Nhiếp Chính Vương Gạ Vợ Mỗi Ngày

Chương 60: Nhiếp chính vương lấy vợ




Edit: Xiao Yi.

Trong việc Nguỵ lão phu nhân không chết, người tức giận nhất là Trình Hi.

Lễ thành hôn ngày một tới gần, trong lòng y càng nóng vội cùng bất an.

Rất nhanh đã tới ngày 5 tháng Tám.

Hai bên đường trước phủ An Bình Quận chúa treo đầy lụa đỏ, người khác nhìn vào liền biết sắp có chuyện đáng mừng.

Rất nhiều nữ quyến tới phủ để chúc mừng Kiều Dư, mọi người quây quần tán gẫu cùng nhau, không khí vô cùng náo nhiệt.

Đúng lúc này, Xuân Lan đi vào bẩm báo: “Quận chúa, bên ngoài có vị phu nhân cầu kiến, bà ấy nói mình là người của Kiều gia ở Cẩm Châu tới đây.”

Chúng nữ quyến vốn đang trò chuyện lập tức ngừng lại, chờ đợi phản ứng của Kiều Dư.

Sắc mặt của Kiều Dư có hơi kích động, vội nói: “Mau mời vào.”

Rất nhanh, Xuân Lan đã dẫn vị phu nhân kia vào.

Là Thứ sử phu nhân của Cẩm Châu – Trương Ngọc Xuân. Bà ta là thân mẫu của Kiều Uyển, cũng là bá mẫu của nàng.

Kiều Dư đứng dậy, nói: “Đại bá mẫu.”

Ngay sau đó, nàng nhìn ra sau lưng Trương thị. Ngoài trừ Kiều Uyển đang ở bên ngoài thì không có người mà nàng muốn gặp. Ánh mắt của Kiều Dư không giấu được thất vọng…

Trương Ngọc Xuân vội cầm tay nàng, bày ra vẻ mặt vui mừng, nói: “Đứa nhỏ này thật là! Nếu cháu đã được vị cao nhân kia chữa dứt bệnh, sao lại không báo tin về nhà một tiếng để chúng ta yên tâm chứ? Nhiều năm vậy rồi, cả nhà chẳng có tin tức gì của cháu, ai nấy đều lo lắng muốn chết.”

Nương theo giọng nói của Trương thị là một mùi hương nồng đậm xông ra. Kiều Dư vừa ngửi thấy liền nhận ra là mùi xạ hương, sắc mặt của nàng lập tức thay đổi.

Nàng vội lùi ra đằng sau hai bước, vừa bịt mũi vừa nói: “Đại bá mẫu từ từ đã.”

Cánh tay của Trương thị cứ như vậy mà khựng lại, bị mọi người nhìn chằm chằm bằng ánh mắt nghiền ngẫm, bà ta xấu hổ tới mức nóng mặt, cảm giác vô cùng khó xử.

Kiều Dư nhanh chóng quét mắt nhìn Trương Ngọc Xuân một lần, cuối cùng ánh mắt dừng trên túi thơm dắt bên hông của bà ta, hỏi: “Đại bá mẫu đeo túi hương gì vậy? Gần đây cơ thể của cháu có hơi mệt mỏi, ngửi mùi này cảm thấy khó chịu, phiền đại bá mẫu cởi túi thơm cho tỳ nữ của cháu giữ tạm đi.”

Xuân Lan hiểu ý, vội đi tới trước mặt Trương Ngọc Xuân rồi hành lễ, sau đó xoè hai tay ra trước mặt bà ta.

Trương Ngọc Xuân sững người, “Chỉ là túi thơm bình thường thôi mà, nếu A Dư không quen mùi này thì đại bá mẫu không đeo nữa là được.”

Bà ta cởi túi thơm xuống rồi đưa cho Xuân Lan.

Sau khi nhận lấy túi thơm, Xuân Lan nhìn sang Kiều Dư, chỉ thấy ánh mắt của nàng kiên định, còn gật đầu với mình một cái. Xuân Lan lập tức hiểu ý, mang túi thơm đi ra ngoài.

Lúc này, Trương Ngọc Xuân mới được phép tới gần Kiều Dư, lựa lời bắt chuyện với nàng, “Dạo trước A Uyển có báo tin về nhà, nói là cháu được phong làm An Bình Quận chúa, sắp gả cho Nhiếp chính vương làm Vương phi nữa. Thời điểm nhận được tin báo của A Uyển, cả nhà đã bị doạ sợ đó. Thành hôn là chuyện lớn như vậy, cháu lại không nói gì với người nhà, hại bá mẫu và mọi người chẳng có thời gian chuẩn bị một chút của hồi môn cho cháu.”

