Nhiếp Chính Vương Gạ Vợ Mỗi Ngày

Chương 30: Nhiếp chính vương tới bên nàng




Edit: Xiao Yi.

Trong cơ thể sinh ra từng luồng khô nóng, Kiều Dư cảm thấy mình như đang trong một cái nồi hấp thật lớn, vừa oi bức vừa ẩm ướt, y phục trên người như bao bố, dần dần hoá thành sự trói buộc.

Một đôi tay vươn tới dây buộc thắt lưng của nàng, sau đó nhanh chóng mở ra, ngoại y của nàng theo đó bị cởi xuống.

Hồi chuông cảnh báo vang lên trong đầu, Kiều Dư vùng vẫy, cố nhịn lại cảm giác bất ổn trong người mà mở mắt ra.

Trước mặt nàng là một gã nam nhân đang khom người xuống, y phục trên người hắn cực kỳ lỏng lẻo, con mắt là dục vọng không thèm che giấu.

Kiều Dư hoảng hốt, vội vã ngồi dậy, vừa quấn lại y phục trên người, vừa siết chặt vạt áo. Nàng đề phòng nhìn gã nam nhân kia, quát: “Cút ngay!”

Tuy nàng vô cùng tức giận nhưng trên người lại rất mệt do tác dụng của thuốc, cho nên chất giọng truyền ra mềm mại như bông, không hề có một chút uy hiếp nào.

Hồ Duệ không ngờ nàng sẽ đột nhiên tỉnh lại, sắc mặt lộ ra kinh ngạc, nhưng thấy dáng vẻ vô lực của nàng, gã thở phào một hơi, cười nói:

“Nàng đừng uổng phí công sức làm gì, trên đời này không ai có thể cưỡng lại tác dụng của xuân dược [1] đâu. Nếu như nàng ngoan ngoãn thuận theo thì sẽ bớt khổ cực hơn đấy.”

Kiều Dư trừng mắt nhìn gã.

Cả người nàng đều đã nóng lên, nhịp tim càng lúc càng nhanh hệt như say rượu, tuy trong lòng cực kỳ ghê tởm nhưng khi nhìn gã, nàng lại không kìm được mềm ra.

May là bản thân còn không mất đi lý trí, Kiều Dư cắn chặt môi dưới, dùng sự đau đớn để giữ mình tỉnh táo, sau đó cảnh cáo gã nam nhân kia, “Ta là người của Nhiếp chính vương, ngươi muốn chạm vào ta đã từng nghĩ tới hậu quả hay chưa?”

Hồ Duệ cúi người, ngón tay nhẹ vén tóc mai bên tai nàng ra, cười đáp: “Nếu bổn thế tử không nhìn lầm thì nàng vẫn là nữ tử còn trinh trắng. Nếu nàng thật sự là người của Nhiếp chính vương thì sao hắn không chạm vào nàng?”

Thì ra gã này là thế tử, khó trách dám lộng hành như vậy, không kiêng nể ai.

“Xem dung mạo này của nàng, theo bổn thế tử đi, bổn thế tử sẽ cho nàng một danh phận.”

“Ngươi nằm mơ! Nếu ngươi dám chạm vào ta, trừ phi ta chết, còn không ta sẽ không tha cho ngươi!” Hễ nghĩ tới việc mình cứ như vậy mà bị người khác cưỡng bức, trong lòng Kiều Dư liền cảm thấy vô cùng uất hận.

Nàng cắn chặt môi, tròng mắt ánh lên hơi nước, nhưng dưới tác dụng của xuân dược, giọt nước mắt của nàng chỉ càng thêm câu dẫn người khác.

Hồ Duệ như tên đã lên cung, không thể chờ thêm nữa, gã lập tức cởi y phục trên người mình xuống rồi chồm tới chỗ Kiều Dư. Thấy vậy, Kiều Dư vội vàng vươn tay kháng cự lại gã.

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên giọng nói của Tiêu Ấu Ngư, “Nguỵ Đình! Đã quá muộn rồi! Ngài có vào cũng không thay đổi được gì đâu!”

“Cút!” Nguỵ Đình quát một tiếng, đá văng Tiêu Ấu Ngư đang chắn trước cửa phòng.

“Nương nương!” Lưu An hoảng sợ chạy tới đỡ nàng ta dậy.

