*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Xiao Yi.
“Cung nghênh Nhiếp chính vương trở về!” Binh sĩ thủ thành đồng loạt quỳ xuống theo Chu Thương.
“Miễn lễ.” Nguỵ Đình cao giọng ra lệnh.
Sau khi tất cả binh sĩ thủ thành đứng lên, hắn mới dời mắt nhìn vị tướng lĩnh dẫn đầu, hỏi: “Chu Thương, tại sao ban ngày ban mặt lại đóng cổng thành? Thời gian bổn vương không có ở đây, có kẻ nào dám xâm phạm kinh thành sao?”
“Không có ai dám phạm, nhưng mấy ngày gần đây, trong thành truyền nhau tin tức Vương gia gặp nạn, khiến lòng dân bất ổn không thể sống yên. Để đề phòng có cướp phá hoại, Thái hậu mới hạ lệnh đóng cổng thành, nội bất xuất, ngoại bất nhập [1].” Chu Thương trả lời: “Bây giờ Vương gia đã về, chứng tỏ tin đồn chỉ là thất thiệt, mạt tướng tự nhiên không cần đề phòng nữa ạ.”
Nguỵ Đình khẽ gật đầu, “Khoảng thời gian này vất vả mọi người thủ thành rồi.”
“Đây là trách nhiệm của mạt tướng.” Chu Thương vội đáp.
“Các ngươi hoàn thành tốt công việc, sau khi hồi phủ, bổn vương sẽ thưởng.”
Sau khi khích lệ binh sĩ thủ thành, Nguỵ Đình lập tức dẫn theo người của mình tiến vào thành. Hắn dẫn đầu thúc ngựa, đoàn người trực tiếp trở về Nhiếp chính vương phủ.
Thị vệ [2] canh cổng nhìn thấy Nguỵ Đình phía xa đang thần tốc trở về, một người trong đó lập tức chạy vào phủ báo tin. Không bao lâu sau, quản gia Trần Bình với mái tóc trắng bạc dẫn theo vài người ra nghênh đón.
“Vương gia…” Khoảnh khắc nhìn thấy Nguỵ Đình, ông không kìm được đỏ mắt, “Cung nghênh Vương gia hồi phủ, khoảng thời gian ngài đi, mọi người trong phủ đều rất nhớ ngài.”
“Lần trước thần nghe nói ngài bị thương trong lúc dự hôn lễ của Trình gia, không biết miệng vết thương của ngài đã lành hẳn chưa ạ?”
“Bổn vương rất khoẻ.” Nguỵ Đình trả lời.
Sau một tháng, vảy vết thương đã tróc ra, trên cánh tay trái của hắn lại thêm một vết sẹo.
Nguỵ Đình xuống ngựa, đưa dây cương cho tay chăm ngựa phía sau rồi đi tới gần xe ngựa, “Tiểu Ngư cô nương, chúng ta tới Vương phủ rồi, ngươi xuống xe đi.”
Trần Bình không nhịn được nhìn qua phía xe ngựa.
Mành che được vén lên, thứ đầu tiên đập vào mắt mọi người là một đôi tay thon dài nhẵn mịn, trắng nõn như lan. Vừa thấy đã biết đó là đôi tay của một mỹ nhân, sau đó, họ liền thấy một khuôn mặt thanh lệ [3] không nhiễm bụi trần.
Mái tóc của Kiều Dư không hề đeo bất kỳ trang sức nào, chỉ đơn giản cột tóc ra sau rồi cột bằng một khúc vải trắng. Đơn giản là thế, nhưng lại điểm tô cho khuôn mặt tuyệt trần của nàng.
Đây mới là mỹ nhân chân chính, mỹ đến mức không cần trang sức hay y phục diễm lệ để tôn lên.
Nhìn bàn tay của hắn duỗi ra trước mặt mình, Kiều Dư giận dỗi mặc kệ, tự mình mượn lực của xe ngựa rồi nhảy xuống, nhẹ nhàng đứng vững trên đất.
Sắc mặt của Nguỵ Đình hơi đen.
Hắn thu tay chắp sau lưng, nhạt nói: “Vào phủ.”
Đúng lúc này, góc đường vang lên chất giọng quai quái, “Nhiếp chính vương đợi đã!!!”
Là ngữ điệu đặc trưng cho thái giám phục dịch trong cung.
Đoàn người quay đầu nhìn về hướng vừa truyền tới động tĩnh, Nguỵ Cửu nhận ra người tới, lập tức nói: “Vương gia, là Lưu An, người của Thái hậu.”
