Lông mi Tiêu Cư Mạo khẽ run, chợt nghe được thanh âm khẽ vang lên bên cạnh, "Bệ hạ, người tỉnh rồi?"
Hắn mở to mắt, nhìn thấy Triệu Toàn nếp nhăn đầy mặt, ngồi dậy, thanh tỉnh đầu óc, "Định Quốc công đâu?"
Triệu Toàn thầm nghĩ: Hoàng Thượng đối với Định Quốc công quả nhiên khác biệt hẳn, vừa tỉnh dậy đầu tiên là hỏi tới Định Quốc công rồi.
"Định Quốc công đang luyện võ trong sân ạ."
Người luyện võ xác thực có thói quen luyện công buổi sáng, Tiêu Cư Mạo gật đầu, "Trẫm muốn dậy."
Sau khi Triệu Toàn giúp hắn rửa mặt chỉnh lí y phục xong, chân trời màu trắng bạc rốt cuộc cũng ánh lên một chút sắc đỏ, mặt trời vừa lên, Tiêu Cư Mạo bước ra khỏi phòng, nhìn thấy dưới tàng cây hòe trong viện dáng người anh tuấn của ai kia.
Đàm Thời Quan nghe động tĩnh, lập tức dừng lại nhìn về hướng Tiêu Cư Mạo, "Thần làm ồn đến Bệ hạ?"
Tiêu Cư Mạo lắc đầu, nhìn Đàm Thời Quan vì vừa mới luyện võ xong mà có cảm giác tinh thần sảng khoái, nhìn nhiều thêm chút lại ngứa ngáy thêm chút.
Hắn đã có một khoảng thời gian dài bỏ bê luyện tập, thân thể bây giờ cũng lười biếng hẳn ra, cứ tiếp tục như vậy cũng không được.
Nhìn thấy thanh kiếm đặt tựa dưới tán cây hòe, Tiêu Cư Mạo bước qua cầm lên trong tay, nhìn Đàm Thời Quan, "Định Quốc công, mượn bảo kiếm dùng một lát."
Hắn từng luyện kiếm, hơn nữa kĩ thuật cũng không tệ lắm, thanh kiếm cầm trong tay hắn đây rõ ràng chính là thanh kiếm do đại sư rèn đúc mà có, hàn quang chợt lóe, sắc bén vô cùng, Tiêu Cư Mạo đột nhiên nhớ tới mẫu phi trước đây từng dạy kiếm pháp cho mình, đứng trong viện bắt đầu múa kiếm.
Thường phục màu đen thêu hoa văn chìm ánh kim theo động tác múa kiếm của Tiêu Cư Mạo cũng lay động theo, trên không trung xoẹt qua thành đường cong duyên dáng, kiếm ý dứt khoát chuẩn xác, hăng hái tự nhiên, Đàm Thời Quan quan sát, cảm thấy so với trước đây là mềm mại thì bây giờ kiếm ý của người này đã thêm nhiều chút ý cường thế bá đạo.
Quả nhiên, hổ con giấu móng vuốt bây giờ đã chịu phơi bày ra để trở thành bậc vương giả.
Hắn gọi Triệu Toàn đi pha chút trà, đặt trên bàn đá.
Tiêu Cư Mạo luyện trong chốc lát, dừng lại nghỉ ngơi, Triệu Toàn vốn định bưng trà qua đưa cho hắn, nào biết Định Quốc công còn nhanh hơn, đã đem trà đưa tới tay Bệ hạ lúc nào chẳng hay.
Tiêu Cư Mạo mặt mày đều mang ý cười, đón lấy tách trà từ tay hắn uống thanh thanh cổ họng, nói: "Đêm qua có động tĩnh gì không?"
Triệu Toàn nghĩ thầm, ngoại trừ chuyện của Đới Vinh, hình như không còn chuyện gì khác.
Đàm Thời Quan nhẹ gật đầu, "Sau nửa đêm quả nhiên bắt được thêm mấy người."
