Vân Anh phì cười nói với Lệ Hoa nhưng cũng đôi phần trách móc vì đã làm mình phải lo lắng còn cứ tưởng đẹp quá anh nào lại đến bắt cóc đi thì khổ, tâm hồn ăn uống với con gái mà nói là không bao giờ bỏ được chỉ là có ăn không mà thôi.
(ngoài lề)
Người ta vẫn chưa bắt em ra pháp trường à?
Tại sao?
Bởi vì xinh đẹp là một tội ác
.
"Lúc nào rồi mà còn lo ăn nữa hả, chị còn tưởng anh nào hốt mất em về làm của riêng rồi chứ" Vân Anh và nói đùa đùa nhưng cũng một phần trách móc Lệ Hoa.
"He he he, thôi em xin lỗi mà… đây! chị ăn này"
"Ai mà thèm"
Vân Anh vừa nói nhưng cánh tay hư hỏng của cô vẫn móc vào túi đùi gà rán chiên xù trong hộp để ăn. Nhiên Nhiên bật cười khúc khích ở ghế sau khi thấy cảnh tượng của hai người như vậy thật sự là quá đáng yêu.
Ăn xong kéo cửa kính ô tô lên nhìn xuyên qua mặt kính màu trắng là những hạt sương đêm rơi phất phơ bám vào, tuy nói là đến hè nhưng nhiều lức sương đêm lạnh lẽo lắm, sương rơi nhẹ nhàng những người đi đường thì vẫn tấp nập tại vì chưa cảm nhận lắm màn sương bao phủ xung quanh.
Xe hơi của ba người dần dần lăn bánh rồi đi về phía trước để chuẩn bị về nhà, xe đi hơi chậm tại vì Vân Anh vẫn còn chưa quen lái xe mới nên Nhiên Nhiên và Lệ Hoa đã ngồi dựa vào nhau ngủ ở ghế sau từ bao giờ.
Một tiếng sau xe của bọn họ đã được về đến cửa phòng, đi từ xa đèn xe đã chiếu đến một cậu thanh niên lấp lí đang đứng ở cửa phòng bọn họ, thân hình cao khoảng m75, chiếc xe lại gần hơn nữa Vân Anh mới nhận ra cậu thanh niên đó lại chính là Thẩm Mặc đang đứng co do trước cửa phòng Nhiên Nhiên vì làn sương mờ mà run hết tay.
Nhiên Nhiên và Lệ Hoa vẫn còn ngủ không biết trời biết đất gì vẫn chưa biết được mình đã về đến nhà.
"Thẩm Mặc! sao cậu lại đến đây vài buổi đếm như vậy? sao lại đứng ở đây?"
"Em muốn đến xem Nhiên Nhiên thế nào rồi. Ơ! mà mọi người vừa mới đi đâu về vậy?"
"Đi làm những chuyện mà con gái nên làm"
Vân Anh cười nói.
"Chuyện con gái?!!"
Thẩm Mặc nghe đến đây thì bao nhiêu câu hỏi hiện lên trong đầu chỉ sợ mọi người giao cô cho một tên đàn ông nào đấy mà không phải cậu, cậu sợ mất cô lắm.Lệ Hoa cô vốn là một cô gái nhạy bén với sự cảm giác của cơ thể cô nên đã dạy luôn khi Vân Anh còn chưa kịp quay lại gọi.
"Lệ Hoa! em dậy rồi à mau vào phong đi chứ còn gì!" Vân Anh nói.
"À à vâng! " cô quay lại bên cạnh lại thấy Nhiên Nhiên đang nằm cạnh mình ngủ say sưa thì liền gọi cô "Nhiên Nhiên…à……"
Lệ Hoa đang định quay lại gọi Nhiên Nhiên dậy thì liền bị hành động của Thẩm Mặc từ phía ngoài cản lại, cậu đưa tay lên miệng suỵt một hơi thật dài để ra hiệu cho cô biết hãy để yên cho Nhiên Nhiên ngủ không nên đánh thức cô.
Vân Anh và Lệ Hoa cũng nhẹ nhàng bước xuống xe để Thẩm Mặc đưa cô vào nhà. Lúc này cô chỉ cảm thấy cơ thể mình bị nhấc bổng giữa không trung lại có một bàn tay to lớn đang vòng qua eo cô mà ôm chặt lấy, cô hơi nhột cựa quậy một tí nhưng vòng tay xiết lại chặt hơn.
"Đừng nghịch! im nào để tôi đưa cậu vào nhà!"
Nhiên Nhiên tuy đang ngủ mớ nhưng khi cậu nói xong cũng im luôn mà nằm ì trong vòng tay cậu mà ngủ tiếp. Đưa đến giường cậu đặt nhẹ cô lên giường, cái miệng nhỏ xinh của cô cứ được lúc lại mớm mớm giống em bé căng mướt khiến cậu cứ tưởng như là một chiếc kẹo ngọt đang đợi mình đến.
"Khoai, khoai……"
" Hả!" Thẩm Mặc giật mình khi nghe cô tự nhiên nói như vậy, cô vung tay ôm lấy cổ cậu rồi kéo xuống, cậu sắp không cựa nỗi gần như sắp hôn cô rồi.
"Thẩm Mặc, khoai!"
"Nhưng mà ở đây không được! để lúc khác"
"Nhưng mà tôi thèm lắm"
"Tôi nói là không được rồi, lúc khác đi"
"Mua đi, wow khoai ở đây thơm mà bở ghê ă, ha ha ha ……" Nhiên Nhiên còn nói thêm vài câu nữa rồi ngủ thiếp đi.
Thẩm Mặc ngơ ngác thì ra là cô đang nói mớ mà cậu lại cứ tưởng, Lệ Hoa đứng từ ngoài rất nhanh chóng trứng kiến được cảnh này khiến cô đỏ mặt tía tai nhìn hai người.
"Cẩ..u....c...ẩu...lư.ơng..đến...n..ữa rồi"
"Hả..!"
Cậu sấu hổ không biết chui mặt vào đâu còn Vân Anh đứng ở phía ngoài cười khúc khích rồi đi mất.