Nguỵ Đình dừng bước, đợi Lưu An tới gần.
Lưu An ghìm ngựa xong, thở hồng hộc chạy tới trước mặt Nguỵ Đình, vung vung phất trần [4] trong tay. Lão trưng ra nụ cười nịnh nọt tươi như hoa lan, nói: “Nô tài Lưu An, bái kiến Nhiếp chính vương.”
“Không biết Lưu công công tới đây là có chuyện gì?” Nguỵ Đình lạnh lùng hỏi.
“Nhiếp chính vương gặp thích khách ở Vân Châu, sống chết không rõ. Sau khi nghe tin, Thái hậu rất lo cho ngài. Bây giờ ngài đã trở về, Thái hậu lập tức sai nô tài đến triệu ngài tiến cung một chuyến.”
“Ngươi về bẩm với Thái hậu nương nương rằng bổn vương vừa bôn ba trở về, cả người còn mệt, lúc này không thể tiến cung. Sau khi nghỉ ngơi xong, bổn vương lại đến tạ ơn Thái hậu.”
Lưu An xấu hổ cười nói: “Sao Thái hậu lại không thấu hiểu vất vả của Vương gia đây ạ? Chỉ là bây giờ triệu ngài tiến cung cũng là bất đắc dĩ. Sự thật… sự thật là bệ hạ đã sốt hai ngày rồi, vẫn luôn khóc đòi gặp ngài.”
Nếu lấy lí do long thể của Hoàng đế có bệnh, Nguỵ Đình đương nhiên không thể từ chối.
Hắn căn dặn Trần Bình phía sau, “Trần Bình, bổn vương tiến cung thỉnh an bệ hạ trước, ngươi thu xếp ổn thoả cho Tiểu Ngư cô nương nhập phủ đi.”
“Nguỵ Thất, Nguỵ Cửu, hai ngươi ở lại trông giữ Vương phủ.”
Trần Bình liếc nhìn Kiều Dư một cái, cười đáp: “Vương gia yên tâm, thu xếp của lão nô nhất định khiến ngài hài lòng.”
Nương theo ánh mắt của Trần Bình, Lưu An cũng nhìn qua Kiều Dư bên cạnh.
Vừa thấy khuôn mặt của nàng, mắt lão lập tức không giấu được kinh ngạc, lúc muốn nhìn kỹ hơn thì Nguỵ Đình đã lên ngựa, không vui nói: “Bệ hạ đã không khoẻ thì chúng ta đừng nên chậm trễ đi thôi.”
Lưu An vội thu tầm mắt, lật đật theo sau Nguỵ Đình, rời đi.
Sau khi Nhiếp chính vương khuất dạng, Trần Bình đi tới trước mặt Kiều Dư, cười nói: “Người là Tiểu Ngư cô nương đúng không? Mời theo ta vào trong.”
Dưới cái nhìn chằm chằm của Nguỵ Thất và Nguỵ Cửu, Kiều Dư chỉ có thể cắn răng cất bước đi vào.
Trên đường, Trần Bình suy tư hỏi: “Trước đây ta vẫn chưa hỏi, tên của người là ‘Ngư’, rốt cục chữ ‘Ngư’ trong loài cá nào?”
“Là loài dễ sống thôi, cá hoa [5].”
Sau khi nàng trả lời, ánh mắt của Trần Bình lập tức trở nên phức tạp.
Kiều Dư nhạy bén bắt được khác lạ, hỏi: “Cái tên này của ta có gì không ổn sao?”
Phản ứng trước đây của nhóm Nguỵ Cửu cũng y như vậy.
“E là… phải sửa lại tên này một chút.” Trần Bình cân nhắc.
Nguỵ Cửu vội nói: “Trần bá bá, trước đây Vương gia đã nói chỉ là một cái tên mà thôi, Tiểu Ngư cô nương thích dùng tên nào thì dùng tên đó, không cần kiêng kỵ gì cả.”
Ánh mắt Trần Bình nhìn Kiều Dư lập tức chứa thêm mấy phần tôn kính, “Nếu là sự thu xếp của Vương gia thì không có vấn đề gì nữa.”
“Khoan đã,” Kiều Dư nói: “Chỉ là cái tên mà thôi, không phải chuyện lớn gì. Chỉ là các ngươi phải nói rõ cho ta biết rốt cục cái tên này không ổn chỗ nào? Tránh cho ta sau này phạm điều cố kỵ mà chẳng hề hay biết.”
Do dự một lát, Trần Bình hỏi: “Chẳng hay Tiểu Ngư cô nương có biết khuê danh [6] của Thái hậu hay không?”