Tiêu Cư Mạo nghe xong liền tức giận, đồng thời cũng cảm thấy đây là chuyện đã trong dự tính, nếu như hắn không sinh lòng nghi ngờ đám người kia, đương nhiên sẽ không tự dưng cho người đi theo dõi động tĩnh của họ làm gì.
"Đều đi đến Thái phủ để báo tin?"
"Đúng vậy."
Mũi kiếm trên mặt đất hung hăng vạch một cái, "Ai cho bọn chúng có lá gan đó!"
Triệu Toàn nhìn thấy Tiêu Cư Mạo tức giận, vội vàng nói: "Bệ hạ bớt giận, cẩn thận long thể."
Tiêu Cư Mạo thực chất cũng không cảm thấy tức giận gì nhiều, chỉ là có chút thất vọng thôi, hắn đưa tách trà trả lại cho Đàm Thời Quan, lại tiếp tục quay sang luyện kiếm, chỉ là trong kiếm xuất ra lại thêm vài phần sát ý.
Thời điểm Trần Phong đi tới thỉnh an, liền nhìn thấy cảnh tượng Hoàng đế trẻ tuổi ở trong viện luyện kiếm, cầm trên tay là thanh kiếm bảo bối bình thường không ai dám động tới của Định Quốc công.
Mẫu thân của Hoàng thượng đúng thật là xuất thân từ bên ngoài, lại là con nhà võ, nên võ nghệ bất phàm khỏi phải nói, mà Hoàng thượng biết chút kiếm pháp cũng không có gì lạ.
Vả lại, hắn nhìn thấy Bệ hạ đúng là rất có khả năng trong chuyện này, dáng người linh động, kiếm pháp phiêu dật, mà lại thêm chút khí chất thanh lẫm *, phong độ lẫn tư thái đặc biệt thanh tú, mỗi một chiêu thức xuất ra đều đẹp như tranh vẽ.
*清凛 ( Thanh lẫm): Thanh trong thanh tĩnh, yên lặng; Lẫm: Nghiêm nghị, rét lạnh.
Dưới tàng cây hòe trong viện, Định Quốc công nâng tách trà yên lặng dõi theo.
Kỳ thực Trần Phong mấy ngày nay có vài chuyện nghĩ mãi không ra, vì sao trước đó Hoàng thượng rõ ràng vẫn còn hoài nghi Đàm Thời Quan, đột nhiên bây giờ lại đối với Đàm Thời Quan ân sủng có thừa như vậy? Nếu như nói hai người đối chọi gay gắt trước đó là diễn để người ngoài nhìn, nếu vậy Bệ hạ thật sự che giấu cũng quá sâu rồi đi?
Ôi đáng sợ quá, hắn vẫn nên tiếp tục nghiêm túc đi đánh trận thôi.
Tiêu Cư Mạo giương kiếm mà đứng, sau đó trầm tĩnh lại, đặt kiếm lên bàn đá trong viện.
Đàm Thời Quan lại cầm tách trà mới rót trong tay đưa qua cho hắn, Tiêu Cư Mạo nhận lấy, uống một ngụm, ấm áp cả người.
Trần Phong đứng một bên: "..."
Ê tự dưng ta có cảm giác bản thân hơi bị dư thừa ở chốn này á?
Tiêu Cư Mạo uống thêm mấy ngụm nữa, lúc này mới nhìn về phía Trần Phong, Trần Phong lập tức quỳ xuống một chân ở trên đất thỉnh an hắn, Tiêu Cư Mạo phất tay ra hiệu cho hắn đứng lên, "Trần ái khanh sớm như vậy có chuyện gì sao?"
"Bệ hạ, khi nào thì lên đường hồi cung?"
Tiêu Cư Mạo đang muốn mở miệng, mấy vị đại thần khác liền từ bên ngoài viện cũng lục tục tiến vào, lần lượt thỉnh an Tiêu Cư Mạo.
Tiêu Cư Mạo nghe thì nghe nhưng không hề có ý để bọn họ đứng lên, chỉ nhàn nhạt liếc qua đám người này một chút, "Chư vị đêm qua ngủ có ngon không?"
