Nhiên Tâm

Chương 1




Đã bước sang tháng chín, thời tiết nóng bức chẳng hề tan đi, quán mì nhỏ bên ngoài trường học vừa ngột ngạt vừa chật hẹp, quạt điện trên đỉnh đầu chạy vù vù thổi ra gió nóng, thổi đến trên mặt người cũng không thể hong khô chút mồ hôi nào.

Tần Nghi ngồi ăn mì ở cái bàn được kê gần cửa quán, da đầu hắn ứa đầy mồ hôi hột, tụ lại một chỗ, rồi xuôi theo trán mà chảy xuống.

Hắn vươn tay rút một tờ khăn giấy kém chất lượng ở trên mặt bàn, vừa mới đưa lên trán lau mồ hồi, thì một cô gái trẻ mang theo mùi hương trái cây ngồi xuống đối diện bàn hắn, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp, chẳng nói lời nào mà chỉ khẽ mỉm cười nhìn hắn.

Tần Nghi cũng liếc cô một cái, rồi cúi đầu tiếp tục ăn mì.

Cô gái lấy tay gõ gõ mặt bàn, hỏi: "Anh cắt tóc rồi à?"

Hôm qua Tần Nghi đi cắt tóc, cắt ngắn lắm ấy, phần chỏm tóc buzz cut trên đỉnh còn nhìn thấy rõ da đầu luôn cơ.

"Sao lại cắt ngắn vậy?" Cô gái đánh giá hắn, một lát sau lại nói: "Nhưng mà, người đã đẹp, thì dù để kiểu tóc gì cũng vẫn đẹp, cắt thành tội phạm trong trại cải tạo thì cũng là người đẹp trai nhất."

Tần Nghi lại liếc cô một cái nữa, ánh mắt sắc bén, mang theo một chút hung dữ.

Cô gái lại chẳng sợ gì, cô bật cười, đang định nói thêm gì đó, nhưng chưa kịp nói ra, thì một bóng người cao to khỏe mạnh xuất hiện ngay bên cạnh cô, một cánh tay khoác lên bả vai cô rồi ngồi xuống cái ghế bên cạnh.

"Đang nói gì vậy?" Người hỏi tên là Vu Phàn Văn, gã không quan tâm chiếc áo sơ mi đã bị mồ hôi làm ướt một mảng trước ngực, mà kéo cô gái dán sát lên ngực mình.

Cô gái này là bạn gái của gã, tên là Lữ Tinh Duyệt, dáng người không cao, nhưng ngoại hình và body cũng thuộc loại ngon nhất ở mấy trường học xung quanh đây rồi, cô dán mặt lên vai Vu Phàn Văn, nói: "Em đang hỏi Tần Nghi sao vẫn chưa ăn xong, không phải anh tìm anh ấy có việc gì sao?"

Tần Nghi bưng bát mì lên, đẩy hết mấy sợi mì cuối cùng và nước mỳ vào miệng, sau đó đặt mạnh bát xuống, ngước lên nhìn Vu Phàn Văn: "Có chuyện gì?"

Lúc nói chuyện Vu Phàn Văn vẫn đang ôm chặt Lữ Tinh Duyệt không chịu buông: "Buổi tối giúp tao đi chỉnh Cù Hạo"

Trong lòng Tần Nghi hơi thiếu kiên nhẫn, nhưng trước khi hắn nổi cáu, Vu Phàn Văn đã quăng một điếu thuốc sang, dọc theo mặt bàn trượt đến trước mặt hắn. Hắn nhìn chằm chằm điếu thuốc trắng như tuyết ở trên mặt bàn loang lổ dầu mỡ, kiềm chế cảm xúc, bình tĩnh nói: "Mày lại gây Cù Hạo nữa à, coi chừng trường học phát hiện ra rồi đuổi cổ cả hai đứa mình đấy."

Cảm xúc của Vu Phàn Văn cũng chẳng dao động, gã tự châm một điếu thuốc, rồi ném bật lửa cho Tần Nghi: "Không phải tao gây nó, mà là nó đang theo đuổi Tăng Tiểu Lâm."

"Ai cơ?" Tần Nghi mờ mịt.

Vu Phàn Văn "chậc" một tiếng: "Mày cũng từng gặp rồi đấy thôi? Cái người Hứa Bân coi trọng đó, theo đuổi nửa năm rồi."

Tần Nghi cầm điếu thuốc lên, lúc định lấy bật lửa lại hơi do dự, cuối cùng đẩy bật lửa trở về, chỉ bỏ điếu thuốc vào túi áo, thuận miệng hỏi: "Đẹp không?"

Vũ Phàn Văn mỉm cười: "Mày nói xem?" Sau khi nói xong, gã giơ tay lên làm một động tác mô phỏng hạ lưu ở trước ngực mình.

Lữ Tinh Duyệt giơ tay lên đánh gã, gã mỉm cười càng ôm chặt cô hơn, Tần Nghi để ý thấy Lữ Tinh Duyệt vô thức ngửa đầu ra sau, hình như là không chịu được mùi mồ hôi trên cổ Vu Phàn Văn.

Nhưng Vu Phàn Văn không phát hiện ra, gã gẩy gẩy tàn thuốc, nói: "Dù sao thì lần này cũng gây nhau rồi, tối nay Tăng Tiểu Lâm đi dạy kèm ở bên thôn mới, buổi tối Hứa Bân muốn đi đón cô ấy, nó nói Cù Hạo cũng sẽ đi."

Tần Nghi nói: "Ờ."

