Nhiếp Chính Vương Gạ Vợ Mỗi Ngày

Chương 11: Nhiếp chính vương đáng thương




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Xiao Yi.

“Xem ra cô nương mới là người có địch ý với ta rồi,” Trương Tế vuốt vuốt râu, nói: “Ta chỉ hoài nghi số phận của cô nương, tuyệt đối không có địch ý. Nếu đã không tin lời ta, cô nương có thể đi mời đạo sĩ Nguyên Thực ở ngoại thành Thanh Phong Quan xem thử.”

“Bây giờ ta muốn hỏi ngày sinh bát tự của cô nương cũng vì suy nghĩ cho cô nương mà thôi. Nếu ta có thể bói được sinh tử kiếp [1] của cô nương, tự nhiên cô nương có thể tránh khỏi.”

“Tiên sinh lại trù ẻo ta rồi,” Kiều Dư cười đáp.

Sinh tử kiếp của nàng đã sớm qua, sao nàng có thể để Trương Tế ngáng một chân đây?

“Bây giờ ta đang ở Vương phủ, ngay dưới mí mắt của Vương gia, tai ương đổ máu gì đó sao có thể xảy ra ở đây được, đúng không?” Kiều Dư trù trừ, “Hay là… Tiên sinh cho rằng Vương gia không có bản lĩnh bảo vệ được ta?”

Nguỵ Đình vốn đang nằm thẳng, ngón tay có hơi mất kiên nhẫn muốn chống mép giường ngồi dậy. Nhưng nghe thấy câu này của Kiều Dư, hắn liền dừng động tác lại, đáy mắt bỗng nhiên sâu thẳm.

“Trương tiên sinh,” Nguỵ Đình cất giọng: “Nếu Tiểu Ngư cô nương đã không muốn nói, ngươi đừng miễn cưỡng nữa.”

“Thần tuân lệnh.” Trương Tế khom người đáp.

Sau khi đứng dậy, ông nói với Kiều Dư, “Nếu cô nương đổi ý, bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm ta.”

Kiều Dư cười đáp: “Đa tạ ý tốt của tiên sinh, chỉ là e rằng mãi mãi sẽ không có ngày đó đâu.”

Trương Tế không có ý kiến, chỉ cười một cái rồi nói: “Nếu không còn việc gì nữa thì ta trở về nghiên cứu bài thuốc cho Vương gia trước đây.”

Sau khi Trương Tế lui ra, Nguỵ Cửu đáng tiếc nói: “Tiểu Ngư cô nương, sao cô nương lại không muốn nói ngày sinh bát tự của mình cho Trương tiên sinh chứ? Ông ấy có năng lực thật mà, không giống những kẻ bịp giả danh thầy bói để lừa đảo bên ngoài đâu.”

“Xem ra Tiểu Cửu rất ngưỡng mộ Trương tiên sinh nhỉ?” Kiều Dư vừa xoa đầu cho Nguỵ Đình, vừa giả vờ vô tình hỏi: “Ngươi nói ta nghe một chút, rốt cục Trương tiên sinh có thể tiên đoán cái gì?”

Nguỵ Cửu nhìn thoáng qua Nguỵ Đình một chút.

Thấy trong mắt Vương gia nhà mình tỏ vẻ đồng ý, Nguỵ Cửu mới nói: “Hai năm trước, Trương tiên sinh tìm đến nhờ vả Vương gia. Khi đó, ông ấy nói một câu: ‘Ngài mệnh Đế vương, thống nhất đất trời [2]’. Không ngờ, phản tặc Đổng Nghiêm tạo phản, quân Trung Châu của chúng ta chỉ là nhánh quân nhỏ, lại có thể dẹp yên đại quân Đổng Nghiêm một cách nhanh chóng.”

“Thế cục thiên hạ bấy giờ căn bản là không bình được. Chỉ là không ngờ, Trương tiên sinh quả thật nói đúng rồi, Vương gia đã ngồi vững cái ghế Nhiếp chính vương, nắm trong tay toàn bộ quyền lực trong triều, như vậy còn không chứng minh được Trương tiên sinh có bản lĩnh sao? Còn có…”

Nguỵ Cửu lại kể ra vài chuyện được Trương tiên sinh tiên đoán, sau đó đều trở thành sự thật hết.

“Chẳng lẽ Trương tiên sinh của ngươi bói chuẩn như vậy mà không sợ giảm thọ sao?” Kiều Dư không nhịn được, hỏi.

Nguỵ Cửu nói: “Chuyện này chúng ta cũng không biết, chỉ là nhìn dáng vẻ của Trương tiên sinh… hẳn là ông ấy không sợ.”

Kiều Dư bĩu môi.

