Edit: Xiao Yi.
Tiêu Ấu Ngư nghẹn tới mức khó chịu.
Lưu An vội cười, giải thích: “Làm sao nương nương sai được kia chứ? Ý của nô tài là thân phận của người nói thế nào vẫn tôn quý, Tiểu Ngư kia chỉ là một dân nữ thôn quê. Dù Nhiếp chính vương sủng nàng ta đi nữa thì chim sẻ không thể hoá thành phượng hoàng được. Nương nương không phải phân bua với nàng ta.”
Lời này của lão không sai, nhưng từ nhỏ, Tiêu Ấu Ngư đã nuôi ý niệm muốn gả cho Nguỵ Đình. Trước đây không có được hắn thì thôi đi, bây giờ lại phải chứng kiến hắn bảo vệ một nữ nhân khác tới nhường ấy, sự ghen tuông trong lòng Tiêu Ấu Ngư làm sao có thể áp xuống chỉ trong một lát được?
“Bây giờ hễ nghĩ tới Tiểu Ngư kia, ai gia liền cảm thấy bực bội. Thái độ hôm nay của Nguỵ Đình rất rõ ràng, làm bẽ mặt ai gia trước nhiều cung nhân [1] như vậy, một chút mặt mũi cũng chớ hề chừa lại cho ai gia? Cứ như vậy thì trên dưới hoàng cung này còn ai sẽ tôn trọng ai gia nữa?”
Nàng ta vẫn cả giận nói: “Lưu An, ngươi mau nghĩ cho ai gia một cách, làm sao để giải quyết mầm hoạ kia?”
…
Trái ngược với chủ tớ trong Nhân Thọ cung tính trước lường sau, phía Long Chương cung bên này, sau khi Tiêu Ấu Ngư đi rồi, Nguỵ Đình liền nói Hoa Sen dẫn tiểu Hoàng đế lui xuống trước, còn mình thì nói chuyện riêng với Kiều Dư.
Cung nhân trong điện đều lui ra hết, Nguỵ Đình mềm giọng nói: “Khiến nàng ấm ức rồi.”
Khẩu khí của Kiều Dư vẫn thản nhiên, “Không sao, Thái hậu cũng không làm gì được ta. Chỉ là qua chuyện hôm nay, e là nàng ta sẽ hận ta hơn rồi.”
Nguỵ Đình nắm lấy tay của Kiều Dư, trấn an nói: “Không phải sợ, bổn vương bảo vệ nàng.”
Kiều Dư nhìn cái tay của hắn, đây là hắn đang tranh thủ cơ hội đấy à? Tên Nguỵ Đình này đúng là từng thời từng khắc đều không quên thừa cơ gần gũi với nàng.
Kiều Dư im lặng hất tay hắn ra, sau đó xoa xoa cổ tay của mình, đáp: “Vốn dĩ là Vương gia thu hút ong bướm, đương nhiên là ngài phải chịu trách nhiệm rồi.”
Nàng và Tiêu Ấu Ngư vốn dĩ không có thù oán, nếu ở giữa không có tên Nguỵ Đình này thì nàng làm gì tới nỗi bị Tiêu Ấu Ngư ghen ghét?
Thành thật mà nói, hôm nay Kiều Dư chắc chắn mình có thể đối phó được sự vu khống của Tiêu Ấu Ngư cũng vì biết được sau lưng nàng có Nguỵ Đình.
Bây giờ mượn thế lực của hắn, giống như giữa nàng và hắn dần có sự liên hệ mơ hồ. Suy nghĩ này khiến trong lòng Kiều Dư có hơi bực bội, không nhịn được thở dài một hơi.
Nguỵ Đình nhạy bén phát hiện ra biến hoá trong cảm xúc của nàng, lập tức hứa hẹn, “Về phía Thái hậu, nàng không cần lo, bổn vương sẽ không để nàng bị ấm ức vì nàng ta.”
Kiều Dư nhỏ giọng lẩm bẩm, “Đâu phải ta lo chuyện này.”
“Nàng nói gì cơ?” Nguỵ Đình không nghe rõ lời nàng nói liền hỏi lại.