Hai đại thần trong số đó vừa nghe xong lập tức đổ mồ hôi hột, bên trong lời nói này của Bệ hạ dường như có ý gì đó thì phải, có lẽ nào, bọn họ phái người đi bái tin cho phủ Thái quốc công đã bị phát hiện rồi?
"Bệ hạ, trong chùa yên bình lại an tĩnh, chúng thần đương nhiên ngủ rất ngon."
"Thật sự ngủ ngon?" Tiêu Cư Mạo cười hỏi.
Trong lòng hai người khẽ run, sao mới sáng sớm mà tâm tư của Bệ hạ lại thâm trầm như vậy, bọn hắn thực sự không gánh nổi.
"Bệ hạ?"
Tiêu Cư Mạo bỗng nhiên thu lại ý cười, ngoan lệ nói: "Các ngươi thân ở chức vị cao nhiều năm như vậy, chỉ sợ là đã quên mất lòng trung thành đối với đế vương và lòng tín nhiệm của bá tánh khi làm quan rồi đi? Đêm qua nghe nói chuyện của Thái Lập, thì không có bất kì cảm xúc nào? Hay là nói, có cảm xúc đi chăng nữa, chỉ là cảm xúc này đều phái người mang đến phủ Thái quốc công rồi?"
Oành!
Tiêu Cư Mạo nói xong giống như một tia sét bổ xuống trong tim hai người họ, Bệ hạ phát hiện rồi? Thôi xong!
"Người đâu!" Tiêu Cư Mạo đặt mạnh tách trà trong tay xuống, tiếng va chạm thanh thúy vang lên đánh vào trong lòng những người có mặt ở đây.
Chỉ thấy một đám Thiết Vũ Quân bước vào viện, phía sau còn mang theo mấy gã sai vặt bị trói lại ném xuống mặt đất, vừa hay ngã xuống ngay trước mặt mấy vị quan kia.
"Trẫm hình như có nói, quan Nhị phẩm trở lên tùy ý đi theo.
Nhưng hình như chưa từng nói, mấy người này cũng có thể đi theo? Còn nữa, Trẫm tối qua nói muốn đi tra rõ chuyện của Thái Lập, các ngươi liền lén lút cho người đi đến Thái phủ báo tin, trong mắt các ngươi ngôi vị Hoàng đế này, xem Trẫm đây không tồn tại hay sao!"
Tiêu Cư Mạo cầm lấy thanh kiếm một đường đâm thẳng đến trước cổ họng người nọ, người kia nhất thời run rẩy như cầy sấy, mồ hôi lạnh tuôn ra, sắc mặt trắng bệch, "Bệ hạ, Bệ hạ, thần, thần cũng không phải là muốn đi thông báo tin tức, thần chỉ là, chỉ là...."
"Chỉ là cái gì? Không bịa ra được nữa đúng không?" Tiêu Cư Mạo khẽ mím môi, hàn ý trên thân kiếm càng rõ ràng, mũi kiếm dứt khoát cắt ngang mũ quan người nọ, "Lời của Trẫm các ngươi xem như gió thoảng bên tai.
Nếu đã như vậy, Trẫm cũng không cần các ngươi tiếp tục ở lại làm gì."
Hắn đã sớm muốn biến Triều đình thành một vũng máu tươi, không phải hôn quân, không phải bạo ngược.
Nhưng tình thế hiện nay những thần tử này kết bè kết cánh, mối quan hệ sâu bên trong khó mà gỡ ra được, đã tự tạo thành thế lực cho riêng mình.
Rõ ràng cho đến nay vẫn không để hắn vào mắt, thực ra như vậy vốn cũng có thể miễn cưỡng tha thứ.
Nhưng chuyện khiến cho Tiêu Cư Mạo không chấp nhận nổi chính là, đám người này đã bị tiền tài quyền thế danh vọng chức tước mê hoặc, làm hại đến bách tính Tiêu quốc, hơn nữa còn ngồi không ăn bám, vơ vét toàn bộ mồ hôi xương máu và nước mắt của người dân, thử hỏi đám người này còn có chuyện gì không dám làm nữa đâu?
