Biên tập: Thị Mộc
Sau khi ăn sáng xong, cung nhân ở Nhân Thọ cung liền tới mời Tiêu Ấu Ngư trở về.
Tiêu Ấu Ngư cũng muốn sắp xếp lại cung điện của mình nên theo tỳ nữ kia đi. Chờ sau khi nàng ta rời khỏi, tiểu Hoàng đế liền nhào vào lòng Kiều Dư, cất giọng rầu rĩ, “Tiểu Ngư cô cô…”
“Bệ hạ sao thế?” Kiều Dư vuốt vuốt cái ót của cậu rồi dịu dàng hỏi: “Chung đụng với Thái hậu không được thoải mái sao?”
Tiểu Hoàng đế lắc đầu trong lòng nàng, cậu đã sớm quen với thái độ của mẫu hậu bên kia rồi…
Kiều Dư lại hỏi: “Vậy thì sao ngài buồn thế?”
Tiểu Hoàng đế nhìn bụng của Kiều Dư, có hơi mất mát cất giọng, “Tiểu Ngư cô cô có cục cưng rồi, có phải sau này thời gian tiến cung thăm ta sẽ ít đi hay không?”
Thời khắc này, tiểu Hoàng đế vô cùng hoài niệm quãng thời gian dưỡng bệnh ở phủ Nhiếp chính vương. Bởi vì sau khi hồi cung, cậu rất ít khi được gặp Tiểu Ngư cô cô.
Chờ sau khi cô cô sinh cục cưng rồi, tiểu Hoàng đế sợ là cô cô sẽ quên mình mất!
Vừa nói, cậu vừa ôm chặt Kiều Dư.
Cảm giác sợ hãi vì lo sợ mất đi của tiểu Hoàng đế khiến Kiều Dư đau lòng, “Thời gian gần đây đúng là cô cô có hơi bận, đã thiếu quan tâm bệ hạ rồi, sau này sẽ không như thế nữa, được không?”
“Thật sao?” Tiểu Hoàng đế ngẩng đầu, ánh mắt toả sáng lấp lánh.
Kiều Dư cười đáp: “Đương nhiên là thật.”
Quãng thời gian trước, nàng thật sự bận tới mức không thể lo việc khác được. Sau khi thánh chỉ tứ hôn được ban xuống, nàng đã vội phải dời phủ, rồi lo mở tiệc chiêu đãi chúng tiểu thư trong thành, sau đó là cử hành hôn lễ> Bây giờ lại có thai, cơ thể của nàng dễ mệt, cho nên đã ít tiến cung hơn.
Cuối cùng đã thiếu quan tâm đứa nhỏ này.
Kiều Dư thở dài một hơi, âm thầm quyết định khi nào có thời gian, nàng nhất định tới chơi với tiểu Hoàng đế nhiều hơn.
Mấy ngày tiếp theo, gần như ngày nào Kiều Dư cũng trích ra một chút thời gian để tiến cung. Có nàng bên cạnh tiểu Hoàng đế, người mẹ ruột như Tiêu Ấu Ngư bỗng trở thành người ngoài. Nàng ta không muốn gặp Kiều Dư để chuốc bực vào người, chỉ đành cả ngày ru rú trong Nhân Thọ cung.
“Thái hậu nương nương, Thừa Ân bá phu nhân và Tiêu công tử cầu kiến.”
Nghe thấy cung nhân bẩm báo, Tiêu Ấu Ngư lập tức vui vẻ nói: “Mau mời họ vào.”
Chờ sau khi Tiêu phu nhân và Tiêu Như Mặc đi vào, Tiêu Ấu Ngư vội sai người rót trà.
Tiêu Như Mặc không thèm để ý mà ngồi xuống, híp mắt đánh giá nước trà được cung nhân dâng lên. Ly trà chỉ làm bằng sứ tầm thường, nước trà thì hiện ra ánh đục, trên mặt còn lềnh bềnh vài xác trà vụn.
Tiêu Như Mặc không thèm uống, sắc mặt lộ ra vẻ chán ghét, “Ngày thường tỷ đều uống cái này sao?”
Tiêu Ấu Ngư xấu hổ đáp: “Ấm ức cho đệ rồi, lá trà này đã là loại tốt nhất mà tỷ có…”
Tài sản trong Nhân Thọ cung của nàng ta đều bị Nguỵ Đình xung công, trên dưới hoàng cung lại được Tô Thuận quản thúc, có thứ gì tốt cũng không tới được Nhân Thọ cung của nàng ta.
Đương nhiên, đây là ý của Nguỵ Đình.
Ánh mắt của Tiêu Như Mặc tối đi.