Lão đầu nhà nàng xem bói đa phần đều rất cẩn thận, sợ rằng tiết lộ quá nhiều sẽ dẫn tới trời phạt mà sớm ngày cách thế [3]. Nhưng Trương Tế này lại cực kỳ thản nhiên bói ra, nhẹ nhàng hệt như uống nước vậy.

Chẳng lẽ… bản lĩnh của ông còn cao hơn cả lão đầu sao?

Nghĩ đến chuyện này, Kiều Dư nhớ lại những lời vừa nãy của Trương Tế.

Nàng nhạy bén hỏi ra một câu: “Thật sự khi đó, Trương tiên sinh đã phán Vương gia rằng ‘Ngài mệnh Đế vương, thống nhất đất trời’ sao?”

“Đúng thật là thế, không thiếu một chữ.” Nguỵ Cửu liền đáp.

Kiều Dư lại nhìn xuống Nguỵ Đình.

Thấy dáng vẻ của hắn vẫn thản nhiên như không, chẳng hề có chút phản ứng nào, cứ như câu kia cùng lắm chỉ là một câu nói bình thường vậy.

Kiều Dư cười như không cười, “Quả thật Vương gia có chí hướng tốt, ta đây liền chúc ngài sớm ngày đạt thành ý nguyện, đi tới được cuối con đường.”

Nguỵ Đình cong môi, “Đa tạ lời tốt của Tiểu Ngư cô nương.”

“Không dám, không dám.” Ý cười trên mặt Kiều Dư khó nén được chân thành thêm một chút.



Từ khi Trương Tế nói ra mấy câu kia, Nguỵ Đình phát hiện Kiều Dư ngày càng yên tĩnh.

Trước đây, ý muốn rời khỏi Nhiếp chính vương phủ của nàng rất mạnh, câu nào câu nấy đều nói mình thích hương đồng cỏ nội của nhân gian hơn, thích tự do hơn, không muốn bị trói buộc trong Vương phủ.

Nhưng bây giờ, nàng ở đến cực kỳ tự nhiên, khi không phải làm gì, nàng còn dạo chơi trong Vương phủ đặng tìm niềm vui.

Đối với chuyện này, Nguỵ Đình rất hài lòng.

Hôm nay, Kiều Dư dạo hết một vòng Vương phủ thì chợt thấy nhàm chán. Nàng không nhịn được than ngắn thở dài.

“Tiểu Ngư cô nương sao thế?” Quản gia Trần Bình đúng lúc đi ngang qua, nghe thấy tiếng thở dài của nàng liền hỏi.

“Trần bá bá, ta đang chán.” Kiều Dư trả lời, sau đó lại nhớ tới xưng hô mà Trần Bình vừa gọi mình, nàng nói: “Không phải lúc trước chúng ta đã nói rồi sao? Ta sửa tên rồi, sao ông vẫn còn gọi ta là ‘Tiểu Ngư’? Chẳng lẽ ông muốn hại ta à?”

“Sao thần dám chứ?” Trần Bình nhớ đến cái tên một lời khó kêu ra được do nàng chọn, thầm nghĩ thà rằng ông không nên lắm mồm nói cho nàng biết khuê danh của Thái hậu.

Như thế là tốt rồi, Tiểu Ngư cô nương sẽ không ép buộc người khác gọi mình là ‘Tiểu Hoa’ ‘Tiểu Hoa’…

“Tên do cô nương chọn đã được Vương gia chấp thuận, ở Tây Kinh này sẽ không có ai dám gây sự với cô nương đâu.”

“Vậy à?” Kiều Dư chống cằm, “Nhưng nếu có ngày ta gặp Thái hậu thì không thể lấy lí do này để thoái thác được, đúng không?”

Khoé miệng của Trần Bình giật giật, không biết phải trả lời thế nào cho tốt.

Kiều Dư thấy vậy liền tò mò hỏi: “Đúng rồi, Trần bá bá này, tới bây giờ Vương gia vẫn chưa lập thê [4] chẳng lẽ là vì Thái hậu thật sao? Trước đây ta từng nghe nói, Thái hậu và Vương gia là thanh mai trúc mã, suýt chút đã thành hôn. Chỉ là tiên đế nhìn trúng dung mạo xinh đẹp của Thái hậu nên lệnh nàng tiến cung, cho nên bây giờ mới thành ra một đôi tình lữ [5] bị ngăn cách.”

“Nghĩ lại thì Vương gia đáng thương thật đấy, người trong lòng bị kẻ khác cướp đi, hẳn là cảm giác của ngài ấy sẽ không hề dễ chịu đâu…”

“Ngươi nghe ai nói vậy?”

“Tất cả mọi người đều nói vậy đó.” Kiều Dư tự nhiên trả lời.