Tuy nói, hắn trước kia đúng là từng hoài nghi Đàm Thời Quan, nhưng Đàm Thời Quan so với đám người này ít ra đáng yêu* hơn ở chỗ, Đàm Thời Quan đích thực là vì bách tính Tiêu quốc mà lo nghĩ.
*Tác giả viết "đáng yêu" thiệt đó mọi người:v
Lần này để bọn họ đến Chùa Bạch Long, là muốn để đám người này nhặt về được chút lương tri, kết quả thì sao?
"Bệ hạ, bệ hạ tha mạng!"
Tiêu Cư Mạo lãnh đạm nhìn bọn họ, "Nơi này là nơi ở của Phật gia, Trẫm không muốn sát sinh.
Người đâu, tháo mũ quan của hai kẻ này xuống, áp giải về thành chờ lệnh!"
Bọn họ với phủ Thái quốc công liên hệ chặt chẽ, trên dưới đều truyền tin cho nhau, cho nên động tĩnh này hẳn cũng sẽ lộ ra không ít phong thanh.
Thiết Vũ Quân lập tức trói hai kẻ đang kêu khóc thảm thiết cầu khai ân này lại, cưỡng ép lôi ra khỏi viện.
Trần Phong đứng một bên càng mơ hồ, chuyện này xảy qua quá nhanh rồi, hắn căn bản còn chưa kịp phản ứng nữa.
Mẹ ơi, đây là hai quan Nhị phẩm đó, Bệ hạ nói tước liền tước, không hề lưu tình do dự chút nào, đã vậy còn một lượt gặt hết cả hai, hành động này khiến cho người như Trần Phong còn thấy hoảng sợ nữa là.
Xem ra Bệ hạ thật sự rất tức giận.
Nhưng mà mấy người này kể cũng lạ, đang yên đang lành nhất định phải gây án mới chịu, nếu không truyền tin tức thì làm gì có chuyện gì đâu? Làm thế này chẳng khác nào dám leo lên đầu hổ để nhổ lông nó? Bệ hạ có thể không tức giận sao?
Tiêu Cư Mạo chờ đến khi không còn nghe thấy thanh âm gầm rú của hai kẻ kia nữa, mới phất tay để mấy vị văn thần đang nơm nớp lo sợ khác cũng lui ra, kiếm trong tay liền ném sang cho Đàm Thời Quan, không vui nói: "Xem Trẫm là một con mèo bệnh sao!"
Đàm Thời Quan cười an ủi, "Là bọn họ không có mắt."
Bệ hạ là mèo bệnh chỗ nào cơ chứ? Rõ ràng là một con hổ kiêu ngạo nhưng mềm lòng, rõ ràng đã cho đám người này cơ hội, nhưng chính bọn họ lại không biết trân quý.
Trần Phong nuốt nước miếng một cái, rồi sao mới có một đêm trôi qua mà Định Quốc công hình như thay đổi nhiều lắm nha, cảm giác ở cùng Bệ hạ của người này hình như có chỗ nào đó lạ lạ.
"À đúng rồi, Bệ hạ, khi nào thì lên đường? Để vi thần chuẩn bị." Hắn nghĩ Bệ hạ dù sao cũng đã ở nơi này một đêm rồi, chắc hẳn là cũng muốn hồi cung.
"Không vội," Tiêu Cư Mạo nghiêng đầu nói với Triệu Toàn, "Ngươi đi chuẩn bị thiện, Uy Viễn hầu cũng ở lại ăn cùng đi." Hắn dù sao cũng phải đợi đến khi Niệm Ân đại sư trở về để hỏi cho rõ ràng nguyên nhân mới có thể đi được.
Triệu Toàn đi chuẩn bị đồ ăn sáng, Tiêu Cư Mạo bảo Trần Phong cũng ngồi xuống, thuận miệng nói: "Quân doanh huấn luyện thế nào rồi?"