Ông vừa nói ra câu này liền không cần phải giải thích nữa, Kiều Dư đã hiểu tại sao. Không ngờ nàng chỉ tuỳ ý dùng một cái tên, e là đã trùng với khuê danh của Thái hậu rồi…
Tuy không biết khuê danh của Thái hậu cụ thể là gì, nhưng nàng hiểu đây là Nhiếp chính vương phủ, là trung tâm trong lốc xoáy quyền lực. Nàng không muốn vì một cái tên mà tự mình chuốc lấy phiền toái.
“Được, thế ta đổi tên vậy.”
“Tiểu Ngư cô nương nghĩ xem bản thân có thích cái tên nào không?”
Kiều Dư nói: “Sao phải phiền phức như vậy? Chỉ là một cái tên để gọi thôi mà.”
Dù sao ‘Tiểu Ngư’ cũng không phải tên thật của nàng.
“Sau này mọi người gọi ta là Tiểu Hoa đi, tên này hẳn là không thất lễ với quý tộc nào chứ?”
Tiểu Hoa…
Trong lòng Trần Bình lặp lại tên này một chút, khoé miệng giật giật, “Cô nương cũng không cần… sơ sài chọn tên như vậy.”
“Thôi, cứ quyết định vậy đi.”
Thấy nàng nhất định muốn dùng tên này, Trần Bình bất đắc dĩ thở dài: Cũng chỉ là vấn đề xưng hô thôi, đúng không? Đợi sau khi Vương gia hồi phủ lại bẩm sau vậy…
Qua khỏi tiền viện và hậu viện, lúc đi tới cổng phân cách [7], Trần Bình quay lại, nói với hai người Nguỵ Thất và Nguỵ Cửu, “Tới đây được rồi, chỗ ở của Tiểu Ngư cô nương cứ để ta thu xếp là được. Hai người các ngươi cũng mệt, sớm về nghỉ ngôi đi.”
“Vậy huynh đệ chúng ta về trước, Tiểu Ngư cô nương phải phiền Trần bá bá chăm sóc rồi.” Nguỵ Cửu cười nói, sau đó cùng Nguỵ Thất rời đi.
Trần Bình dẫn Kiều Dư bước vào hậu viện, không bao lâu sau, nàng liền nhìn thấy một khoảng sân tươi mát. Trên tấm biển đề hai chữ rất to: Quy Nhất.
Kiều Dư dừng bước, bình tĩnh nhìn hai chữ kia, không hề đi tiếp.
“Tiểu Ngư cô nương, có chuyện gì sao?” Trần Bình dò hỏi.
Kiều Dư hỏi ngược, “Đây không phải là hậu viện tiếp khách của Vương phủ đúng không?”
Quy nhất hợp một, tứ hải hội tụ, thống nhất thiên hạ.
Có gan dùng hai chữ này ở nơi như Nhiếp chính vương phủ, ngoài trừ nơi ở của hắn ra, nàng dám chắc không có kẻ thứ hai.
“Tiểu Ngư cô nương đoán không sai, đây đúng là nơi ở của Vương gia.”
Đôi mắt của nàng như viết mấy chữ: quả nhiên là thế! Nàng nói: “Trần bá bá, phiền ông đổi một viện khác cho ta.”
Trần Bình cười đáp: “Thật ngại quá, viện cho khách ở đã tu sửa nhiều ngày, thật sự không còn chỗ khác cho cô nương.”
Khoé miệng của Kiều Dư giật giật, “Trần bá bá, lý do này của ông rất có lệ đấy!”
Vương phủ này to như vậy, toàn bộ viện cho khách ở đều cùng lúc tu sửa, nói ra ai mà tin???
Trần Bình không hề xấu hổ, vẫn bình thản nói: “Hẳn là Tiểu Ngư cô nương mệt rồi, phòng nghỉ ở phía trước, người vẫn nên nghỉ ngơi sớm thôi.”
“Trần bá bá, ông không biết Vương gia đang nghi ngờ ta là gian tế đúng không? Ông thu xếp cho ta ở viện của hắn không sợ bị ta tuồn cơ mật nào đó ra ngoài sao?”
“Gian tế?” Trần Bình nghi hoặc hỏi lại.
“Đúng vậy,” Kiều Dư đáp lời: “Nếu ông không tin có thể đi hỏi cái danh ‘gian tế’ này của ta là do chính miệng Vương gia nhà ông nói đấy.”
“Tiểu Ngư cô nương chớ đùa.” Trần Bình vẫn không tin.
