Biên tập: Thị Mộc
Sau khi xác định Kiều Dư đã nhìn thấy túi tiền kia, Bùi Linh Lung mới bày ra vẻ mặt hoảng loạn nhặt nó lên, phủi phủi bụi bặm trên mặt túi, “Muội không ngờ mình lại bất cẩn làm nó rơi ra, thất lễ với biểu tẩu rồi.”
Kiều Dư hồi phục tinh thần, “Túi tiền này của biểu muội nhìn rất đẹp.”
Bùi Linh Lung cười đáp: “Chỉ là rảnh rỗi không có gì làm nên muội mới thêu chơi thôi ạ, đường chỉ còn vụng về lắm, đã khiến biểu tẩu chê cười.”
“Biểu muội tự thêu túi tiền này sao?” Kiều Dư kinh ngạc, “Chẳng hay muội có thể cho ta mượn xem một chút được không?”
Bùi Linh Lung đánh giá thái độ của Kiều Dư. Thấy nàng để ý túi tiền này như vậy, Bùi Linh Lung liền biết nàng không phải là nữ nhân mà Nguỵ Đình vẫn luôn tìm kiếm bấy lâu.
Bùi Linh Lung lập tức dâng túi tiền lên, “Nếu biểu tẩu thích thì muội xin dâng ạ.”
Kiều Dư nhận lấy, cẩn thận quan sát đường may thủ công trên mặt vải.
Tay nàng dừng tại chữ ‘Kiều’ thêu ở góc phải bên dưới túi tiền, dò hỏi: “Nếu biểu muội tự thêu túi tiền này thì tại sao lại thêu chữ ‘Kiều’ lên đây thế? Chữ này có ý nghĩa gì với muội sao?”
Bùi Linh Lung cúi đầu, xấu hổ đáp: “Chữ này… có liên quan tới nhũ danh [1] của muội.”
“Ồ?” Kiều Dư nhướn mày, vô cùng hứng thú, tiếp tục nghe Bùi Linh Lung nói:
“À dạ… chuyện này có hơi xấu hổ, nhũ danh của muội là Kiều Kiều. Lúc đầu thêu túi tiền này, muội vốn định thêu hai chữ ‘Kiều’, nhưng sau khi bắt tay vào thêu lại không kiên trì nổi, cho nên bỏ hết một nửa nhũ danh, chỉ thêu một chữ ‘Kiều’ thôi ạ.”
“Thế à…” Bàn tay cầm túi tiền của Kiều Dư không khỏi siết chặt một chút, khiến cho mặt vải nhăn nhúm lại.
Bùi Linh Lung vội trưng ra dáng vẻ đau lòng, “Biểu tẩu, cẩn thận chút ạ!”
Lúc này, Kiều Dư mới nhận ra mình đã vô lễ, liền nói: “Tay nghề của biểu muội đúng là rất khoé, nhìn chữ ‘Kiều’ này vậy mà rất có duyên với ta, không biết biểu muội có thể từ bỏ thứ mình thích mà tặng túi tiền này cho ta hay không?”
Bùi Linh Lung khó xử đáp: “Nếu tẩu đã thích, đáng lẽ muội không nên từ chối, chỉ là túi tiền này được muội thêu vào ba năm trước, lúc ấy muội thêu một cặp nhưng sau này lại sơ ý làm mất một cái, cho nên chỉ còn lại cái này thôi ạ. Muội thật sự rất thích nó…”
Không cần nhiều lời thêm nữa, Kiều Dư đã biết nàng ta không muốn tặng cái túi tiền này cho mình rồi.
Nàng trả nó lại cho Bùi Linh Lung, “Là ta yêu cầu quá đáng.”
Bùi Linh Lung vội nhận lấy túi tiền, sau đó cẩn thận giấu vào tay áo.
…
Chờ sau khi Bùi Linh Lung đi khỏi, Hạ Hà mới không nhịn được, nói: “Là đích nữ [2] của Thứ sử Định Châu đấy! Chỉ là một cái túi tiền thôi mà nàng ta quý như Dạ Minh Châu vậy đó. Hiếm khi Vương phi của chúng ta mới thích một thứ gì, thế mà…”
Kiều Dư xoa xoa mi tâm, “Thôi bỏ đi, người ta quý túi tiền như bảo bối có thể là vì phía sau bảo bối này còn có kỷ niệm cũng nên.”