Trần Phong lập tức ngồi thẳng lưng, nghiêm mặt nói: "Lúc tảo triều hôm qua sau khi Bệ hạ đưa ra thánh chỉ, xử lí những người kia xong, đám người còn lại ngoan ngoãn nghe lời hơn rất nhiều."
Tiêu Cư Mạo gật gật đầu, "Chuyện huấn luyện đám người đó giao cho ngươi."
"Thần định không phụ lòng kì vọng của Bệ hạ!"
Lúc này, Triệu Toàn mang thức ăn sáng đến, chỉ là một chút cháo loãng với mấy món mặn ăn kèm.
Triệu Toàn vốn đang muốn thử thức ăn, chỉ thấy Định Quốc công bên cạnh đã động đũa, Triệu Toàn mắt tròn mắt dẹt nhìn qua, Định Quốc công đêm qua tranh rửa chân cho Bệ hạ thì đã đành, sao bây giờ còn muốn tranh thử thức ăn với hắn nữa? Nếu cứ tiếp tục như vậy, chức đại tổng quản này của hắn có cần làm tiếp không đây?
Trần Phong bên cạnh trơ mắt nhìn Định Quốc công ngày thường bất cận nhân tình thử thức ăn xong, mỉm cười nói với Hoàng thượng: "Bệ hạ, không có vấn đề."
Sau đó Bệ hạ bên cạnh lại trừng mắt với Định Quốc công một cái, giọng điệu không vui nói: "Về sau chuyện như thế này ngươi không cần phải làm."
"Vâng."
Trần Phong yên lặng cúi đầu xuống, dù sao hắn cũng vẫn không hiểu nổi, Định Quốc công rõ ràng trung tâm như thế, sao Bệ hạ có vẻ không vui như kia?
Một bữa cơm ăn xong chẳng có mùi vị gì, sau khi Triệu Toàn dọn chén đĩa xuống, trụ trì mới khoan thai đi vào trong viện, khom người thi lễ một cái với Tiêu Cư Mạo, phía sau còn đi theo một người mặc một thân áo cà sa tương đối bẩn, lại cũ kĩ.
Tiêu Cư Mạo định thần nhìn lại, chỉ thấy hòa thượng kia nhìn mình, đột nhiên "A" một tiếng.
"Ngươi chính là Niệm Ân đại sư?" Hắn hỏi.
Niệm Ân từ trên xuống dưới dò xét hắn một lần, không hề có vẻ kính sợ gì khi đối diện với Thiên tử, chỉ có nồng đậm nghi hoặc, miệng lẩm bẩm: "Không đúng lắm..."
Đàm Thời Quan cầm trường kiếm trong tay, tiến lên một bước, "Niệm Ân đại sư, mời vào trong nói chuyện."
Chuyện kì lạ như thế này, đừng nên cho những người còn lại biết thì hơn.
Niệm Ân sắc mặt đột nhiên có chút ngưng trọng, vuốt cằm nói: "Được rồi."
Tiêu Cư Mạo, Đàm Thời Quan cùng vào bên trong, đóng cửa lại, Thiết Vũ Quân lập tức xếp thành hàng ngay ngắn canh gác cẩn thận bên ngoài.
Trong phòng, Tiêu Cư Mạo ôm Nguyên Bảo từ trên giường đi qua, đặt trước mặt Niệm Ân, "Niệm Ân đại sư có thể giúp Trẫm giải mối thắc mắc này hay không?"
Niệm Ân suy nghĩ nửa ngày, mới nói: "Mười năm trước, Tề thí chủ đến chùa rút quẻ, bần tăng tính được Bệ hạ mười năm sau sẽ có một kiếp nạn, thực chất là một chứng bệnh - tên gọi Ly hồn." Tề thí chủ ở đây chính là mẫu phi của Tiêu Cư Mạo, ngoại tổ của hắn họ Tề.
Chứng Ly hồn, hoàn toàn chính xác, hồn phách của hắn đi vào trong thân thể Nguyên Bảo.
"Vậy vì sao hồn phách của Trẫm trở về, mà Nguyên Bảo lại mất đi hồn phách?"