Kiều Dư ổn định tâm trạng, ngẩng đầu cười với hắn, đáp: “Vương gia nhớ kỹ lời hứa của mình là được. Con người ta trọng nhất là thể diện, dù đối phương có là Thái hậu đi chăng nữa, ta cũng không thể nịnh hót nàng ta, để mình ấm ức càng không thể.”
“Sớm nhìn ra được,” Nguỵ Đình nói: “Nếu nàng là người như vậy thật thì giờ phút này, bổn vương đã sớm ôm được ôn hương nhuyễn ngọc [2] vào lòng, hằng đêm ‘du xuân nồng ấm’ rồi.”
Khoé miệng của Kiều Dư giật giật, “Miệng lưỡi của Vương gia lợi hại hơn rồi, bái phục, bái phục.”
Tên Nguỵ Đình này không trêu chọc người khác thì sẽ chết à?
Thời điểm dùng thiện, mọi người dùng tại Long Chương cung.
Tiểu Hoàng đế bình thường vẫn luôn dính lấy Kiều Dư, hôm nay lại cực kỳ yên tĩnh, không nói gì nhiều, chỉ yên lặng ăn cơm. Có điều… vẫn luôn nhìn nhìn Kiều Dư vài cái.
Chú ý tới sự khác lạ của tiểu Hoàng đế, Kiều Dư hỏi: “Bệ hạ sao thế?”
Do dự một chút, tiểu Hoàng đế thăm dò, hỏi: “Tiểu Ngư cô cô, có phải người không thích ta đúng không?”
Kiều Dư kinh ngạc, “Sao bệ hạ lại hỏi như vậy?”
Giọng nói của tiểu Hoàng đế hơi buồn, “Vì hôm nay mẫu hậu đã tới gây sự với cô cô…”
Kiều Dư cười cười, xoa đầu tiểu Hoàng đế, hỏi ngược: “Nếu bệ hạ đã suy nghĩ như vậy thì cô cô cũng muốn hỏi ngài một câu. Nếu mẫu hậu của ngài không thích cô cô thì ngài có giống nàng, không thích cô cô luôn không?”
“Sao có thể chứ?” Tiểu Hoàng đế vội đáp: “Ta thích cô cô, luôn thích cô cô.”
“Vậy thì đúng rồi.” Kiều Dư cười.
Thái hậu và tiểu Hoàng đế là hai người khác nhau, nàng còn chưa tới mức vì hành động của Tiêu Ấu Ngư mà trút giận lên người một hài tử [3].
“Ta chỉ có thể nhìn, không thể giúp được cô cô cái gì…”
“Bệ hạ chỉ là một hài tử thôi, sao cô cô có chuyện cần tới ngài giúp?” Kiều Dư buồn cười.
Nguỵ Đình nhìn tiểu Hoàng đế, nói: “Chuyện hôm nay, cô cô của ngài không trách ngài đâu.”
Tiểu Hoàng đế nhoẻn miệng cười, tốc độ lùa cơm nhanh hơn khi nãy nhiều.
Kiều Dư đã chơi với tiểu Hoàng đế cả ngày, thấy bên ngoài đã dần tối, tiểu Hoàng đế có hơi luyến tiếc nàng đi, “Tiểu Ngư cô cô, hay là hôm nay người đừng hồi phủ, ở lại Long Chương cung với ta được không?”
Nghĩ tới việc giường của Nguỵ Đình rất có thể chưa nằm ngay ngắn trong phòng hắn đâu, trong lòng Kiều Dư có hơi xao động.
Nàng vừa định mở miệng thì Nguỵ Đình đã trực tiếp nói: “Không được.”
“Nghĩa phụ…” Tiểu Hoàng đế nhìn Nguỵ Đình, dáng vẻ vô cùng đáng thương.
Nguỵ Đình: “Bệ hạ đừng diễn trò, vô dụng thôi.”
Đây là vấn đề nguyên tắc, dù tiểu Hoàng đế có nói gì hắn cũng không đồng ý.
“Nếu bệ hạ nghe lời thì ngày mai bổn vương còn dẫn Tiểu Ngư cô cô tới thăm ngài.” Hắn nói.
Tiểu Hoàng đế lập tức im miệng.
“Canh giờ không còn sớm nữa, chúng ta nên hồi phủ thôi.” Nguỵ Đình nói với Kiều Dư.