Nhìn hết cả Nhân Thọ cung một vòng, y cũng không tìm ra được thứ gì có thể lọt vào mắt xanh của mình. Nếu cộng toàn bộ giá trị đồ đạc trong Nhân Thọ cung lại, sợ là chẳng bằng cây quạt xếp trong tay y nữa là.
Ngày tháng Tiêu Ấu Ngư sống trong cung thế nào… không cần hỏi cũng biết.
“Không phải đệ đã nói tỷ phải quan tâm bệ hạ nhiều một chút sao?” Tiêu Như Mặc hỏi: “Tại sao đã được một thời gian rồi vẫn không cải thiện được gì?”
Tiêu Ấu Ngư tức giận đáp: “Đệ nghĩ tỷ không muốn gần gũi bệ hạ à? Nhưng thời gian gần đây, Nhiếp chính vương phi ngày nào cũng tiến cung. Trong mắt thằng nhóc đó chỉ có Tiểu Ngư cô cô, làm gì có một mẫu hậu như tỷ chứ?”
Nàng ta đúng là sinh phải một đứa vong ân bội nghĩa [1] mà!
Tiêu phu nhân đau lòng cho con gái, vội nói với Tiêu Như Mặc, “Con không thể trách tỷ tỷ của mình được, nó cũng cố gắng hết sức rồi.”
Tiêu Như Mặc gõ gõ cây quạt vào lòng bàn tay, đồng tử lập loè, “Gần đây, mỗi ngày Nhiếp chính vương phi đều tiến cung à?”
“Chứ còn gì nữa?” Tiêu Ấu Ngư tức giận nói: “Đệ nói xem, một nữ nhân đang mang thai sao không an phận ở nhà dưỡng thai đi, chạy tới hoàng cung diễn trò gì chứ?”
“Tỷ có biết canh giờ cụ thể khi Vương phi tới và khi trở về hay không?”
…
Như mọi ngày, Kiều Dư từ trong cung đi ra, bắt đầu trở về phủ Nhiếp chính vương.
Đột nhiên, con ngựa kéo xe hí vang một tiếng, sau đó điên cuồng phóng về phía trước.
Trong xe, cả người Kiều Dư lảo đảo, mất đà ngã sang một bên. Xuân Lan bên cạnh thấy vậy, vội nhào tới làm đệm dưới người nàng.
Kiều Dư nghe thấy một tiếng than đau vang lên, vội hỏi: “Xuân Lan, ngươi không sao chứ?”
Xuân Lan đáp: “Nô tỳ vẫn ổn.”
Kiều Dư cố gắng ngồi vững, sau đó hướng mặt ra ngoài, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Phu xe đang cố gắng khống chế dây cương, sợi dây thừng đã siết hằn trên bắp tay của ông. Nghe thấy Kiều Dư hỏi, phu xe hoảng sợ đáp: “Vương phi, ngựa của chúng ta đột nhiên bị kinh động, tiểu nhân… thật sự khó mà khống chế.”
Ngựa bất ngờ phát điên vốn dĩ không thể khống chế được, nó không ngừng phóng về phía trước, người đi lại trên phố kinh sợ, vội dạt ra hai bên. Chỉ trong phút chốc, xung quanh liên tục vang lên tiếng thét chói tai.
“Vương phi, chúng ta làm sao bây giờ?” Xuân Lan không nén được sốt ruột.
Phu xe không khống chế được ngựa, cơ thể của Vương phi lại quá gầy yếu, nhảy xe bỏ ngựa là điều không thể…
Lúc này, Kiều Dư cũng không nghĩ ra được cách gì. Nàng chỉ có thể dằn lòng bắt mình phải bình tĩnh lại, không thể khiến người khác hoảng loạn thêm được. Nàng trấn an Xuân Lan, “Ngươi đừng sợ, rồi sẽ có cách thôi.”
Thấy khuôn mặt bình tĩnh của Vương phi, Xuân Lan dần dần không sốt ruột như vậy nữa.
Sau một hồi xóc nảy, xe ngựa bất ngờ chậm lại, cuối cùng dừng hẳn.
Tiếp theo là một giọng nam nho nhã vang lên, “Vương phi, ngựa đã được khống chế rồi, nhưng vì an toàn nên Vương phi hãy mau chóng xuống xe đi.”
Kiều Dư được Xuân Lan đỡ xuống xe ngựa, sau khi nhận ra nam nhân đã ra tay cứu giúp, Kiều Dư hành lễ một cái, “Đa tạ Sở công tử.”
Sở Tiêu Nhiên nói: “Chuyện nhỏ không đáng nhắc tới, Vương phi không cần đa tạ. Có điều hôm nay không thể dùng con ngựa điên này để hồi Vương phủ nữa. Nếu Vương phi không chê, Sở mỗ xin được hộ tống người hồi phủ.”