Hôm nay, mục tiêu của Bùi Linh Lung khi tới đây hẳn là muốn cho nàng nhìn thấy túi tiền này.
Nhìn kim chỉ mình đã xỏ được một nửa, Kiều Dư bỗng thay đổi ý định, “Xuân Lan, ngươi đi tìm cho ta vài nguyên liêu may túi tiền tới đây, màu sắc dựa theo cái mà biểu tiểu thư vừa mang tới ấy.”
Xuân Lan tuân lệnh, không bao lâu sau đã chuẩn bị xong cho Kiều Dư.
Kiều Dư tạm thời gác việc may y phục cho con qua một bên, bắt tay xử lý những nguyên liệu may túi tiền này.
Trước khi trời tối, nàng đã thêu xong một túi tiền, nhưng vì thời gian quá gấp nên nàng không dựa theo hoạ tiết trên túi tiền của Bùi Linh Lung, mà chỉ đơn giản thêu một con cá ở trên.
Chờ sau khi Nguỵ Đình về phủ, Kiều Dư liền đưa túi tiền này tới trước mặt hắn.
“Cho ta à?” Đôi mắt của Nguỵ Đình sáng rỡ, hệt như có hằng ngàn tinh tú rơi xuống bầu trời.
Kiều Dư đáp: “Là ta chuẩn bị cho Vương gia đó, chỉ là không phải cho không, chàng đổi lại một thứ cho ta, được chứ?”
Nguỵ Đình không khỏi bật cười, “Cần phải thế à? Nàng thích cái gì của ta cứ nói thẳng là được.”
Có thứ gì mà hắn lại không cho nàng đâu? Thế mà nàng lại dụng tâm thêu túi tiền để đổi như vậy. Có điều khi nghĩ tới Kiều Dư đích thân thêu nó cho mình, tâm trạng của Nguỵ Đình vô cùng sung sướng.
Kiều Dư quan sát hắn một hồi, sau đó nói: “Ta muốn túi tiền có thêu chữ ‘Kiều’ của Vương gia.”
Nguỵ Đình sững người, vô thức hỏi lại: “Nàng muốn gì cơ?”
Thấy dáng vẻ này của hắn, Kiều Dư liền biết hắn không nỡ giao ra túi tiền mà nữ nhân kia đã tặng cho mình.
Nàng nhướn mày, hỏi: “Sao? Chàng không chịu?”
Sắc mặt của Nguỵ Đình nghiêm túc lên, “A Dư, đối với ta, túi tiền ấy có một ý nghĩa rất đặc biệt.”
Túi tiền ấy là thứ duy nhất chứa đựng ký ức vào ba năm trước của hắn còn giữ được.
Mỗi khi nhìn nó, Nguỵ Đình sẽ nhớ lại bản thân đã vượt qua quãng thời gian khó khăn và tuyệt vọng kia như thế nào. Đáng tiếc là Kiều Dư đã quên mất đoạn ký ức vốn dĩ thuộc về cả hai người, bây giờ người còn khắc ghi trong lòng chỉ có mình hắn.
Kiều Dư chợt hỏi: “Cô nương đã tặng túi tiền cho Vương gia quan trọng tới vậy sao?”
Nguỵ Đình tiến lên một bước, ôm nàng vào lòng, sau đó thấp giọng nói bên tai nàng, “Rất quan trọng, nếu ngày đó không có nàng ấy thì sẽ không có ta của hôm nay. Quãng thời gian ba năm trước, cả đời này ta sẽ không thể nào quên được.”
Giọng nói của hắn trầm ái mà từ tính, lộ ra tình ý của mình dành cho một nữ nhân.
Kiều Dư nghe tới phát bực, liền đẩy hắn ra, “Nếu Vương gia quan tâm nàng ấy như thế, vậy tại sao trước đây còn trêu ghẹo ta?”
Ngay từ ban đầu, nàng đã biết tới sự tồn tại của chủ nhân túi tiền này, nhưng sau khi theo đuổi nàng thì Nguỵ Đình không hề nhắc tới nữ nhân ấy nữa. Kiều Dư còn tưởng tình cảm mà Nguỵ Đình dành cho nữ nhân ấy đã phai nhạt.
Nàng vốn không phải là người chấp nhặt chuyện quá khứ, bản thân nàng cũng đã từng có người trong lòng, cho nên trong tình huống này, nàng đương nhiên sẽ không trách móc Nguỵ Đình một cách nặng nề vì hắn đã từng yêu người khác. Chỉ cần quãng đời sau này, trong lòng hắn chỉ có mình nàng là được.