Kiều Dư không buồn cử động.
Nghĩ tới tối nay, Nguỵ Đình rất có thể lại bò lên giường của mình, nàng liền cảm thấy thà ăn vạ trong cung còn hơn.
Lông mày của Nguỵ Đình nhíu lại, “Không phải nàng nói trên giường có người khác sẽ ngủ không ngon à? Sao ở Long Chương cung thì ngủ được?”
“Bệ hạ chỉ là một hài tử.” Kiều Dư nhấn mạnh.
Một hài tử ba tuổi và một tên nam nhân đã thành niên như hắn, sao mà so sánh được chứ?
Ánh mắt của Nguỵ Đình có hơi lạnh đi, “Như vậy cũng không được, bệ hạ lúc ngủ không yên, nàng ở lại sẽ không thể nghỉ ngơi tốt được.”
Tiểu Hoàng đế hai mắt sáng rỡ, “Nghĩa phụ, ta sẽ ngoan mà, lúc ngủ nhất định sẽ không đá chăn.”
Nguỵ Đình trừng mắt nhìn tiểu Hoàng đế, tiểu Hoàng đế liền lặng lẽ lui quân, lại im miệng tiếp.
Nhìn nhìn đôi chân của Kiều Dư như muốn cắm rễ ở Long Chương cung, hắn trực tiếp đi tới, một tay bế ngang nàng lên, sau đó đi ra ngoài, “Xem ra hôm nay Tiểu Ngư cô nương quá mệt nên không muốn tự đi, bổn vương không ngại đích thân ôm nàng hồi phủ đâu.”
Kiều Dư vội la lên: “Được rồi được rồi, ta theo Vương gia hồi phủ được chưa? Ngài thả ta xuống!”
Nếu như cung nhân bên ngoài nhìn thấy hắn bế nàng thế này thì thể diện của nàng sẽ mất sạch!
Nguỵ Đình bế Kiều Dư tới cửa, sau đó thả nàng xuống, ánh mắt của hắn dính trên người nàng như nói rằng: nếu nàng còn không phối hợp thì nhất định hắn sẽ bế nàng ra.
Kiều Dư oán hận trừng hắn một lát, sau đó cất bước ra khỏi Long Chương cung.
Vừa về tới phủ Nhiếp chính vương, Kiều Dư liền nhảy xuống xe ngựa, nhanh chóng biến về Quy Nhất viện.
Trên đường có gặp Trần Bình chào hỏi nhưng nàng không hề trả lời, bước chân vội vàng không chút dừng lại.
Trần Bình nghi hoặc, không hiểu chuyện gì, thấy Nguỵ Đình phía sau đang ung dung đi tới, ông hỏi: “Vương gia, Tiểu Ngư cô nương làm sao thế ạ?”
Nguỵ Đình nở nụ cười, “Chắc là… bổn vương làm nàng sợ rồi.”
Chạy tới Quy Nhất viện, Kiều Dư tới phòng hắn trước, thấy vị trí kê giường trong phòng hắn vẫn còn trống không, nàng không kìm được ‘hừ’ một tiếng.
Nguỵ Đình và Trần Bình cũng về tới cửa sân ngay sau nàng.
Kiều Dư nhìn họ một lát, sau đó quay về phòng của mình rồi dùng sức đóng cửa lại, còn tìm một cái ghế kê ngay cửa.
Âm thanh mạnh bạo như vậy khiến Trần Bình không nhịn được hiếu kỳ, “Tiểu Ngư cô nương, người đang làm gì thế?”
Kiều Dư đáp: “Hôm nay ta mệt cả ngày nên muốn nghỉ ngơi. Nếu bá bá không có chuyện gì thì đừng quấy rầy ta.”
“Vậy… sao cô nương lại dùng ghế chặn cửa?”
Giọng nói của Kiều Dư xuyên qua khe cửa, “À, là thế này, cửa phòng ta khi đóng dường như không sát được. Tối hôm qua có chuột lẻn vào, bây giờ ta dùng ghế chặn cửa thì không sợ nó lẻn vào nữa.”
