Edit: Xiao Yi.
Lời oán trách của Tiêu Ấu Ngư vừa ra khỏi miệng, Lưu An lập tức lên giọng chỉ trích theo, “Tiểu Ngư cô nương, ngươi vừa làm vỡ vòng ngọc mà tiên đế ban cho Thái hậu nương nương, đây là tội lớn!”
Trên mặt Tiêu Ấu Ngư lộ ra vẻ tiếc nuối, “Tiểu Ngư cô nương, ngươi là người trong phủ của Nhiếp chính vương, vốn dĩ ai gia không nên xử tội ngươi. Ngươi làm vỡ vòng ngọc khác thì không nói, nhưng đây là vòng ngọc mà tiên đế ban cho ai gia… Ngươi làm thế chính là bất kính với tiên đế, ai gia không thể không phạt!”
Tiêu Ấu Ngư vừa nói ra lời này, Kiều Dư lập tức biết đây là muốn hại nàng, trong đầu lập tức suy nghĩ nên làm thế nào để vượt qua ải lần này.
Rốt cục là nàng nên trực tiếp phủ nhận lời của Tiêu Ấu Ngư, giải thích rằng vòng ngọc không phải do nàng làm vỡ, hay là nhận tội danh này trước? Dù sao Nguỵ Đình ở đây, dù Tiêu Ấu Ngư có trị tội cũng không thẳng tay lắm, phải không?
Cân nhắc một lát, Kiều Dư liền vứt ý niệm này ngay. Thành thật mà nói thì thủ đoạn của Tiêu Ấu Ngư không hề cao minh, chỉ khiến nàng có hơi ghê tởm mà thôi.
Nhìn mảnh vỡ trên mặt đất, đôi mắt của Kiều Dư loé ra tia sáng…
Nàng bình tĩnh lại, sau đó lấy trong ngực áo ra một chiếc khăn sạch sẽ rồi ngồi xổm xuống, nhặt từng mảnh vỡ vòng tay dưới đất, gói vào khăn tay.
Thấy Kiều Dư đột nhiên ngồi sụp xuống, trong lòng Tiêu Ấu Ngư lập tức hả hê. Đúng là một đứa nha đầu không hiểu biết, mới bị nàng ta doạ một tý đã vô thố như vậy rồi.
Nghĩ thế, Tiêu Ấu Ngư đưa chân ra, đạp một mảnh vỡ dưới đất rồi đẩy tới chỗ nàng, nói: “Tiểu Ngư cô nương, ở đây còn một mảnh nữa.” Trong mắt nàng ta là sự đắc ý cùng kiêu ngạo.
Kiều Dư nhìn thoáng qua Tiêu Ấu Ngư, cuối cùng vẫn nhặt lấy mảnh ngọc kia, không ngờ lại bị nàng ta đạp chân lên tay mình.
“Cô nương!” Sắc mặt của Hoa Sen không giấu được sự nôn nóng.
Cho dù Tiêu Ấu Ngư là đương kim Thái hậu đi chăng nữa, e rằng Vương gia cũng không muốn nhìn thấy cảnh Tiểu Ngư cô nương bị nàng ta sỉ nhục như vậy!
Hoa Sen vội tới trước mặt Kiều Dư, quỳ gối trước chân của Tiêu Ấu Ngư, “Nương nương, xin đắc tội.”
Dứt lời, Hoa Sen dùng sức kéo mảnh ngọc dưới chân nàng ta ra.
Tiêu Ấu Ngư vốn đang giẫm lên mảnh ngọc ấy, Hoa Sen vừa kéo mảnh ngọc ra liền khiến cho chân của nàng ta mất thăng bằng, cả người không kìm được lảo đảo.
Lưu An thấy vậy, vội vã tới đỡ Tiêu Ấu Ngư lại.
Tiêu Ấu Ngư cả giận quát: “Tiện tỳ to gan! Dám bất kính với ai gia!”