Nhưng không ngờ, tới tận thời điểm này, Nguỵ Đình vẫn chưa quên vị cô nương đã tặng túi tiền cho hắn!
Nếu cô nương ấy là người khác cũng kệ đi, nhưng trớ trêu thay đó lại là Bùi Linh Lung!
Tuy gần đây Bùi Linh Lung chưa từng ra vẻ với nàng, nhưng chỉ riêng việc nàng ta là người được Nguỵ lão phu nhân chọn làm chính thê cho Nguỵ Đình, Kiều Dư liền không thể chung sống hoà bình với nàng ta được!
Nàng không thể chị chị em em mà sống với một nữ nhân ao ước phu quân của mình!
Thấy Kiều Dư tức giận, Nguỵ Đình vội vàng an ủi: “A Dư, nàng cần gì phải bận lòng vị cô nương đã tặng túi tiền cho ta chứ? Thật ra cô nương ấy chính là…”
Nàng kia mà.
Chỉ tiếc rằng, Kiều Dư không để hắn kịp nói ra ba chữ cuối đã ngắt lời, không muốn nghe nữa, “Ta có quản nàng ta là ai hả?”
Hắn cho rằng nàng không biết vị cô nương kia chính là biểu tiểu thư đang ở trong Vương phủ này hay sao?
“Nếu đã nhung nhớ cô nương ấy như vậy thì sao Vương gia không ở bên nàng ấy luôn đi, tội tình gì phải tới đùa giỡn ta như thế?”
Tình yêu của nam nhân đúng là thứ không đáng tin nhất trên đời! Mỉa mai thay, nàng lại ngu ngốc thêm một lần nữa, nhảy vào cái hố mang tên Nguỵ Đình…
“Ra ngoài! Đêm nay Vương gia ngủ ở thư phòng đi!” Kiều Dư đẩy hắn đi.
Mà Nguỵ Đình lại chẳng hiểu mình đã làm cái gì khiến nàng tức giận, hắn ngơ ngác hỏi: “Đang yên đang lành, sao nàng lại nổi giận thế?”
Đối với Kiều Dư, câu này của hắn chỉ giống như càng thêm dầu vào lửa, “Vì sao ta nổi giận ư? Vương gia tự mà nghĩ lại bản thân đã làm ra chuyện tốt gì đi!”
Nguỵ Đình thật sự nghiêm túc nghĩ lại.
Hắn nhớ là mình đâu có nói gì quá đáng đâu cà?
Thấy dáng vẻ vô tội của Nguỵ Đình, lửa giận trong lòng Kiều Dư càng bùng lên. Vậy mà hắn vẫn không biết bản thân đã sai ở đâu!!!
Nàng dứt khoát hỏi: “Đối với Vương gia, ta quan trọng hay vị cô nương đã tặng túi tiền cho chàng quan trọng?”
Nguỵ Đình trả lời ngay tắp lự, “Quan trọng như nhau.”
Hai người vốn dĩ là một, sao mà so sánh được chứ?
Nhưng Kiều Dư lại không hề hài lòng với đáp án này của hắn. Nàng mong chờ như vậy, để rồi lúc này, Nguỵ Đình vẫn thừa nhận trong lòng mình còn có một nữ nhân khác, quả nhiên nàng không giận sai người!
“Ra ngoài! Ta không muốn gặp lại chàng nữa!”
Bị Kiều Dư xô đẩy nhưng Nguỵ Đình không dám phản kháng. Hắn sợ nếu mình dùng sức sẽ tổn thương tới nàng và đứa con trong bụng, cho nên cứ như vậy, hắn bị Kiều Dư đẩy ra ngoài cửa phòng.
Sau khi đuổi hắn đi, Kiều Dư đóng cửa một cái ‘Rầm’, khoá chặt.
“A Dư, nàng mở cửa đi mà, ta không biết mình đã làm gì sai, thật đó.”
Trong phòng truyền ra giọng nói của Kiều Dư, “Nếu chàng không biết thì tới thư phòng mà nghĩ, tới khi biết rồi hẵng trở về!”
Nguỵ Đình đứng bên ngoài mười lăm phút.
