Nhiên Tâm

Chương 15




Tần Nghi luôn ngồi cố định ở chỗ đó trong phòng học để tự học, hai buổi tối tiếp theo Kỷ Nhiên Tân đều ôm sách tới tìm Tần Nghi.

Lúc nào cũng là Tần Nghi đến rồi cậu mới lặng lẽ tiến vào từ cửa sau của phòng học, giống như một chú mèo vậy, ngay cả tiếng bước chân cũng không có, cậu đi đến ngồi xuống bên cạnh Tần Nghi, để sách lên bàn rồi mở ra đọc.

Tần Nghi nhìn quyển sách mà cậu mang đến, tối đầu tiên là một quyển sách chuyên ngành, Kỷ Nhiên Tân đọc chưa được mười trang đã nằm nhoài trên mặt bàn ngủ thiếp đi, tối thứ hai Kỷ Nhiên Tân bèn đổi qua một quyển tiểu thuyết, rồi ngồi ở bên cạnh Tần Nghi đọc say sưa ngon lành.

Đợi đến lúc học xong, Tần Nghi sẽ cùng đi ăn khuya với Kỷ Nhiên Tân. Hai người ngồi trong quán ăn nhỏ bên ngoài trường học, cho dù là ăn gì thì Kỷ Nhiên Tân cũng đều tỏ ra rất thỏa mãn, kể cả Tần Nghi không nói gì, thì lúc nào cậu cũng cười rất vui vẻ.

Đến tối thứ ba, Kỷ Nhiên Tân đọc tiểu thuyết được một lát thì nằm nhoài trên bàn ngủ thiếp đi.

Chưa ngủ được bao lâu, dường như cậu nghe thấy tiếng Tần Nghi đứng dậy khỏi bàn bên cạnh mình.

Kỷ Nhiên Tân mơ mơ màng màng giơ tay ra nắm lấy vạt áo Tần Nghi, rồi ngẩng đầu lên nhíu mày hỏi: "Đi đâu đấy?"

Tần Nghi cúi đầu nhìn cậu: "Phòng vệ sinh."

Kỷ Nhiên Tân ngáp một cái, vẫn nắm lấy vạt áo Tần Nghi chẳng chịu buông: "Em đi với anh."

Tần Nghi không từ chối mà xoay người đi ra bên ngoài, Kỷ Nhiên Tân vội vã đuổi theo hắn.

Ra khỏi phòng học ngột ngạt, cơn buồn ngủ của Kỷ Nhiên Tân lập tức bị làn gió mát của buổi tối xua tan, cậu ngẩng đầu lên nhìn gáy Tần Nghi, cứ cảm thấy chắc chắn tóc ở sau gáy sẽ rất mềm mại.

Phòng vệ sinh của dãy phòng học này nằm ở hai bên hành lang, một bên là nhà vệ sinh của nam một bên là nhà vệ sinh của nữ, lúc hai người họ sắp đi tới góc, sau lưng chợt vang lên một tiếng gọi: "Tần Nghi?"

Hướng đó là chỗ cầu thang trong hành lang, chắc là có người vừa leo cầu thang lên tới đây thì nhìn thấy bóng lưng của Tần Nghi, nên mới lớn tiếng gọi hắn.

Có thể quen thuộc với bóng lưng của Tần Nghi như vậy, cũng chỉ có Vu Phàn Văn mà thôi.

Kỷ Nhiên Tân theo bản năng mà dừng bước.

Nhưng Tần Nghi không quay đầu lại mà tiếp tục đi về phía trước, hắn trầm giọng nói: "Đừng quay đầu lại, đừng để ý đến nó."

Kỷ Nhiên Tân nghe lời Tần Nghi tiếp tục bước về phía trước, nhìn Tần Nghi mở cửa phòng vệ sinh nam ra. Hai người một trước một sau bước vào.

Trước khi cửa được đóng lại, Kỷ Nhiên Tân nghe thấy hình như người phía sau đang đuổi theo, cậu bèn nhìn Tần Nghi, nói: "Anh ta đuổi theo kìa."