Tiêu Ấu Ngư vịn lấy hông mình, ngay nơi bị hắn đá, sắc mặt nàng ta không thể tin được. Nguỵ Đình…

Nguỵ Đình… tới một cái liếc mắt cũng không thèm cho nàng, cứ như vậy mà phá cửa xông vào!



Vừa thấy cảnh tượng trong phòng, ánh mắt của Nguỵ Đình như nứt ra. Hắn nhào tới thật nhanh, hất bay Hồ Duệ đang áp trên người Kiều Dư rồi dùng lực đá mạnh gã xuống đất.

Sau đó, Nguỵ Đình nhìn qua phía Kiều Dư. Khuôn mặt của nàng tràn đầy hoảng sợ, nước mắt đầy mặt.

“Đừng sợ, bổn vương đây rồi.” Nguỵ Đình ngồi xuống, ôm nàng vào lòng.

Nhận thấy cả người nàng không ngừng run rẩy, hắn vô cùng đau xót, vô cùng tự trách.

Trong người Kiều Dư càng ngày càng nóng lên, nàng níu lấy ống tay áo của Nguỵ Đình, cất giọng mềm oặt, “Chúng ta rời khỏi đây trước… hương liệu… hương liệu trong phòng có vấn đề.”

Nhìn thấy đôi mắt của nàng vừa mê tình vừa quyến rũ, còn mang theo nét phong tình, Nguỵ Đình giận càng thêm giận. Bọn chúng… dám hạ xuân dược lên người nàng!

Lúc này, Nguỵ Đình mặc kệ việc xử tội kẻ đầu sỏ, chỉ vội bế ngang Kiều Dư lên rồi đi ra ngoài. Hắn ra lệnh cho mấy thuộc hạ, “Nguỵ Ngũ, trông giữ nơi này thật nghiêm cho bổn vương, một người cũng không được xổng mất.”

Kiều Dư cảm thấy ý thức bắt đầu tan rã, sợ bản thân sẽ làm ra chuyện gì mất khống chế, nàng vội cắn chặt môi dưới của mình, cố gắng dùng sự đau đớn để chống đỡ phản ứng mê tình trong người.

Thấy dáng vẻ của nàng, Tiêu Ấu Ngư liền biết Hồ Duệ không làm nên chuyện, trong lòng thầm mắng gã vô dụng. Rõ ràng nàng ta đã tạo cơ hội tốt như vậy rồi, vậy mà gã còn không biết nắm bắt!

Nhưng điều khiến nàng ta cảm thấy kinh sợ chính là thái độ lúc này của Nguỵ Đình. Ánh mắt của hắn sắc lạnh như dao, nhìn nàng ta hệt như nhìn một xác chết!

Nguỵ Đình cố gắng nén giận, lập tức thu xếp xe ngựa rồi chạy về phủ Nhiếp chính vương.

Vừa tới cửa phủ, hắn liền nói với Trần Bình đang ra nghênh đón, “Nhanh lên, ngươi lập tức mời Trương tiên sinh tới viện Quy Nhất.”

Trần Bình dừng một chút, đáp: “Hồi Vương gia, hôm nay Trương tiên sinh đã xuất phủ đi thăm bằng hữu, không có ở đây.”

Nguỵ Đình sững người, sau đó liền nói: “Vậy ngươi ra ngoài mời đại phu tới đây.”

Dứt lời, hắn liền chạy nhanh về viện Quy Nhất, sau đó bế Kiều Dư tới tẩm thất của mình rồi đặt nàng xuống giường.

Nguỵ Đình lệnh cho mấy người Xuân Lan, Hạ Hà nấu nước để lau mồ hôi trên trán của Kiều Dư. Tóc mai của nàng đã ướt sũng, cả người cũng ướt như vừa rơi vào hồ nước xong.

Trạng thái của nàng vẫn không có dấu hiệu thuyên giảm, Kiều Dư cảm thấy tim mình đập rất nhanh, nhanh tới mức như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cả người vô cùng khó chịu.

Cắn môi đã không còn đủ sức để khiến nàng tỉnh táo nữa…

Kiều Dư hạ quyết tâm, giật cây trâm trên đầu xuống, muốn đâm vào cánh tay của mình.

Nguỵ Đình thấy vậy vội ngăn cản nàng. Hắn nhìn nàng một lát, sau đó thở dài, ra lệnh cho mấy tỳ nữ trong phòng, “Các ngươi lui ra hết đi, bất cứ ai cũng không được tiến vào.”