Thấy thái độ của Kiều Dư kiên quyết như vậy, cũng không chịu mở cửa, hắn chỉ đành thở dài, dời bước tới thư phòng.
Bóng đêm dày đặc, một khuôn trăng sáng ngời vắt trên đỉnh đầu.
Dưới ánh trăng, bóng người của Nguỵ Đình trải dài xuống đất, thoạt nhìn không giấu được sự cô đơn.
Tâm trạng của hắn vô cùng bực bội, bước chân không có mục đích, cuối cùng hắn lại tới sân viện của Trương Tế trong vô thức.
Bên trong là giọng của Trương Tế đang đọc sách, “Đối tửu đương ca, nhân sinh kỷ hà [3].”
Trong lòng Nguỵ Đình khẽ động, đột nhiên muốn uống rượu giải sầu.
Hắn gõ cửa phòng của Trương Tế.
Rất nhanh, Trương Tế đã ra mở cửa. Vừa thấy đối phương là Nguỵ Đình, ông ngạc nhiên hỏi: “Vương gia? Sao ngài lại tới đây?”
Nguỵ Đình đáp: “Trong lúc vô tình đi ngang qua đây, bổn vương nghe thấy rượu nhà Trương tiên sinh mùi hương nồng nàn cho nên tới xin một chén. Sao vậy? Tiên sinh không chào đón bổn vương à?”
“Lão thần nào dám? Mời Vương gia vào trong.” Trương Tế vội mời Nguỵ Đình vào viện của mình.
Ông lấy thêm một ly uống rượu ra, rót đầy rồi đưa cho hắn.
Sau khi nhận ly, Nguỵ Đình không nói gì đã một hơi uống cạn.
Thấy vậy, Trương Tế lại rót cho hắn một ly. Nguỵ Đình vẫn như cũ uống cạn trong một nốt nhạc, sau đó lại không chờ Trương Tế rót cho mình, hắn đã lấy bầu rượu qua để tự rót.
Nhìn dáng vẻ buồn bực chẳng thèm hé răng mà chỉ uống rượu này của hắn, Trương Tế nhớ lại cảnh tượng hắn say rượu hồi lễ thành hôn. Đột nhiên ông không dám cho hắn uống nữa.
Nếu không lát nữa Nguỵ Đình say rồi, ông không đủ sức đỡ hắn về viện Quy Nhất đâu!
Nghĩ vậy, Trương Tế liền cướp lại bầu rượu, “Lão thần thấy sắc mặt của Vương gia rầu rĩ thế này, là do gặp chuyện phiền lòng gì sao?”
“Cũng không hẳn,” Nguỵ Đình chợt mở miệng nói như cái máy, kể lại toàn bộ tranh chấp vừa nãy với Kiều Dư. Sau đó hắn hỏi: “Bổn vương trả lời nàng như vậy có vấn đề gì hả?”
Trương Tế lắc đầu, “Vương gia đối với Vương phi thật sự thâm tình vô cùng, lão thần nghe thôi cũng thấy cảm động.”
“Vậy thì tại sao đang yên đang lành, nàng lại nổi giận?” Nguỵ Đình chưa từng thấy nàng tức giận tới nhường này bao giờ, còn đuổi hắn ra khỏi phòng, không cho hắn ngủ chung với mình.
Nghĩ tới nghĩ lui thì Nguỵ Đình vẫn thấy ấm ức lắm!
Trương Tế vuốt vuốt chòm râu, “Có khi nào Vương phi như vậy là do mang thai không?”
Nguỵ Đình vội hỏi: “Câu này của tiên sinh có ý gì?”
“Trong lúc mang thai, cảm xúc của nữ nhân vốn thay đổi liên tục, người bất ngờ khóc lóc hay giở chướng nhiều vô số kể. Lần này Vương phi nổi giận… có thể là do mang thai ảnh hưởng tâm trạng thôi.”
_____
[1] Nhũ danh: tên thân mật, tên được gọi ở nhà.
[2] Đích nữ: con gái của vợ chính thê | Tương tự có thứ nữ: con gái của thiếp thất.
[3] 对酒当歌, 人生几何 (lược dịch: đối rượu đương ca, nhân sinh bao nhiêu?): thời gian của con người có hạn không phải nói bạn tận hưởng lạc thú trước mắt, mà là phải đúng lúc kiến công lập nghiệp, sau đó cũng dùng nghiệp ấy để cầu một bình yên, hạnh phúc (Xem thêm Baidu).