Tần Nghi dùng ngón tay chặn cằm Kỷ Nhiên Tân lại, đẩy mặt cậu ra xa một chút: "Rốt cục thì cậu muốn làm gì?"
Kỷ Nhiên Tân mỉm cười hỏi hắn: "Anh ăn tối chưa?"
Tần Nghi trả lời rất lạnh lùng: "Ăn rồi."
"Ồ," Kỷ Nhiên Tân nằm nhoài trên bàn: "Vậy em ngồi đây học tiết tự học với anh, rồi lát nữa anh đi ăn khuya với em nhé."
"Sao tôi phải ăn khuya với cậu?" Tần Nghi hỏi.
Kỷ Nhiên Tân nói: "Vì anh là anh trai của em."
Tần Nghi im lặng, đưa tay cầm cây bút trên bàn lên xoay hai vòng, rồi lại nhìn hai bàn tay trống không của Kỷ Nhiên Tân: "Cậu tự học như vậy đấy à?"
Kỷ Nhiên Tân gối đầu lên cánh tay, nghiêng mặt nhìn về phía Tần Nghi: "Vì em không ngờ anh lại chịu khó như vậy, còn đi học tiết tự học buổi tối nữa chứ."
Tần Nghi nhìn chằm chằm quyển sách đang mở ra trên bàn của mình, không trả lời cậu.
Thật ra sinh viên đến tiết tự học buổi tối trên trường không ít, trong căn phòng này sinh viên ngồi rải rác, nhưng vẫn lấp đầy cả phòng học.
Kỷ Nhiên Tân cứ nhìn chằm chằm gò má của Tần Nghi mãi.
Mỗi chữ có trên trang sách Tần Nghi đều biết, nhưng đặt cùng một chỗ thì hắn phải đọc đi đọc lại thật nhiều lần mới hiểu được ý nghĩa, hắn bực bội quay đầu nhìn Kỷ Nhiên Tân nói: "Cậu nhìn tôi làm gì?"
Kỷ Nhiên Tân nhỏ giọng nói: "Vì anh đẹp."
Tần Nghi không để ý đến cậu nữa, mà cúi đầu chăm chú đọc sách.
Kỷ Nhiên Tân lại nhìn chằm chằm hắn thêm một lúc nữa, trong phòng tự học yên tĩnh chỉ có tiếng lật sách thỉnh thoảng vang lên, cậu dần dần cảm thấy buồn ngủ, bèn gục xuống bàn nhắm hai mắt lại.
Mãi đến hơn 9h tối, Kỷ Nhiên Tân mới tỉnh dậy vì đói bụng, bụng cậu kêu ọc ọc, cực kỳ vang, mấy người ngồi hàng trên đều quay đầu lại nhìn, lúc này cậu mới dụi mắt ngồi thẳng lưng dậy, lười biếng duỗi người hỏi Tần Nghi: "Mấy giờ rồi?"
Tần Nghi hỏi cậu: "Cậu chưa ăn tối à?"
Kỷ Nhiên Tân gật đầu: "Không phải đang đợi anh đó sao?"
Tần Nghi khép sách lại, đứng dậy nói: "Đi ăn thôi." Nói xong, hắn không thèm chờ Kỷ Nhiên Tân mà đi thẳng ra bên ngoài.
Kỷ Nhiên Tân đuổi kịp đi ở bên cạnh Tần Nghi, trên hành lang có một cơn gió lạnh từ phía xa xa thổi đến, cậu nhìn ra ngoài hàng rào bảo vệ, nói: "Nhiệt độ giảm rồi."
Tần Nghi cũng nhìn theo, từ góc độ của hắn, vừa vặn nhìn thấy đường nét gò má tinh xảo của cậu.
Bọn họ đi đến một quán bán malatang ở bên ngoài trường học, Kỷ Nhiên Tân đi gọi món, còn Tần Nghi thì ngồi ở bên bàn.
Giờ này chuyện kinh doanh của quán vẫn còn rất tốt, mấy bàn xung quanh đều nói cười ầm ĩ, bọn họ vừa ăn vừa uống bia.
Kỷ Nhiên Tân đi đến ngồi xuống, rồi hỏi hắn: "Uống bia không?"
Tần Nghi lắc đầu, hắn cầm lấy đũa Kỷ Nhiên Tân đưa tới, hỏi cậu: "Cậu và Cù Hạo có quan hệ gì?"
Kỷ Nhiên Tân nói: "Anh em cùng lớn lên từ nhỏ." Vừa nói, cậu vừa rót trà cho Tần Nghi.