“Nữ nhi xuất giá sao lại không có của hồi môn được đây? Cháu làm như vậy có khác nào khiến mọi người cho rằng cháu không có nhà mẹ chống lưng không? Lỡ đâu sau này Vương gia xem thường cháu thì cháu phải làm sao bây giờ?”

Trương Ngọc Xuân chắc mẩm của hồi môn của Kiều Dư rất ít, đương nhiên không thể hiện được mặt mũi của Kiều gia cho nên mới tới đây khoác lác vài câu.

Không ngờ, chúng nữ quyến xung quanh lại khinh thường bà ta. Dạo trước, phủ Nhiếp chính vương đã tặng sính lễ nhiều tới mức nào, mọi người đều được chứng kiến, toàn bộ sính lễ đều thuộc quyền sở hữu của Kiều Dư. Huống hồ trong tay nàng còn có hai ngàn thực ấp, đấy còn chưa tính tới số trang sức mà Nguỵ Đình đã mua cho nàng từ Thuý Ngọc hiên nữa.

Toàn bộ nữ quyến khắp thành Tây Kinh e là không có ai giàu bằng Kiều Dư cả. Phương diện của hồi môn này nhất định không thể ít được.

Kiều Dư không hề cảm thấy mình là một phú bà trong mắt người khác, thấy dáng vẻ diễn trò của Trương Ngọc Xuân, nàng cũng bày ra nét mặt u buồn rồi nói:

“A Dư cũng đang sầu não vì của hồi môn đây ạ. May là hôm nay đại bá mẫu tới rồi, nếu bá mẫu thương yêu A Dư thì cho A Dư nhiều của hồi môn một chút để làm thể diện nhé. Có bá mẫu ở đây sẽ không ai dám nói sau lưng A Dư là không có nhà mẹ nữa rồi.”

Trương Ngọc Xuân chán nản.

Vốn dĩ bà ta chỉ muốn khoác lác vài câu, không ngờ Kiều Dư lại dám mở miệng vòi tiền với bà!

Không phải Kiều Dư vẫn luôn nói của cải là thứ ngoài thân sao? Bây giờ thanh cao của nàng đi đâu hết rồi?

Trương Ngọc Xuân nói: “Sao bá mẫu có thể không thương cháu được chứ? Hôm nay bá mẫu tới là để tặng cháu số sính lễ này.”

Bà ta để ngân phiếu của bản thân và ngân phiếu của Kiều Trọng Đạt đã nhờ mình mang cho nàng ra và đặt chung một chỗ, sau đó nói: “Số ngân phiếu này trị giá hai vạn lượng, là tấm lòng của bá phụ và bá mẫu đấy.”

Kiều Dư nhận lấy, ánh mắt lại không giấu được thất vọng, “Phụ thân của cháu… có khoẻ không ạ?”

“Khoẻ,” Trương thị đáp: “Lần này bá mẫu vốn định cùng đệ ấy tới đây, có điều đệ ấy nói doanh trại vừa có một nhóm tân binh gia nhập nên đã vội vàng huấn luyện cho họ, gần như bận tới không có thời gian rảnh. Nghe đệ ấy nói vậy, bá mẫu cũng không tiện khuyên nữa, chỉ đành tự mình tới đây chúc mừng cháu thành hôn.”

Ngực trái của Kiều Dư không khỏi nhói đau. Đúng là…

Ông lại như thế.

Ba năm trước cũng vậy, vào lễ cập kê, nàng vốn mong đợi có thể nhìn thấy phụ thân của mình xuất hiện, nhưng Kiều Trọng Đạt chỉ sai một tiểu binh về phủ báo tin rằng trong quân có việc bận rộn nên không thể quay về.

Mấy năm qua, Kiều Dư vẫn không thể hiểu được. Trong quân có việc quan trọng, chẳng lẽ lễ trưởng thành của nàng thì không quan trọng hay sao?

Nếu như lúc ấy, Kiều Trọng Đạt có thể về phủ thì sao nàng lại có thể bị hai người Trình Hi và Kiều Uyển hãm hại trắng trợn như vậy?