Lại thấy Trần Bình trước mặt không hề mở miệng, nàng mới phát hiện câu hỏi vừa rồi cũng không phải do ông nói. Kiều Dư cứng đờ người, quay đầu lại, lập tức thấy được khuôn mặt lạnh tanh của Nguỵ Đình. Hắn đang không vui tiến về phía nàng.

“Vương gia, ngài về rồi à?” Kiều Dư gượng cười chào hỏi.

“Trần Bình, hạ nhân trong phủ nên được dạy dỗ thật tốt rồi.” Nguỵ Đình cất giọng.

Cả ngày nói lung tung trong phủ, còn gì là kỷ cương nữa?

“Tuân lệnh Vương gia.” Trần Bình đáp lời.

“Đừng đừng đừng,” Kiều Dư vội nói: “Chỉ là mấy câu nói ra trong lúc nhàm chán mà thôi, đừng làm quá như vậy chứ…”

Nếu như mọi người biết vì nàng nên Nguỵ Đình mới hạ lệnh dạy dỗ họ thì sau này còn ai chịu tán gẫu giải sầu với nàng nữa?

“Nói ra trong lúc nhàm chán?” Thấy vẻ mặt của Kiều Dư chẳng xem là gì, Nguỵ Đình tức quá hoá cười, “Chuyện đó liên quan đến danh tiếng của bổn vương, ngươi muốn bổn vương cứ bỏ qua như vậy à?”

Kiều Dư vuốt vuốt lỗ tai, cảm giác như nghe thấy vài phần ấm ức từ miệng hắn vậy, “Ý của Vương gia… những chuyện đó đều là tin đồn thôi à?”

“Đương nhiên là tin đồn rồi!” Nguỵ Đình gằn từng chữ một, “Trần Bình, kể từ hôm nay trở đi, còn ai dám xàm ngôn trong phủ, giết không cần hỏi!”

“Tuân lệnh Vương gia.” Trần Bình cung kính đáp.

Kiều Dư bĩu môi. Sau này không được tán phét về Nguỵ Đình nữa, nàng lại mất đi một thú vui rồi.

“À, Vương gia này, ngày mai ta có thể xuất phủ dạo thành không?”

“Ngươi chờ thêm mấy ngày đi.” Nguỵ Đình đáp.

“Mấy ngày trước ta đã hỏi ngài rồi, câu trả lời của ngài cũng như thế,” Kiều Dư bất mãn hỏi: “Chẳng lẽ ngay từ đầu, ngài đã không muốn thả ta ra khỏi phủ? Mục đích của ngài chính là cầm tù ta trong phủ này đúng không?”

Nguỵ Đình bình tĩnh nhìn nàng, hỏi: “Ngươi thật sự muốn xuất phủ sao?”

“Đúng đúng,” Kiều Dư gật đầu lia lịa.

Tuy phủ Nhiếp chính vương rất lớn nhưng không khí trong phủ quá cứng nhắc, vốn dĩ không có chỗ nào thoải mái đi dạo cả. Còn ngu người ở đây nữa, nàng buồn muốn chết luôn rồi.

Trầm tư một lát, Nguỵ Đình nói: “Đợi ngày mai thượng triều [6] xong, bổn vương sẽ hồi phủ đón ngươi đi dạo.”

Kiều Dư vội đáp: “Vương gia trăm công ngàn việc, không cần phải dẫn ta đi dạo thành đâu. Ngài có thể cho vài người đi theo ta hoặc ta tự mình đi là được rồi.”

“Thời gian gần đây, nội thành không mấy an ổn,” Nguỵ Đình cất giọng: “Nếu ngươi muốn dạo thành, một là bổn vương dẫn ngươi đi, hai là… miễn bàn.”

Kiều Dư xụ mặt, đành thoả hiệp đáp: “Vậy ngày mai ta đợi ngài hạ triều [7] là được chứ gì?”

Đợi? Nghe thấy chữ này từ miệng nàng nói ra, Nguỵ Đình không nhịn được cong môi, lộ ra một nụ cười thoả mãn.

Hôm sau, Kiều Dư chuẩn bị tất tần tật rất sớm, thực hiện lời hứa đợi Nguỵ Đình trở về. Kết quả là…

Trưa trời trưa trật Nguỵ Đình mới về!!!

Kiều Dư oán giận nhìn hắn, “Không phải Vương gia đổi ý không dẫn ta dạo thành nữa rồi chứ?”

Đã sắp tới giờ dùng thiện rồi, đợi dùng thiện xong, hắn lại tìm cớ kéo thời gian ra, cuối cùng hết luôn một ngày đúng không?