"Tôi và bọn Cù Hạo có mâu thuẫn, cậu không sợ anh ta nhìn thấy cậu ở bên cạnh tôi sẽ không vui sao?"
Nghe thấy vậy Kỷ Nhiên Tân mỉm cười: "Vậy phải làm sao? Bảo mẹ em đừng lấy cha anh nữa à? Đâu phải là trẻ con nữa, chuyện này có sao đâu."
Tần Nghi cầm đũa, nhìn lá trà kém chất lượng dập dờn trên mặt nước màu vàng nhạt trong cốc.
Kỷ Nhiên Tân dùng một tay chống mặt, hờ hững nói: "Con người Cù Hạo có một chút chủ nghĩa anh hùng lỗi thời."
Tần Nghi nhìn cậu.
Kỷ Nhiên Tân dường như đang rơi vào suy tư: "Anh ấy thích đối xử tốt với người khác, bản thân mình chịu thiệt một chút cũng không sao, chỉ sợ người khác sẽ ghét anh ấy, hy vọng có thể thông qua việc đối xử tốt với người khác để nhận được sự tôn trọng và vị trí của mình."
"Lỗi thời sao?"
Kỷ Nhiên Tân nói: "Ở thời đại bây giờ thì đúng là lỗi thời. Đâu phải là truyện Thủy Hử đâu, anh có là Tống Giang cũng chẳng có tác dụng gì, chẳng thà tranh thủ làm Mã Vân còn hơn, tới lúc đó không cần anh phải hi sinh bản thân đối xử tốt với người khác nữa, mà đương nhiên mọi người vẫn sẽ dành cho anh sự tôn trọng."
(Trong tác phẩm Thuỷ Hử của Thi Nại Am, Tống Giang là một trong những nhân vật chính, có tên hiệu là Hô Bảo Nghĩa (Người kêu gọi chính nghĩa), còn gọi là Tống Áp Ty, Tống Công Minh hay Cập Thời Vũ. Tống Giang là vị đầu lĩnh của 108 anh hùng Lương Sơn Bạc sau khi Tiều Cái trúng tên qua đời. Nghĩa quân của ông hoạt động ở các tỉnh Sơn Đông và Hồ Nam, trước khi chấp nhận chiêu an của triều đình. Tống Giang nổi tiếng là người tốt, hay giúp đỡ nhiều người nên tiếng đồn lan xa)
(Mã Vân, hay còn biết đến với cái tên khác là Jack Ma, một nhà kinh doanh người Trung Quốc có tầm ảnh hưởng lớn, nhà đầu tư, diễn viên, nhà từ thiện. Ông là người sáng lập và chủ tịch điều hành của Tập đoàn Alibaba, một tập đoàn công nghệ đa quốc gia.)
Tần Nghi im lặng nghe hết, một lát sau hắn mới hỏi Kỷ Nhiên Tân: "Vậy cậu mong nhận được thứ gì từ người khác?"
Kỷ Nhiên Tân mỉm cười, đôi mắt và khóe miệng đều uốn thành một đường cong xinh đẹp: "Em mong người khác đối xử tốt với mình. Từ nhỏ em đã không có cha, không chịu được khi có người đàn ông nào đó đối xử tốt với mình, nếu đã đối xử tốt với em, thì em sẽ quyết một lòng với người đó."
Lúc này, nhân viên phục vụ đưa món ăn của bọn họ lên, Kỷ Nhiên Tân đã đói meo vội vã bảo nhân viên phục vụ đưa cả cơm lên luôn.
Lúc cơm được đưa lên, Tần Nghi hỏi Kỷ Nhiên Tân: "Vậy Cù Hạo có đối xử tốt với cậu không?"
Nhân viên phục vụ còn chưa bước tới nơi Kỷ Nhiên Tân đã vội vàng giơ tay ra nhận lấy bát cơm, đồng thời nói: "Tốt, em thấy anh cũng đối xử rất tốt với em."
Tần Nghi giễu cợt: "Tôi đối xử với cậu như thế mà cũng gọi là tốt à?"
Kỷ Nhiên Tân nói: "Tốt lắm, anh xem anh đưa em tới bến xe, còn ăn tối cùng em nữa. Em nói rồi, em không có cha, nên yêu cầu của em rất thấp, anh đối xử tốt với em một chút thôi, thì em sẽ cất giữ ở trong lòng." Nói xong, cậu hơi nghiêng người về phía trước, đè thấp giọng nói với Tần Nghi ngồi đối diện mình: "Nhưng trên giường thì không tính, anh có thể dữ dội thêm một chút, em thích hết."