Rõ ràng khi đó hơi thở của nàng vẫn còn thoi thóp, nhưng đại bá mẫu vẫn khăng khăng muốn làm tang lễ cho nàng. Nếu trong phủ có người chống lưng cho mẫu thân của nàng thì bà cũng không tới nỗi phải trộm xác nàng ra ngoài rồi giao cho người khác đưa đi như thế…

Nếu có phụ thân bảo vệ, đường đường là đích nữ nhị phòng của Cẩm Châu Kiều gia như nàng sao lại lưu lạc bên ngoài tận ba năm được chứ? Sao nàng có thể bị người khác chế nhạo là kẻ mồ côi được chứ?

Lần thành hôn này, Kiều Dư vốn nhắm mắt làm ngơ việc Kiều Uyển báo tin về Kiều gia, nếu Trương Ngọc Xuân đã hay tin, nàng cũng không thể nhịn được mà mong chờ phụ thân của mình sẽ tới.

Để rồi cuối cùng mong chờ trong vô vọng, chung thân đại sự của nàng cũng không quan trọng bằng việc huấn luyện tân binh của Kiều Trọng Đạt…

Kiều Dư đè lại ngực mình, rõ ràng bệnh tim đã được sư phụ chữa khỏi rồi nhưng sao bây giờ, nàng lại cảm thấy đau nhói thế này?

‘Đau như dao cắt’ dường như là chỉ cảm giác lúc này của nàng…

Trương Ngọc Xuân lo lắng hỏi: “A Dư, cháu làm sao vậy? Bệnh tim tái phát sao? Cháu đừng trách phụ thân của cháu, đệ ấy cũng là không còn cách nào thôi mà.”

Kiều Dư thở ra một hơi, miễn cưỡng cười đáp: “Cháu biết, phụ thân bận rộn, cháu đều hiểu được. Lần này đại bá mẫu tới đây đã chịu vất vả rồi, để cháu thu xếp chỗ ở cho người. Người ở lại một đêm đi, chờ sau khi hôn lễ ngày mai của cháu kết thúc, người hãy trở về Cẩm Châu cũng không muộn.”

Trương Ngọc Xuân nhếch miệng cười, “Vậy bá mẫu cảm ơn A Dư trước nhé.”

Sau khi thu xếp cho Trương Ngọc Xuân xong, Kiều Dư nói với chúng nữ quyến đang có mặt trong phủ, “Cơ thể của ta có hơi không khoẻ, đành thất lễ về phòng nghỉ trước, mong các vị thứ cho ta chiêu đãi không chu toàn.”

Chúng nữ quyến ở đây vô cùng cảm thông cho Kiều Dư.

Nữ nhi thành hôn, cha mẹ ruột lại không có mặt, bất kể là ai đi nữa thì trong lòng cũng không dễ chịu chút nào.

Huống hồ, Kiều Trọng Đạt lại dùng lý do như cũ là phải huấn luyện tân binh. Chẳng lẽ ông không thể giao cho phó tướng trong doanh huấn luyện số tân binh này sao? Trước mắt Cẩm Châu cũng không có chiến sự gì, tại sao chuyện gì cũng phải đích thân Kiều Trọng Đạt làm mới được chứ?

Phu nhân của Trương Tự không giấu được sự yêu thương dành cho nàng, cười nói: “Quận chúa đi thong thả, chúng thiếp thân bên này sẽ không phiền lòng gì đâu.”

Kiều Dư mỉm cười hành lễ một cái, sau đó dẫn theo tỳ nữ về tẩm thất của mình.

Không bao lâu sau, Trương Tế vội tới cầu kiến Kiều Dư.

Nàng lập tức mời ông tiến vào, thấy sắc mặt căng thẳng của Trương Tế, nàng liền nói: “Có thể khiến cho Trương tiên sinh gấp rút tới đây như vậy, xem ra vấn đề nằm trong túi hương kia không nhỏ chút nào.”

Trương Tế nói: “Trong túi hương kia có vài hương liệu vô cùng thâm độc, cực kỳ có hại với nữ nhân đang có thai.”

Sau khi nhận ra thành phần bên trong túi hương, Trương Tế đã vô cùng hoảng sợ, “Sắc mặt của Quận chúa hơi tiều tuỵ rồi, để lão thần bắt mạch cho người một lát.”

Kiều Dư vươn tay ra để ông bắt mạch.

Trương Tế nói: “May là Quận chúa kịp thời phát hiện, nếu không, Quận chúa ngửi thứ mùi này lâu hơn một khắc e là thai nhi sẽ khó giữ được mất.”

“Bà ta mà là bá mẫu gì chứ? Đúng là yêu tinh hại người mà!” Xuân Lan không khỏi mắng.