Bất chấp nàng ta đã tức muốn hộc máu, Hoa Sen vẫn đưa mảnh ngọc kia cho Kiều Dư. Tất cả mảnh vỡ dưới đất đều được nhặt lên, Kiều Dư ung dung đứng dậy, tay phải cầm mảnh ngọc lót trong khăn, tay trái cầm mảnh ngọc mà Hoa Sen vừa đưa tới. Sau đó, nàng để cả hai ra trước mắt, cẩn thận nhìn ngắm một chút.
“Thì ra đây là vòng ngọc do tiên đế ban cho nương nương, đúng là dân nữ không nhìn ra đấy.” Kiều Dư nói, vừa mỉa mai vừa coi rẻ, không hề có sợ hãi.
Ánh mắt của Tiêu Ấu Ngư không giấu được vẻ khinh thường, “Nghe nói cô nương xuất thân quê mùa, không nhìn ra ngọc quý ngọc rẻ cũng là chuyện bình thường.”
“Ánh ngọc trong sáng, thuần khiết tự nhiên. Là ngọc gì sao? Đương nhiên là ngọc quý thượng phẩm.” Kiều Dư cười đáp: “Chỉ là dân nữ không hiểu, nếu là vòng ngọc do tiên đế ban cho nương nương thì tại sao sau khi nó vỡ, nương nương lại nhẫn tâm giẫm nó dưới chân như vậy? Nếu sắc mặt của nương nương không có sự tiếc nuối thì dân nữ thật sự không nhìn ra nổi vòng ngọc này có liên quan tới tiên đế đâu.”
Sắc mặt của Tiêu Ấu Ngư cứng đờ. Nàng ta chỉ lo kiếm chuyện với Kiều Dư nên đã quên mất chuyện này.
Nếu thật sự là bảo vật quý giá, khi bất cẩn làm vỡ thì phản ứng đầu tiên của nàng ta nên là cúi xuống đất nhặt ngay, chứ không phải lập tức trách tội…
Kịch bản mà Tiêu Ấu Ngư nghĩ tới là Kiều Dư sẽ giải thích với nàng ta mình không làm vỡ vòng ngọc. Nhưng Kiều Dư không hề làm như vậy, ngược lại thông qua sự khinh rẻ của Tiêu Ấu Ngư đối với vòng ngọc đó mà phản kích nàng ta một đòn.
“Ai gia nhầm lẫn rồi,” Tiêu Ấu Ngư không thể tiếp tục giá hoạ cho nàng nữa, thay đổi sắc mặt, “Vòng ngọc do tiên đế ban tặng và vòng ngọc này quá giống nhau, nếu không chú ý kỹ đúng là không phân biệt ra. Nếu vòng ngọc này không phải do tiên đế ban tặng thì ai gia an tâm rồi.”
Kiều Dư thở phào nhẹ nhõm. Vừa nãy Tiêu Ấu Ngư đã nói, nếu là vòng ngọc bình thường sẽ không truy cứu trách nhiệm của nàng.
Nhưng khi nghĩ tới hành động ghê tởm của nàng ta, tâm trạng của Kiều Dư liền thay đổi. Khoé miệng của nàng lộ ra nụ cười không chút ý tốt, “Trước kia dân nữ từng nghe kể về tình thâm như biển của nương nương và tiên đế, nếu như hôm nay thật sự làm vỡ vòng ngọc do tiên đế ban cho nương ngương thì dân nữ phải lo cho nương nương sẽ áy náy trong lòng mà không còn mặt mũi đối diện với tiên đế rồi.”
“Đa tạ Tiểu Ngư cô nương quan tâm.” Tiêu Ấu Ngư nghiến răng nói.
Người mà nàng ta hận nhất đời này chính là tiên đế, bây giờ nghe thấy Kiều Dư nói mình và tiên đế tình thâm như biển, nàng ta càng nghe càng cảm thấy khó chịu.
Lúc này, Nguỵ Đình đã xử lý xong việc, về tới Long Chương cung.
“Vương gia đã về.” Hoa Sen thấy vậy vội vàng dẫn đầu hành lễ với Nguỵ Đình.
Nguỵ Đình đi tới trước mặt Kiều Dư, liếc mắt một cái đã thấy được những mảnh ngọc vỡ trong tay nàng, hỏi: “Thứ nàng cầm là cái gì?”