Xe ngựa của Sở Tiêu Nhiên cách đó không xa, mà hiện tại hai người đang ở phố xá sầm uất, rất nhiều người đang nhìn về phía này. Kiều Dư lại muốn nhanh chóng hồi phủ, nên đã lập tức đồng ý đề nghị của Sở Tiêu Nhiên.
Chờ sau khi Kiều Dư được Xuân Lan đỡ lên xe ngựa, Sở Tiêu Nhiên mới lệnh cho phu xe của mình đánh ngựa tới phủ Nhiếp chính vương.
Trên đường đi, Kiều Dư lại cảm ơn Sở Tiêu Nhiên lần nữa, “Nếu hôm nay không có Sở công tử, không biết ta và tỳ nữ trong nhà sẽ gặp nguy hiểm như thế nào nữa. Ơn cứu mạng này, ta sẽ khắc ghi trong lòng. Ngày sau nhất định sẽ dâng lễ tới tận phủ để đa tạ ơn này của công tử.”
Sở Tiêu Nhiên: “Vương phi không cần khách sáo, Sở mỗ chỉ là kẻ hèn, làm việc nhỏ thôi, không đáng nhắc tới.”
Kiều Dư vẫn kiên trì nói: “Ơn này nhất định phải trả.”
Trầm ngâm một lát, Sở Tiêu Nhiên nói: “Nếu Vương phi nhất định muốn tạ ơn Sở mỗ, vậy thì Sở mỗ xin ngỏ yêu cầu quá đáng.”
“Mời công tử nói.”
Sắc mặt của Sở Tiêu Nhiên vô cùng nghiêm túc, “Bức hoạ lần trước mua được của Vương phi thật sự đã giúp ích cho Sở mỗ rất nhiều. Nếu Vương phi muốn tạ ơn, không biết người có thể vẽ thêm một bức phong cảnh đất Thục cho Sở mỗ được không?”
Kiều Dư cười đáp: “Nếu công tử đã thích, đương nhiên ta sẽ đồng ý vẽ tranh tạ ơn. Chờ sau khi vẽ xong, ta sẽ phái người mang tới tận phủ cho công tử.”
“Đa tạ Vương phi.” Sở Tiêu Nhiên còn chưa dứt lời, phía trước liền truyền tới tiếng vó ngựa.
Bên ngoài, phu xe của Sở Tiêu Nhiên nói: “Công tử, là Nhiếp chính vương.”
Sắc mặt của Kiều Dư lập tức vui vẻ, nàng xốc mành che lên, thấy được Nguỵ Đình cưỡi ngựa phóng tới, thần sắc lạnh lùng nhìn về phía này.
Sau khi nhìn thấy Kiều Dư, hắn liền phóng ngựa chạy tới bên nàng.
Kiều Dư xoay người nói với Sở Tiêu Nhiên, “Sở công tử, Vương gia nhà ta tới đón ta rồi, việc hộ tống này không dám phiền công tử thêm nữa. Đa tạ.”
Sở Tiêu Nhiên cười, lệnh cho phu xe ngừng xe ngựa lại, chờ Nguỵ Đình chạy tới.
Sau khi tới gần, Nguỵ Đình đi tới thân xe, vươn tay ra với Kiều Dư, “A Dư, ta tới đón nàng.”
Kiều Dư đặt tay mình vào lòng bàn tay của hắn, sau đó nương theo sức lực của hắn mà xuống khỏi xe ngựa của Sở Tiêu Nhiên.
Nguỵ Đình quan sát Kiều Dư một chút, sau khi xác định trên người nàng không bị thương, hắn mới yên tâm. Lúc này, Nguỵ Đình ôm lấy eo của nàng, đồng thời nhìn về phía Sở Tiêu Nhiên, trong mắt loé ra sự cảnh cáo:
“Đa tạ Sở công tử đã cứu mạng Vương phi nhà bổn vương.”
Sao Sở Tiêu Nhiên lại không hiểu hành động này của hắn có hàm ý gì. Y chỉ cứu thê tử của hắn thôi mà, sao hắn lại phòng y như phòng trộm thế nhỉ?
Sở Tiêu Nhiên không khỏi cảm thấy buồn cười, nhất thời lại nổi hứng muốn trêu chọc Nguỵ Đình, “Vương gia không cần đa tạ, vừa nãy Vương phi đã đa tạ Sở mỗ rồi.”
Nguỵ Đình lập tức nhìn Kiều Dư, “Nàng dùng cái gì để cảm ơn y đấy?”
Kiều Dư đáp: “Sở công tử yêu quý non sông, ta chỉ đồng ý vẽ cho công tử một bức tranh đất Thục thôi.”
Trong lòng Nguỵ Đình không khỏi chua lè.