Niệm Ân lại tìm tòi nghiên cứu nhìn thoáng qua Tiêu Cư Mạo: "Bệ hạ hôm đó phải chăng gặp chuyện ngoài ý muốn?"
Tiêu Cư Mạo gật đầu, chuyện này thì có liên quan gì?
"Đế vương xưa nay số mệnh thông thiên, ngày đó Bệ hạ chẳng may gặp chuyện ngoài ý muốn, sơ sẩy một chút hồn lập tức sẽ xuất ra bên ngoài, có lẽ chính vì như thế mà thần hồn Bệ hạ mới tạm thời trở về được bản thể, chỉ là kiếp nạn này vẫn chưa được trừ, Nguyên Bảo đương nhiên sẽ không thể trở lại như thường."
Tiêu Cư Mạo nghe xong có hơi mơ hồ, "Chẳng lẽ kiếp nạn của Trẫm cũng chưa vượt qua?"
Đàm Thời Quan cũng rất lo lắng, "Niệm Ân đại sư có thể nói rõ hơn chút không?"
Niệm Ân nhìn hai người một lúc, "Bệ hạ chỉ là tạm thời trở lại thân thể, nói không chừng lúc nào đó lại..."
Tiêu Cư Mạo khẽ khéo mở môi, lông mày chau lại cùng một chỗ, "Vậy kiếp nạn này đến cùng khi nào mới có thể giải trừ?"
"Cái này phải xem tạo hóa của Bệ hạ."
Niệm Ân trong lòng thở dài, nếu không phải năm đó Tề thí chủ thành tâm cảm động Phật tổ, kiếp nạn này của Tiêu Cư Mạo không đơn giản chỉ là bệnh Ly hồn thôi đâu.
Hắn thấy hai người thần sắc đều cực kì nghiêm trọng, thế là cười an ủi: "Kì thực, bần tăng ngược lại cảm thấy, ly hồn này tuy là kiếp nạn, nhưng cũng là cơ duyên, chẳng lẽ Bệ hạ không cảm thấy vậy sao?"
Tiêu Cư Mạo đối diện với ánh mắt của Niệm Ân đại sư, trong đầu chợt gợn sóng, hắn nhìn Đàm Thời Quan bên người một chút.
Niệm Ân nói không sai, nếu như không phải hắn biến thành Nguyên Bảo, hắn vẫn luôn không thấy rõ được rất nhiều chuyện.
Nếu như kiếp nạn chưa giải trừ, nếu như hắn vẫn như cũ biến trở lại thành Nguyên Bảo, vậy có một số chuyện càng dễ giải quyết hơn.
"Còn hồn phách của Nguyên bảo đang ở đâu.
Nếu như kiếp nạn này qua rồi, có thể trở về hay không? Tiêu Cư Mạo tay khẽ vuốt lên lưng Nguyên Bảo đang nằm trong lòng, hỏi.
Niệm Ân lắc đầu thở dài: "Cái này bần tăng không biết, nhưng mà có Bệ hạ hộ thể, khí tức của Thiên tử bên cạnh, sẽ không có chuyện gì đáng ngại."
"Vậy thì tốt rồi."
Cứ như vậy trò chuyện với Niệm Ân thêm một lúc sau, Tiêu Cư Mạo mới hạ lệnh hồi cung, trong cung còn có rất nhiều chuyện đang chờ hắn giải quyết.
Lúc trở về, Tiêu Cư Mạo không muốn ngồi xe ngựa, Đàm Thời Quan liền tìm đến cho hắn một con tuấn mã, Tiêu Cư Mạo vừa nhìn thấy vui vẻ cưỡi lên, xe ngựa thì để cho Nguyên Bảo nằm.
Hai vị đại thần sau khi đến chùa Bạch Long đột nhiên bị Bệ hạ tước đi chức vị, tin tức vẫn truyền một ít đến trong tai một số người, bọn họ nháo nhào suy đoán, hành động lần này của Hoàng thượng rốt cuộc là do hai vị đại thần phạm phải sai lầm nào trong chùa hay là còn những nguyên nhân nào khác?