“Bổn vương đổi ý? Nực cười!” Nguỵ Đình ‘hừ’ lạnh một tiếng, đưa mũ có màn che [8] trong tay cho nàng, “Ngươi đội nó lên, bổn vương lập tức dẫn ngươi xuất phủ.”

Kiều Dư nhìn cái mũ màu hồng nhạt, không nhịn được trề môi. Cái gì hắn cho nàng cũng màu hồng thế, rốt cục nàng không hiểu nổi mắt thẩm mỹ của hắn thế nào nữa?

Xe ngựa dừng trước cửa phủ, sau khi đỡ Kiều Dư lên xe ngựa, Nguỵ Đình cất giọng: “Tới Sùng Vân lâu [9].”

Bấy giờ đã đến giờ dùng bữa trưa, trong Sùng Vân lâu chật kín người, không khí có hơi quái dị.

Mô hình giống với quán rượu, khách tới dùng bữa vốn phải nói chuyện rôm rả, nhưng Sùng Vân lâu lại cực kỳ yên tĩnh, mọi người đều tự ăn cơm, chỉ là suốt quá trình không hề nói chuyện với nhau.

Nguỵ Đình xuống xe ngựa, dẫn Kiều Dư đi vào bên trong.

“Nhiếp chính vương, ngài tới rồi, mời vào trong ạ.” Tiểu nhị Tiểu Tâm đi ra tiếp đón.

Kiều Dư mơ hồ cảm thấy, khi nghe thấy ba chữ ‘Nhiếp chính vương’ này, toàn bộ khách quan trong đại sảnh hình như run lên một cái?

Không khí yên tĩnh càng thêm yên tĩnh, đến mức không nghe thấy được tiếng chạm giữa đũa và chén dĩa với nhau…

Sau khi vào gian dành cho khách quý, Kiều Dư cảm khái một câu: “Không hổ là Tây Kinh, quy củ [10] ăn cơm không được phép nói chuyện được phát huy triệt để thật đấy.”

Đến mức không khí ăn cơm quái dị thấy ghê!

Tiểu nhị của Sùng Vân lâu nhìn thoáng qua Nguỵ Đình đã ngồi nghiêm chỉnh, cười khổ một cái, không dám nói gì.

Kiều Dư thấy trong gian có cửa sổ liền không nhịn được, đi ra mở cửa hít thở không khí. Nhưng cửa sổ vừa mở ra, nàng liền nhìn thấy quán rượu đối diện có một bàn đầy khách đang khoa tay múa chân chơi bạc.

Kiều Dư: “…”

Ờ, khung cảnh rất náo nhiệt… Đúng là vả mặt luôn tới vào lúc người ta không kịp trở tay!

Sau khi rót trà cho hai người, tiểu nhị nói: “Tiểu nhân xin phép lui xuống trước. Nếu Nhiếp chính vương có gì căn dặn cứ gọi tiểu nhân một tiếng ạ.”

Sau khi đóng cửa gian phòng lại, tiểu nhị thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Mà trong gian phòng, Kiều Dư cực kỳ nghe rõ động tĩnh này. Nàng liếc mắt nhìn Nguỵ Đình ngồi đến thẳng lưng thẳng chân, khó hiểu nghĩ thầm: Hắn doạ người như thế sao?

_____

[1] Sinh tử kiếp: kiếp nạn dẫn tới cái chết.

[2] Raw: 白帽为王, 问鼎乾坤 | Convert: bạch mũ vì Vương, vấn đỉnh Càn Khôn.

Trans:

白帽 – bạch mũ: cái nón màu trắng? Mộc không rõ lắm (ở đây ví là chuyện sẽ xảy ra).

为王 – vì Vương: vì muốn vương vị, ngôi vua (ở đây ví Nguỵ Đình có mệnh Đế vương).

问鼎 – vấn đỉnh: vì tranh ngôi vua.

乾坤 – Càn Khôn: trời đất (ở đây ví có người muốn thống nhất thiên hạ).

Edit: Người mệnh Đế vương, thống nhất đất trời (ở đây ví là Nguỵ Đình có số làm vua, ngày sau sẽ thống nhất thiên hạ).

[3] Cách thế: rời xa nhân gian, chết.

[4] Lập thê: cưới vợ chính thức.

[5] Tình lữ: tình nhân, một đôi, hai người yêu nhau.

[6] Thượng triều: sinh hoạt mỗi ngày của vua: lên cung bàn việc với bá quan văn võ.

[7] Hạ triều: như trên + bàn xong việc thì về:))

[8] Mũ có màn che: hình ảnh minh hoạ:



[9] Raw: 楼 | Convert: lâu -> hình ảnh minh hoạ:



[10] Quy củ: nội quy, luật lệ phải tuân theo.