Tần Nghi nắm lấy tay Kỷ Nhiên Tân, kéo cậu vào một gian phòng trống, rồi nhanh tay khóa trái cửa lại.

Kỷ Nhiên Tân định mở miệng, nhưng ngón trỏ của Tần Nghi chợt đặt lên môi cậu, phát ra tiếng rất khẽ: "Suỵt ——"

Dãy phòng học này không cũ lắm, nhà vệ sinh là những gian phòng riêng hiện đại, cũng coi như sạch sẽ. Nhưng hai người cùng chen chúc ở bên trong, còn phải tránh cái bồn cầu ở chính giữa, nên rất chật chội.

Cơ thể của Kỷ Nhiên Tân và Tần Nghi gần như dán sát vào với nhau, cậu ngước lên nhìn Tần Nghi, từ từ ghé môi lại gần, muốn hôn lên môi Tần Nghi.

Tần Nghi nhìn đôi môi mềm mại của cậu, vào giây phút cuối chợt nghiêng mặt qua chỗ khác, Kỷ Nhiên Tân hôn trúng mặt hắn, có lẽ chạm được vào khóe môi, nên cậu không nhịn được mà cúi đầu cười trộm.

Cửa phòng vệ sinh bị mở ra từ bên ngoài, tiếng bước chân của Vu Phàn Văn vang lên trong không gian chật hẹp, giọng nói tràn ngập sự phẫn nộ bị kìm nén: "Tần Nghi, mày có cần phải làm vậy không? Sao phải trốn tao đến mức đó? Có phải mày hẹn hò với Tăng Tiểu Lâm thật nên nhột không?"

Vừa nói, hắn vừa đẩy cửa từng gian phòng riêng ra.

Kỷ Nhiên Tân ngẩng đầu nhìn Tần Nghi, vẻ mặt của Tần Nghi rất bình tĩnh, ngay cả ánh mắt cũng chẳng có chút gợn sóng nào. Bỗng nhiên cậu giơ tay lên, dán lên bụng dưới của Tần Nghi.

Lúc này ánh mắt của Tần Nghi mới chợt lóe lên, hắn lập tức giơ tay lên bắt lấy tay cậu.

Kỷ Nhiên Tân ngọ nguậy không chịu lấy tay ra. Hai người phân cao thấp ở bên trong, khó tránh khỏi việc phát ra tiếng động, Vu Phàn Văn nhanh chóng đi tới đập cửa gian phòng riêng của bọn họ, gọi: "Tần Nghi, mày ra đây!"

Tần Nghi dừng động tác của mình lại, sức mạnh kiềm chế cổ tay Kỷ Nhiên Tân cũng nới lỏng.

Thế là bàn tay của Kỷ Nhiên Tân cách lớp áo sờ mó bụng dưới rắn chắc của hắn, rồi từ từ di chuyển lên phía trên, chạm vào ngực hắn, cuối cùng đặt tại ngực trái, cảm nhận nhịp tim của hắn.

Có lẽ Tần Nghi hơi căng thẳng, nên cơ bắp của hắn sờ lên rất cứng, nhưng nhịp tim vẫn ổn định đầy sức sống truyền tới lòng bàn tay của Kỷ Nhiên Tân.

Kỷ Nhiên Tân cúi đầu, vùi mặt trên vai Tần Nghi, hít một hơi thật sâu.

Bên ngoài, Vu Phàn Văn vẫn gõ cửa gọi: "Cho dù mày muốn hẹn hò với Tăng Tiểu Lâm thật, thì cũng phải tới mời Hứa Bân một ly rượu rồi xin lỗi chứ, để cho nó chết tâm không được sao? Chuyện này có to tát gì đâu? Mày trốn cái đéo ấy!"

Gã vừa dứt lời, điện thoại của Kỷ Nhiên Tân vang lên cực kỳ không đúng lúc, ở trong phòng vệ sinh lại càng đặc biệt đột ngột.

Vu Phàn Văn rõ ràng hơi sửng sốt.

Kỷ Nhiên Tân cũng sững sờ, cậu lấy điện thoại ra xem thì thấy là Cù Hạo gọi tới.