tỉnh, sau đó hoàn hồn nghe nàng mắng nhi tử thân yêu nhà mình, không khỏi thẹn quá hóa giận, bỗng nhiên xông lên hai bước đoạt lấy gậy gỗ trong tay một bà tử hung hăng đánh xuống đầu Dịch Minh Lan.

Máu loãng ấm nóng dưới mưa gậy tự động uốn lượn chảy xuống, Dịch Minh Lan nửa quỳ ở nơi nào đó cũng chỉ bật cười, cười một hồi, cuối cùng trên mặt lại toàn là nước mắt cùng máu loãng pha trộn với nhau, tầm mắt phía dưới chỉ còn là một mảnh tàn hồng....

Trong viện loạn thành một đoàn, không ai chú ý tới đôi đồng tử của Dịch Minh Nhạc đang cuộn mình trong góc tối cũng bị một màn huyết sắc đó nhuộm đỏ. Kinh sợ, thống khổ, không cam lòng, đủ loại cảm xúc biến ảo đan xen. Vào một khắc nào đó, đôi mắt vốn trong trẻo lạnh lẽo bỗng nhiên nổi lên điên cuồng thiêu đốt, hận thù quay cuồng che lấp trời đất, càn quét mà tới!