“Bây giờ Tiểu Ngư cô nương đã muốn chặn cửa để nghỉ, vậy ra hôm nay không định tắm gội và rửa mặt nữa à?” Chất giọng thản nhiên của Nguỵ Đình truyền tới, nghe ra mấy phần chế nhạo.
Nghe thấy giọng nói vô sỉ của hắn, Kiều Dư nghiến răng, “Không cần, ta thích ngủ như vậy đó!”
“Nếu là sở thích của cô nương thì… cứ theo ý của cô nương vậy,” Nguỵ Đình cười đáp: “Chúc cô nương mơ đẹp nhé.”
Dứt lời, Nguỵ Đình sải bước tiến vào phòng mình, Trần Bình cũng theo sát phía sau.
“Hôm nay phủ Thượng thư có xảy ra chuyện gì không?”
Trần Bình đáp: “Mọi thứ đều ổn, chỉ là phía Trung Châu truyền tin tới. Nếu Vương gia đã dàn xếp Tây Kinh ổn thoả thì dự tính khi nào sẽ đón lão phu nhân?”
Nguỵ Đình nhìn qua phòng bên cạnh một chút, sau đó xoa xoa mi tâm, “Một thời gian nữa đi. Ngươi trả lời họ: bây giờ Tây Kinh vẫn chưa yên ổn, tổ mẫu lại lớn tuổi rồi, không nên tới đây để phập phồng lo sợ. Chờ sau khi bổn vương hoàn toàn nắm được thế cục rồi đón bà tới.”
Trần Bình hiểu rõ, bây giờ trong phủ Nhiếp chính vương thì ngoài hắn ra không còn chủ tử nào khác, mọi người tự nhiên dựa theo ý của Tiểu Ngư mà làm việc. Nếu đón lão phu nhân tới đây, e là phía Tiểu Ngư cô nương sẽ có hơi mất tự nhiên.
“Đúng rồi, cả ngày hôm nay, nàng không trang điểm khó tránh được quá sơ sài. Ngươi tới nhà kho tìm một chút trang sức mà nữ nhân thích dùng, ngày mai đưa cho nàng đi.”
Trần Bình suy nghĩ, sau đó đáp: “Tiểu thư các phủ trong Tây Kinh bây giờ đều thích tới Thuý Ngọc hiên để mua trang sức. Nếu Vương gia muốn mua trang sức cho Tiểu Ngư cô nương, hay là ngày mai lão nô bảo ông chủ của Thuý Ngọc hiên sai người mang mấy loại trang sức thịnh hành tới phủ để Tiểu Ngư cô nương lựa chọn, có được không ạ?”
Nguỵ Đình im lặng.
Hắn thực sự không quá am hiểu về đồ dùng của nữ nhân, không phải chỉ là đồ gắn lên đầu thôi à? Sao cần tới nhiều người mang tới?
“Làm theo ý ngươi đi, nhớ dặn bên Thuý Ngọc hiên mang tới nhiều một chút để nàng chọn.” Bàn xong chuyện này, Nguỵ Đình lại nói: “Muộn rồi, ngươi cũng lui xuống nghỉ ngơi đi.”
Trần Bình nhìn qua vị trí kê giường vẫn đang còn trống, hỏi: “Tối nay Vương gia định ngủ ở đâu? Có cần lão nô sai người khuân giường tới đây không?”
“Gần nửa đêm rồi, không cần phiền phức như vậy.” Nguỵ Đình nhìn sang phòng bên cạnh, cười nói: “Đương nhiên là bổn vương có chỗ để đi.”
…
Bởi vì trước khi ngủ vẫn chưa rửa mặt nên Kiều Dư không mấy sâu giấc. Không biết từ lúc nào, nàng cảm thấy không khí dần đậm Long Tiên Hương trên người Nguỵ Đình.
Cơn buồn ngủ lập tức bay hết, Kiều Dư ngồi dậy, nhìn Nguỵ Đình đang ngồi ở đầu giường, hỏi: “Ngài vào đây bằng cách nào?”
Rõ ràng nàng đã dùng ghế chặn cửa, sao hắn còn có thể chui lọt chứ?
_____
[1] Cung nhân: người hầu trong cung.
[2] Ôn hương nhuyễn ngọc: ý chỉ người phụ nữ mềm mại ngát hương.
[3] Hài tử: đứa trẻ.