Tiêu Ấu Ngư vội nói: “Là ai gia đã ban cho Tiểu Ngư cô nương một cái vòng tay. Mấy ngày trước, cô nương đã vất vả chăm sóc cho bệ hạ nên ai gia cực kỳ cảm kích. Hôm nay thấy trên người Tiểu Ngư cô nương không đeo trang sức gì, ai gia cảm thấy có hơi mộc mạc nên mới ban tặng cô nương vòng tay này. Không ngờ Tiểu Ngư cô nương lại bất cẩn làm vỡ.”
Nguỵ Đình nhìn nhìn Kiều Dư một lát, “Là bổn vương sơ sót rồi, vậy mà bổn vương quên mất chuẩn bị cho nàng vài món trang sức.”
Dứt lời, Nguỵ Đình mở tay Kiều Dư ra, lấy đi khăn tay đang bọc lấy mảnh ngọc vỡ, nhạt nhẽo liếc nhìn một chút, “Nàng giữ chặt không buông còn khiến bổn vương tưởng là bảo vật quý giá gì, cùng lắm cũng bèo như thế.”
“Hoa Sen.” Hắn gọi một tiếng, Hoa Sen lập tức tiến lên chờ sai khiến.
Nguỵ Đình đưa gói khăn tay cho Hoa Sen rồi nói: “Ngươi xử lý đi.”
Tiêu Ấu Ngư nhìn một màn này tới mức đỏ mắt, cả người không kìm được run lên. Lưu An vội kêu: “Thái hậu nương nương!”
Bấy giờ, đôi mắt của Nguỵ Đình mới nhìn tới nàng ta, “Nếu nương nương cảm thấy trong người không khoẻ thì về Nhân Thọ cung tịnh dưỡng đi. Sau này nếu không có việc cần thiết, nương nương không cần tới Long Chương cung này.”
“Vương gia, ai gia là thân mẫu [1] của bệ hạ, ngươi không cho ai gia tới Long Chương cung chẳng lẽ vì muốn bệ hạ gánh tội danh bất hiếu trên lưng hay sao? Ngươi muốn khiến người trong thiên hạ đều chỉ trích bệ hạ hay sao?”
“Bệ hạ mới ba tuổi thôi, còn chưa tới tuổi phải tẫn hiếu với nương nương đâu.” Nguỵ Đình không nóng không lạnh đáp.
Thấy dáng vẻ của Nguỵ Đình triệt để tuyệt tình, sắc mặt của Tiêu Ấu Ngư trắng bệch. Vẫn nhờ Lưu An đỡ nàng ta nên nàng ta mới về nổi Nhân Thọ cung.
“Thái hậu nương nương, người không sao chứ?” Lưu An quan tâm hỏi.
Tiêu Ấu Ngư hất tay Lưu An ra, nhìn thấy trên bàn có một bình hoa, nàng ta lập tức cầm lấy rồi hung ác ném xuống đất.
“Nương nương, người làm gì vậy?” Lưu An hoảng loạn hỏi: “Nương nương bớt giận, người đừng để nóng giận mà ảnh hưởng tới phượng thể của mình.”
“Ngươi nhìn xem! Dáng vẻ của Nguỵ Đình bảo vệ ả ta tới nhường nào, sao ai gia có thể không giận!?” Tiêu Ấu Ngư phẫn nộ quát: “Hôm nay, ánh mắt của hắn chỉ vây quanh ả Tiểu Ngư kia, một chút cũng không thèm liếc nhìn ai gia!”
“Bây giờ Vương gia vẫn còn hứng thú với cô nương ấy, đương nhiên sẽ bảo vệ nàng ta.” Lưu An vội nói: “Theo lý mà nói thì hôm nay nương nương không nên làm khó dễ Tiểu Ngư cô nương kia đâu ạ.”
“Ngươi nói như vậy tức là ai gia sai rồi?” Cổ họng của Tiêu Ấu Ngư nghẹn một cục tức, không thể nuốt xuống nổi.
_____
[1] Thân mẫu: mẹ ruột.