Sở Tiêu Nhiên dựa vào cái gì mà bắt A Dư nhà hắn vẽ tranh cho y chứ? Cùng lắm chỉ là một nam nhân thúi mà thôi, há lại có thể khiến nàng hao phí tâm tư vẽ tranh cho hả?
“Bây giờ nàng đang có thai, chuyện vẽ tranh lại mệt như vậy sao có thể đồng ý với Sở công tử được?”
“Vương phi có thai rồi?” Ánh mắt của Sở Tiêu Nhiên dừng trên bụng nàng.
Hôm nay Kiều Dư mặc y phục khá rộng, thoạt nhìn sẽ không thấy được bụng của nàng đã hơi nhô lên. Có điều, Nguỵ Đình không tới mức sẽ nói dối việc này…
Sở Tiêu Nhiên lập tức chắp tay với Nguỵ Đình, “Sở mỗ xin chúc mừng Vương gia.”
Trong lòng Nguỵ Đình mừng thầm, ánh mắt nhìn Sở Tiêu Nhiên mang theo đắc ý, “Sở công tử, cơ thể của A Dư dễ mệt, không biết chuyện vẽ tranh này có thể đổi thành cái khác để tạ ơn hay không?”
Sở Tiêu Nhiên: “Ban nãy Sở mỗ không biết Vương phi có thai, đã yêu cầu quá đáng rồi.”
Kiều Dư vội đáp: “Không sao, nếu ta đã đồng ý với công tử thì chắc chắn sẽ làm được.”
Sở Tiêu Nhiên cười, “Vậy thì… Sở mỗ đa tạ Vương phi.”
Yên lặng một chút, y lại nói: “Thật ra Sở mỗ chưa cần bức tranh này gấp đâu, Vương phi cứ thong thả, đừng để việc nhỏ này ảnh hưởng sức khoẻ.”
Trong lòng Nguỵ Đình đếch vui nổi.
Nếu đã lo lắng cho sức khoẻ của A Dư thì tại sao Sở Tiêu Nhiên này vẫn một hai phải bắt nàng vẽ tranh hả? Thằng nhóc trắng trẻo điển trai [2] này chắc chắc là có ý đồ khác!
Kiều Dư gật đầu, “Đa tạ công tử, ta nhớ rồi.”
“Nếu không còn chuyện gì nữa thì bổn vương dẫn Vương phi về trước đây.” Nguỵ Đình dắt tay Kiều Dư tới ngựa của mình, muốn lập tức trở về.
Sở Tiêu Nhiên bất ngờ gọi với hắn lại, “Vương gia khoan đã.”
Nguỵ Đình hỏi: “Sở công tử còn chuyện gì cần nói?”
Sở Tiêu Nhiên: “Chuyện ngựa bất ngờ bị kinh động hôm nay e là không phải trùng hợp, mà là do người khác sắp đặt.”
Sắc mặt của Nguỵ Đình toát ra sự nghiêm túc, “Đa tạ công tử nhắc nhở.”
Dù Sở Tiêu Nhiên không nói, hắn cũng sẽ phái người điều tra cho rõ!
Xe ngựa bắt đầu chở Kiều Dư về phủ.
Sau khi trở lại phủ Nhiếp chính vương, Kiều Dư liền sai người chuẩn bị nghiên mực, cân nhắc thời gian vẽ tranh cho Sở Tiêu Nhiên.
Nàng ngồi trước bàn, múa bút vẩy mực, Nguỵ Đình ngồi bên cạnh ngắm nàng mà không nhịn nổi ghen tuông, “Thằng oắt kia muốn một bức tranh thì tìm ai vẽ mà không được chứ? Lại cố tình đi tìm nàng, ta chắc chắn y không có ý tốt!”
Kiều Dư liếc mắt nhìn hắn một cái, “Vương gia suy diễn nhiều rồi.”
Con người Sở Tiêu Nhiên vốn đơn thuần yêu thích phong cảnh đất Thục nên mới hỏi xin nàng vẽ. Sao qua miệng của Nguỵ Đình lại thay đổi ý nghĩa ban đầu mất rồi?
“Lát nữa chàng bảo Trương tiên sinh tới khám cho mình đi.”
Đầu óc nghĩ trắng thành đen là bệnh, phải trị!
_____
[1] 白眼狼 (lược dịch: bạch nhãn lang): một danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn (Xem thêm Ăn Bánh Bơ ngồi dòm Chó nướng).
[2] 小白脸 (lược dịch: tiểu bạch kiểm): ý chỉ những chàng trai trắng trẻo xinh đẹp, sống bám vào người khác hoặc được bao nuôi, thường được dùng với ý châm biếm (Theo vuonghoacuabachtra.wordpress.com).