Mấy tỳ nữ lui ra ngoài, Kiều Dư cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Nguỵ Đình đang dán chặt lên người mình, đồng tử của hắn như có lửa đốt.

Sau khi nhận ra ý nghĩa của nó, nàng vội nói: “Ta không cần…”

Nguỵ Đình vươn tay xoa nhẹ làn môi của nàng, lau đi vệt máu trên đó, cất giọng trầm thấp: “Bổn vương không nỡ nhìn nàng tự làm mình tổn thương như thế. Chuyện tới nước này… dù nàng muốn oán hận đi nữa, bổn vương cũng cam chịu.”

Không còn sức lực để ngăn hắn lại, Kiều Dư chỉ đành nhắm mắt, một giọt lệ lăn xuống má đào.

Y phục dần được cởi xuống, mành che lay động, gió xuân say lòng, anh hùng cứ vậy khom lưng.

Mặt hồ như đắm gió xuân, lay thuyền nhẹ sóng, mưa rào hoà với Hải Đường, từng li từng tí khai nở nhuỵ hoa.

Vô thanh vô thức, mặt trời đã ngả về Tây.

Mây tan mưa tạnh, trả lại sự yên tĩnh cho căn phòng, tàn dương mờ nhạt chiếu vào, rọi xuống nền một bóng đen mờ nhạt.

Đôi mắt của Kiều Dư đã hoàn toàn tỉnh táo.

Tác dụng của xuân dược trong người nàng đã triệt để tan đi.

Nàng khoác y phục lên người, sau đó ngồi dậy, cầm lấy cây trâm Hải Đường trên bàn, nhìn tới mức ngẩn người.

Không ngờ phía sau, Nguỵ Đình thấy vậy liền vươn tay tới, ôm chặt nàng vào lòng. Hắn rút cây trâm trong tay nàng ra rồi vứt xuống đất.

Tiếng trâm va chạm với nền đất trong trẻo vang lên, Kiều Dư cười lạnh một tiếng, “Vương gia làm gì vậy?”

“Bổn vương… bổn vương nghĩ nàng muốn tự vẫn…” Nguỵ Đình ôm nàng rất chặt, cứ như sợ rằng nếu hắn buông lỏng một chút, nữ nhân trong lòng hắn sẽ tan vỡ như ngọc.

Kiều Dư lắc đầu, đáp: “Vương gia lo lắng thừa rồi. Cái mạng này của ta khó khăn lắm mới nhặt về được, ta còn chưa sống đủ, sao lại tìm chết chứ?”

Nghe nàng nói vậy, Nguỵ Đình nhẹ nhõm thở ra một hơi.

“Bây giờ Vương gia buông ta ra được chưa?” Kiều Dư tránh né, ra hiệu cho hắn thả mình.

Sắc mặt của Nguỵ Đình càng thêm nghiêm túc, “A Dư, bổn vương sẽ chịu trách nhiệm với nàng.”

“Chịu trách nhiệm?” Kiều Dư cười mỉa, “Vương gia muốn chịu trách nhiệm thế nào đây? Nạp ta vào hậu viện rồi tiện tay vứt cho ta một danh phận cơ thiếp sao?”

Nàng chưa từng nghĩ tới sẽ phát triển cái gì với Nguỵ Đình. Nếu bây giờ nàng nghe theo hắn thì tất cả sự chối từ trước đây của nàng đều hoá thành trò cười mất rồi.

Nguỵ Đình thả nàng ra, sau đó quay người nàng đối mặt với mình.

Hắn nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Kiều Dư, nói: “Bổn vương sẽ lấy nàng, cho nàng sự tôn quý của vị trí Nhiếp chính vương phi.”

Kiều Dư bị hắn nhìn tới mức hoảng sợ.

Nàng không ngờ Nguỵ Đình lại muốn trao cho mình danh phận chính thê [2] của hắn.

Tại sao mọi chuyện lại trở nên như thế này?

Nàng đẩy Nguỵ Đình ra, cười nhạt, “Vương gia đừng nói đùa nữa. Ngài biết ta là ai không? Ngài không biết mà dám cho ta danh phận chính thê này sao?”

Yên lặng một lát, Nguỵ Đình đáp: “Bổn vương biết nàng là ai. Nàng là Tiểu Kiều của xứ Cẩm Châu.”

Lần này tới phiên Kiều Dư kinh ngạc, “Làm sao ngài biết?”

