Nhiên Nhiên Ngốc, Tôi Thương Em

Chương 118






Cô giờ đây không biết sự việc có phải thật hay là đang mơ. Anh nhẹ nhàng thu tay đang bịt mắt cô về, anh cũng vậy! chỉ biết đứng cười nhìn người con gái bé nhỏ mà mình mong nhớ bấy lâu nay.

Nhiên Nhiên nhẹ nhàng mở mắt ra thấy xung quanh mình toàn những thứ ánh sáng lung linh huyền ảo của ánh đèn và nhờ sợ phản chiếu của nước biển lại càng thêm phần mị hoặc, rồi cô nhìn xung quanh mình không một bóng người, bản thân đang đứng ở bở biển bây giờ cô mới nghe rõ được những tiếng sóng ngày càng ồ ạt hơn.

Cô lúc này không dám quay đầu lại, đầu óc cô bây giờ như có nhũng đám mây mờ mịt bao phủ không còn một chút ý trí, cô rất sợ điều mình vừa nghe thấy lại là giấc mơ mà mình thường hay mơ nếu bây giờ chỉ cần quay lại là giấc mơ đó sẽ tan biến mất.

Thẩm Mặc thấy cô chỉ đứng bất động một chỗ mà không thèm quay lại phía sau nhìn thì cũng rất nhanh đã bắt được tâm tư của cô bây giờ, anh không còn kìm nén được nữa. Nỗi nhớ hai năm qua bây giờ đã không thể chịu đựng được, anh nắm chặt tay đứng ở phía sau cô.

Tại sao lúc này đã được đứng ngay bên cạnh cô anh lại cảm giác nỗi nhớ ấy đã lên đến đỉnh điểm, anh nghĩ cô như đang muốn trêu đùa với mình vậy!


Một tay anh vịn lấy bả vai của cô quay lại phía mình, rất nhanh nụ hôn mãnh liệt đã dành tặng cho cô. Nhiên Nhiên mở to mắt nhìn người đang hôn mình mà không còn biết phản kháng, nó đến quá bất ngờ. Cô chớp mắt nhìn lại khuôn mặt mà hàng đêm mình từng mơ thấy, nỗi đau bao tháng ngày trong cô bây giờ được trỗi dậy.

Anh nhắm mắt lại lộ ra hàng lông mày đen nháy thêm phần sắc bén nhưng cũng không thể che đi được sự đẹp trai lịch lãm của anh bây giờ, quả nhiên là người đàn ông của cô đã trưởng thành rồi. Thân hình cao to che đi một thân hình bé nhỏ bên trong lòng mình.

Bờ môi lạnh lẽo của anh khi vừa chạm lấy làn môi nhỏ nhắn của cô làm cô không thể thích ứng ngay được mà giật mình, anh cắn nhẹ cánh môi cô không mạnh cũng không nhẹ.

"Ưm"

Cô bất giác kêu lên một tiếng, tâm tư lúc này của cô cũng như bầu trời về đêm ngày hôm nay sương mù bao phủ chắn đi dòng suy nghĩ của cô khiến cô không thể nào nghĩ ngợi được gì nữa.

Rất nhanh cô bị đầu lưỡi của anh tiến vào sâu trong khang miệng mà vơ vét tất cả sự ngọt ngào. Đây là nụ hôn của nỗi nhớ, của sự đau buồn cũng là nụ hôn đầu tiên sau bao năm xa cách mới có cảm giác này.

Đột nhiên nơi khoé mắt cô dưng dưng nước mắt, một dòng lệ bất giác thi nhau rơi xuống trên đôi má ửng hồng của cô. Anh lấy hai tay ôm lấy đôi má cô sau đó lưu luyến dời khỏi môi cô.

"Đừng khóc, anh đau lắm biết không? đau ở đây này"

Nói sau câu đó anh chỉ tay về phía ngực mình nơi con tim đang liên tục đập nhanh vì cô. Cô ngước khuôn mặt bé nhỏ lên nhìn kĩ khuôn mặt anh nhưng nước mắt vẫn không thể nào ngừng rơi.


Nhiên Nhiên nhàn nhạt trả lời "Có phải em đang mơ không? anh cuối cùng cũng đã về rồi"

"Không, không mơ! Đây là sự thật. Anh về với em rồi"

Thẩm Mặc nói xong liền lấy tay lên lau nước mắt trên má cô. Anh ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô rồi mỉm cười.

"Người anh yêu thật ngốc nghếch và yếu đuối. Xin lỗi em vì hai năm qua đã làm em đau khổ rồi"

"Tại sao anh có vị hôn thê rồi lại về đây nói những lời này làm gì chứ, đừng làm vậy vợ sắp cười của anh sẽ rất buồn đấy"

Câu nói ấy của cô như hàng ngàn chiếc kim vô hình đâm thẳng vào nơi ngực trái của anh, câu nói ngu ngốc ấy của cô cũng làm anh đau lòng thêm. Anh dang tay ôm chặt lấy thân hình cô vào lòng mình, mỗi lúc càng xiết chặt hơn.

Thẩm Mặc bắt đầu nhẹ nhàng giải thích với cô, anh kể lại tất cả mọi việc. Sau khi kể xong anh liền nhìn bộ mặt ngây ngốc phía dưới đang ngước lên nhìn mình.

"Anh xin lỗi, bảo bối nhỏ của anh có nhớ anh không?"

Cô vừa khóc vừa cười nhìn anh, nước mắt từa lưa khắp khuôn mặt xinh sắn.


"Ai mà thèm nhớ anh chứ"

Nhiên Nhiên nhẹ giọng nói. Không hiểu sao đột nhiên khi đó cô lại phủ nhận trong khi bản thâ mình vô cùng nhớ anh, nhớ anh từ trong giấc mơ cũng mơ thấy anh lẫn cả ngoài đời, không có khi nào ngừng nghĩ đến khuôn mặt anh.

"Em không nhớ anh vậy thì anh lại quay sang Mĩ đây"

"Nhớ Nhớ" cô lấy tay kéo lấy vạt áo anh nói liên hồi câu nhớ "Anh đừng đi nữa nhé, hic hic. Anh đừng rời xa em mà"

Thẩm Mặc cười mỉm "Được rồi, anh sẽ không đi nữa, sẽ ở lại với em. Chúng ta đi về thôi"