Vương gia đã không trách phạt nàng dùng tên trùng với khuê danh của Thái hậu, như vậy có chỗ nào giống cách đối xử với gian tế đâu?
“Tiểu Ngư cô nương vẫn nên về phòng nghỉ ngơi trước đi ạ, đợi Vương gia về rồi, nếu ngài không hài lòng với thu xếp này của ta thì đổi cho người một viện khác là được.”
Nói đạo lý cũng vô dụng, Kiều Dư liền không tốn sức nữa, “Ở thì ở.”
Chẳng lẽ nàng còn sợ không ở nổi trong viện của Nhiếp chính vương à?
…
Nhân Thọ cung.
Trong không khí thoang thoảng mùi thuốc rất nhạt.
Thấy nam hài trong lòng mình uống thuốc xong đã ngon giấc, Nguỵ Đình liền đặt nó xuống giường.
“Các ngươi chăm sóc bệ hạ cho tốt.” Sau khi dặn dò cung nhân [8] một lát, hắn định rời đi.
“Vương gia!” Một giọng nữ vang lên, gọi hắn lại.
Chủ nhân của chất giọng ấy không ai khác chính là Thái hậu trẻ tuổi.
Nguỵ Đình dừng bước, “Thái hậu còn gì dặn dò?”
Thái hậu nhìn Nguỵ Đình, trong mắt lộ ra đôi chút si mê, “Trước đây, ai gia nghe nói ngài bị thương, bây giờ Thái y có mặt trong cung, hay là để họ khám cho ngài…”
“Bổn vương không cần,” Nguỵ Đình lạnh lùng từ chối, “Vết thương của bổn vương đã không sao rồi.”
Nghĩ đến Kiều Dư vẫn còn trong Vương phủ, lại không biết Trần Bình đã thu xếp thế nào, hắn chờ không nổi thêm thời khắc nào nữa, “Vương phủ còn có chuyện quan trọng, bổn vương cáo lui trước.”
Nhìn theo bóng lưng rời đi không chút lưu tình của Nguỵ Đình, đôi mắt Thái hậu lộ ra ai oán.
Nàng sâu kín nhìn Lưu An bên cạnh, “Ngoại trừ cái cớ là bệ hạ, chàng sẽ không muốn ở lại Nhân Thọ cung lâu hơn một chút. Lưu An, ngươi nói xem, có phải trong lòng chàng vẫn còn oán hận ai gia không?”
“Sao có thể được?” Lưu An cười cười, khuyên nhủ Thái hậu, “Bệ hạ đăng cơ quá sớm, hoàng vị ngồi không vững được. Không phải mấy ngày trước Chiêu Dương công chúa đã ngang nhiên hoài nghi bệ hạ chính là nhi tử [9] của Nhiếp chính vương sao ạ? Bây giờ ngài ấy giữ khoảng cách với nương nương hẳn là để bịt miệng bọn họ thôi.”
“Ngươi chỉ dỗ dành ai gia thôi…” Thái hậu chua xót cười khổ.
“Những lời nói của nô tài đều là sự thật. Hôm nay ở trước Nhiếp chính vương phủ, nô tài thấy ngài ấy dẫn theo một nữ tử trở về, còn gọi nàng ta là Tiểu Ngư nữa.”
Lưu An quy chụp nói: “Tuy rằng Nhiếp chính vương ngoài mặt tuyệt tình như thế, nhưng thật ra trong lòng ngài ấy vẫn nhớ nương nương.”
“Tiểu Ngư… Tiêu Ấu Ngư…” Thái hậu lẩm bẩm hai cái tên, đột nhiên vui sướng khôn nguôi, “Chàng gọi nàng ta bằng tên của ai gia tức là chàng cũng có tình cảm với ai gia, đúng không?”
_____
[1] Nội bất xuất, ngoại bất nhập: người bên trong không được ra ngoài, người bên ngoài không được vào trong.
[2] Thị vệ: lính bảo vệ vua (Theo rung.vn).
[3] Thanh lệ: nét đẹp cao quý mà thanh khiết.
[4] Phất trần: hình ảnh minh hoạ:
[5] Cá hoa: hiện đại còn gọi là cá Koi: hình ảnh minh hoạ:
[6] Khuê danh: tên cha sinh mẹ đẻ.
[7] Raw: 垂花门 | Convert: cửa thuỳ hoa -> Trans + Edit: cổng phân cách: hình ảnh minh hoạ:
[8] Cung nhân: nô lệ trong cung.
[9] Nhi tử: con trai.