“Là nàng tự nói cho bổn vương.” Nguỵ Đình đáp.

“Bao giờ?” Kiều Dư vừa muốn phủ nhận, ngay sau đó lại nhớ ra sự khác thường của Ninh Tư Nguyệt hôm nay, nàng liền yên lặng, “Ta thật khờ khạo, cứ ngỡ rằng Vương gia sẽ không hoài nghi biểu hiện của muội ấy.”

Có lai lịch của Ninh Tư Nguyệt ở đó, một khi Nguỵ Đình biết được thân phận của Ninh Tư Nguyệt, há lại không đoán ra thân phận của nàng?

“Hai châu Vân – Cẩm có sự liên minh chặt chẽ, cũng có quan hệ thông gia nhiều năm để củng cố. Nếu Vương gia đã biết thân phận của ta rồi, hẳn là ngài cũng biết người thân của ta đều nghĩ rằng ta đã chết. Dù không đi nữa, họ vẫn sẽ không đồng ý gả ta cho ngài.”

Lần ám sát ở hôn lễ của Trình gia còn đang sờ sờ trước mắt, cho nên việc Nguỵ Đình dẫn binh tiến đánh Vân Châu chỉ là chuyện sớm muộn.

Kiều gia liên minh với Vân Châu, đương nhiên tuyệt đối sẽ không cho phép Kiều Dư gả vào phủ của đối thủ một mất một còn này.

“Người mà bổn vương lấy là nàng, không phải lấy Kiều gia. Hôn sự của chúng ta, trên đời này không ai có thể ngăn cản!”

“Vương gia nói nghe thật đơn giản nhỉ?” Kiều Dư khinh bỉ cười cười.

Làm sao có chuyện dễ dàng để một Nhiếp chính vương như hắn thành hôn với nàng như vậy?

Huống hồ, nàng không hề có tình cảm với Nguỵ Đình, chuyện hôm nay chỉ là ngoài ý muốn.

Nếu hôm nay không xảy ra cớ sự này thì… thật tốt làm sao.

Đột nhiên, Kiều Dư cất giọng: “Nếu như lời Vương gia nói muốn chịu trách nhiệm với ta là thật, vậy thì ngài xử lý kẻ đầu sỏ gây ra chuyện này đi.”

“Ý nàng là Thái hậu sao?”

Kiều Dư nhíu mày, “Thế nào? Vương gia không dám à? Cũng đúng thôi, dù sao nàng ta cũng là thân mẫu của bệ hạ, nếu ngài thật sự xuống tay với nàng ta, e là không thể giải thích với quan lại trong triều rồi.”

“Nhưng ta không phải người lương thiện gì, ai muốn hại ta, ta liền bắt kẻ đó trả một cái giá thật đắt, dù khiến Vương gia khó xử đi chăng nữa, ta cũng không có cách nào bỏ qua.”

“Không cần nàng nhắc, bổn vương cũng không tha cho ả.” Hễ nhớ lại dáng vẻ của Kiều Dư khi mình tới, Nguỵ Đình chỉ hận không thể phanh thây Tiêu Ấu Ngư thành ngàn mảnh.

Hắn thả Kiều Dư ra, sau đó đứng dậy mặc y phục vào, “Bổn vương đi đòi lại công bằng cho nàng.”

Nhìn theo bóng lưng rời đi của hắn, Kiều Dư không nhịn được, đưa tay ôm lấy mặt mình.

Nàng hối hận rồi.

Hối hận vì sự hỗn loạn trong tâm trí.

Mọi thứ đều loạn hết rồi.



Nhân Thọ cung.

Tiêu Ấu Ngư nén đau để cung nữ thoa thuốc cho mình, vùng hông bị Nguỵ Đình đá mạnh lúc này đã hằn lên dấu vết thâm tím.

Nhưng sự đau đớn này không đáng sợ bằng ánh mắt của Nguỵ Đình, nó như ăn tươi nuốt sống nàng ta, khiến cho nội tâm của nàng ta không kìm được kinh hãi.

Trước đây hắn bận cứu ả tiện nhân kia đi nên không có thời gian tính sổ với Tiêu Ấu Ngư, nhưng nếu hắn tới đây thì nàng ta phải làm sao bây giờ?

_____

[1] Xuân dược: thuốc kích dục, trợ hứng trong chuyện ấy.

[2] Chính thê: vợ cả, người vợ được cưới hỏi đàng hoàng.