"Ờ cái đếch gì!" Vu Phàn Văn nói: "Tao đã gọi mười mấy người rồi, buổi tối đi chặn Cù Hạo, Hứa Bân là anh em của tao, tao không thể để nó mất mặt trước Cù Hạo được."

Tần Nghi thở dài một hơi.

Vu Phàn Văn nhìn hắn: "Mày thở dài cái gì vậy? Đang nói chuyện với mày đấy nghe thấy không?"

Lúc này Tần Nghi mới gật đầu, hắn vừa đứng dậy vừa nói: "Được rồi, tao biết rồi." Nói xong, hắn bước ra khỏi quán mỳ.

Mồ hôi của Vu Phàn Văn đã chảy thành giọt xuống tận cằm, gã không đứng dậy theo, mà chỉ ngẩng đầu lên nhìn Tần Nghi: "Đi đâu đó?"

Tần Nghi đút hai tay vào túi quần, thân hình rắn rỏi đứng trước cửa quán mì, khóe mắt sắc bén hơi nhướn lên, đôi môi mỏng nhạt màu giật giật: "Buổi chiều có tiết, đi học."

Vu Phàn Văn nghe thấy thế thì bật cười: "Mày muốn đi học sao hồi cấp ba không học hành cho đàng hoàng, phấn đấu trở thành sinh viên của Thanh Hoa Bắc Đại, giờ tới cái trường rách này, mày lại muốn chăm chỉ?"

Tần Nghi không trả lời, mà đi về phía cổng trường học dưới ánh mặt trời nóng nực.

Thật ra Vu Phàn Văn nói rất đúng, giờ hắn chăm chỉ hình như cũng muộn rồi, nhưng giờ, Tần Nghi không biết nếu như mình không học thì còn có thể làm gì nữa.

Đây vốn là một thị trấn nhỏ ở vùng ngoại ô phía tây nam của thành phố Sùng Phong, tầm mười năm trước, gần thị trấn có ba trường cao đẳng và đại học liên tiếp được xây mới và di dời, đều là ba ngôi trường hạng ba chẳng có tiếng tăm gì. Tần Nghi đang học ở chi nhánh của trường Đại học Khoa học và Công nghệ, còn hai trường nữa theo thứ tự là Đại học sư phạm rồi đến học viện Điện Ảnh và Truyền Hình.

Lúc những ngôi trường đó chuyển đến đây, học sinh cũng tới nhập học, thị trấn nhỏ này mới dần trở nên náo nhiệt hơn, ra khỏi cổng trường, dọc đường đều là cửa hàng, khắp nơi đều có thể nhìn thấy bóng dáng của sinh viên trẻ tuổi.

Vu Phàn Văn là bạn học cấp ba của Tần Nghi, ngoài là bạn học, thật ra hai người còn có một chút quan hệ khác, cha của Vu Phàn Văn là ông chủ của Tần Phong – cha của Tần Nghi. Hai người quen biết nhau từ hồi còn bé, cấp hai cấp ba vẫn luôn chơi chung với nhau, bên ngoài, mối quan hệ của hai người trông rất thân thiết, thật ra Tần Nghi biết, Vu Phàn Văn luôn coi thường hắn, hoặc là nói coi thường gia đình bọn họ.

Nhưng khác với Tần Nghi ít nhất vẫn thi đậu một trường hạng ba, Vu Phàn Văn còn chẳng chạm được vào cổng trường dạy nghề, về sau cha gã dùng tiền nhét gã vào chi nhánh của trường Đại học Khoa học và Công nghệ, cho gã đi học cùng một trường với Tần Nghi, tiện chăm sóc lẫn nhau.

Ai chăm sóc ai? Hình như không có ai trong hai người cần người khác chăm sóc cả.

Vẫn chưa đến giờ vào học, Tần Nghi chậm chạp bước vào cổng trường, bảo vệ ở cổng cứ nhìn hắn mãi. Từ khi hắn cắt tóc, ra vào cổng trường đều sẽ làm bảo vệ nhìn thêm mấy lần, để xác nhận thân phận của hắn.

Thật ra ngoại hình của Tần Nghi rất được, đẹp trai mạnh mẽ, dáng người cũng cao, chỉ là lúc không cười thì trông hơi u ám.

Bắt đầu từ lúc nào nhỉ, có lẽ là lớp 9, trong trường học chẳng có ai dám trêu đến hắn nữa, kể cả những học sinh cấp ba lúc đó, vì nắm đấm tàn nhẫn của Tần Nghi đánh người rất đau, hắn và Vu Phàn Văn hoành hành ngang ngược mấy năm, mãi cho đến ngày vào đại học, Tần Nghi vẫn không hiểu những chiêu trò tỏ vẻ dân anh chị hồi đó đến cuối cùng mang ý nghĩa to tát gì nữa, hắn không muốn đi học rồi lại ra xã hội làm lưu manh, hắn muốn học tập, nắm vững chút gì đó trong tay, để tìm một lối thoát cho tương lai.

Lúc hắn bình tĩnh lại và bắt đầu học cách dùng đầu suy nghĩ, hắn càng nhận ra những ngày tháng chơi bời cùng Vu Phàn Văn cực kỳ nhàm chán, hắn không muốn tiếp tục chơi bời cùng gã nữa, nhưng không thể lập tức rút khỏi được, cũng giống như tối nay, hắn vẫn sẽ giúp Vu Phàn Văn đi chặn Cù Hạo, chỉ vì một cô gái mà chưa có ai theo đuổi được cả.