Tiêu Cư Mạo sau khi hồi cung lập tức triệu tập văn võ bá quan đến điện Càn Khôn để Lan Diên Quế trần thuật lại tội trạng của hai người, trong đó số ngân lượng hai kẻ này tham ô lên tới con số khiến người ta hết sức kinh hãi, chỉ bấy nhiêu đó cũng đủ để tước bỏ mũ ô sa của bọn hắn rồi, huống chi đằng sau còn có một số lần phạm phải kỉ cương triều đình, đoán chừng sẽ tội sống khó tha.
Hai người mặt xám như tro.
Trải qua chuyện Lâm Mặc, sau đó đến chuyện của hai vị đại thần này, chúng thần bấy giờ mới sáng mắt ra, thiếu niên Thiên tử này căn bản không còn là chim ưng non nớt ngày trước nữa, mà là hùng ưng đủ lông đủ cánh tung hoành một vùng rộng lớn trên bầu trời.
Tiêu Cư Mạo bãi triều, trở lại điện Văn Đức, mặt không cảm xúc uống hết một ấm trà lạnh, Đàm Thời Quan thấy vậy nói: "Sắp vào thu rồi, Bệ hạ vẫn là nên uống trà nóng thì hơn."
"Trẫm rất tức giận!" Hắn đặt tách trà mạnh xuống trên bàn, nước bên trong tràn ra ngoài, nước nhanh chóng thấm ướt tay Tiêu Cư Mạo.
Đàm Thời Quan yên lặng lấy khăn đến lau tay giúp hắn.
Tiêu Cư Mạo nhìn qua khuôn mặt anh tuấn của nam nhân, bỗng nhiên thở dài, "Vẫn chỉ có ngươi là khiến Trẫm bớt lo."
Đàm Thời Quan cười cười, ánh mắt sâu thẳm nhìn lại hắn, "Bệ hạ không phải cũng đã điều tra qua thần sao?"
Tiêu Cư Mạo hơi xấu hổ nói: "Đó là chuyện lúc trước, sau khi mẫu phi qua đời, Trẫm cảm thấy Trẫm không thể tin ai được."
Đàm Thời Quan vứt khăn vải qua một bên, nhẹ nhàng nắm chặt tay của hắn, "Ừm, Bệ hạ làm rất đúng."
Tiêu Cư Mạo rút tay về, không vui nói: "Ngươi trước kia thường xuyên đối nghịch với ta, cho tới bây giờ vẫn chưa từng nói ta làm đúng bất kì lần nào."
"Ví dụ như?"
Tiêu Cư Mạo ánh mắt giảo hoạt, liếc xéo hắn, "Ví dụ như nói, trước đó ngươi không cho phép trẫm lập hậu."
Đàm Thời Quan ánh mắt khẽ động, trầm mặc một lát, mới chậm rãi hỏi lại: "Vậy Bệ hạ đến bây giờ vẫn còn muốn lập hậu sao?"
"Ta nếu như nói còn muốn, ngươi sẽ làm thế nào?" Tiêu Cư Mạo lẳng lặng quan sát sắc mặt của ai kia.
Đàm Thời Quan giật giật khóe môi, không đáp.
Tiêu Cư Mạo đột nhiên cười, mặt mày cong cong, trong mắt dường như chưa đầy ánh sao, hắn vươn tay véo nhẹ lấy cằm Đàm Thời Quan, chậm rãi sáp lại gần, thấp giọng nói: "Nếu như người nọ so với Định Quốc công đẹp hơn, thì biết đâu chừng ta sẽ cân nhắc một chút."
Còn nếu không đẹp bằng á, thì đương nhiên là không chấp nhận rồi.
Đàm Thời Quan mừng rỡ trong lòng, đang muốn đáp lời, chỉ thấy nụ cười trên mặt Tiêu Cư Mạo chợt cứng lại, một giây sau liền nhắm mắt, ngã vào trong ngực hắn..