Trương Tế có hơi nghi hoặc, “Chuyện Quận chúa có thai vẫn luôn che giấu không cho bên ngoài biết được, tới nữ quyến trong thành Tây Kinh cũng chưa biết thì tại sao Kiều đại phu nhân lại biết được?”

Kiều Dư xoa bụng của mình.

Đương nhiên là nàng thừa biết Trình Hi chính là người tiết lộ cho Trương thị.

Có điều ba năm trước, nếu Trình Hi đã quyết định cắt đứt quan hệ với nàng, vậy thì bây giờ sao lại dây dưa không dứt như thế này chứ? Tới đứa nhỏ trong bụng nàng mà y cũng không tha.

Hành vi như vậy thật khiến nàng cảm thấy kinh tởm.

“Có thể là bá mẫu của ta vô tình đeo thôi.” Kiều Dư nói.

Nếu nói ra chuyện Trình Hi từng xông vào tẩm phòng của nàng khi đêm hôm khuya khoắt, e là chỉ khiến Nguỵ Đình tức giận thêm. Ngày mai là lễ thành hôn của hai người rồi, nàng không muốn giữa đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa.

Trương Tế gật đầu, cũng không biết là ông có tin lời nàng nói hay không.

Có điều, Trương Tế vẫn dặn dò số tỳ nữ hầu hạ bên người Kiều Dư cẩn thận, đặc biệt là bốn người Xuân Lan, Hạ Hà, Thu Cúc và Đông Mai.

“Lễ thành hôn ngày mai sẽ có rất nhiều người tới chúc mừng, bốn người các ngươi nhất định phải luôn túc trực bên cạnh Quận chúa, không được xảy ra sơ sót, rõ chưa?”

Bốn người Xuân Lan vội vàng nhận lệnh.

Sau khi được Trương Tế khám xong, Kiều Dư ở lại phòng riêng để nghỉ ngơi, không lộ diện nữa.

Chúng nữ quyến trong An Bình Quận chúa phủ vẫn trò chuyện rất hài hoà, sau khi biết Kiều Dư muốn nghỉ ngơi, mọi người rất cung kính cáo từ, không hề nán lại thêm nữa.

Việc này khiến Trương thị vô cùng bực dọc. Rõ ràng trong mắt bà ta, tuy Kiều Dư là người của Cẩm Châu Kiều gia nhưng tới phụ thân của nàng còn không để ý tới nàng. Vậy thì tại sao chỗ này lại có nhiều ngươi kính cẩn với nàng tới nhường này kia chứ?

Có điều, nếu chúng nữ quyến biết được suy nghĩ của Trương thị thì nhất định họ sẽ trợn mắt trừng bà ta. Bởi vì lúc thân phận của Kiều Dư còn chưa lộ ra, mọi người đều đã chứng kiến Nguỵ Đình đối xử với nàng tốt như thế nào. Cái gọi là ‘Cẩm Châu Kiều gia’ cùng lắm chỉ là hoa dệt trên gấm mà thôi, dù có hay không cũng chớ hề ảnh hưởng quá nhiều.



Hôm sau, Kiều Dư dậy sớm trang điểm.

Áo cưới được thợ may trong cung gấp rút chế tạo, đỏ rực như lửa, trên mặt vải còn thêu một con chim Phượng Hoàng giương cánh muốn bay. Thời điểm Kiều Dư mặc nó lên người, ai nấy đều cảm nhận được khí chất cao quý hơn người toát ra từ nàng.

Nhìn thấy Kiều Dư, mọi người không ngớt lời khen ngợi.

“Quận chúa đúng là tân nương đẹp nhất mà thiếp thân từng thấy đó. Dung mạo của người nổi bật như thể tiên nữ giáng trần vậy.”

Kiều Uyển nhìn hoạ tiết hình Phượng Hoàng kia, trước mắt như thấy lại vị Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ của kiếp trước, trong mắt nàng ta lập tức không giấu được sự ghen ghét.

Đúng lúc này, bên ngoài truyền tới giọng hô vui mừng của tiểu nha hoàn trong phủ, “Tân lang tới!”

Mọi người liền quay lại nhìn.

Nguỵ Đình mặc áo cưới màu đỏ giống như nàng, hắn sải bước đi vào. Dáng người cao lớn, khí chất ngời ngời, khuôn mặt tuấn lãng. Vừa thấy Kiều Dư, khoé môi của Nguỵ Đình không nhịn được, cong lên thành một nụ cười.

Chỉ trong nháy mắt, trời đất này như mờ đi, chỉ còn lại một mình hắn, cao quý khôn cùng.