Nhiên Nhiên Ngốc, Tôi Thương Em

Chương 108






Giây phút cô nghe được âm thanh phát ra từ màn hình nhỏ là giọng nói ngọt ngào của cô gái tên là Kiều Hân mở lời. Ba chữ là vị hôn thê nghe sao mà chói tai quá! mắt cô đang ở mầu trắng dần dần chuyển sang mầu đỏ, bàn tay run run vịn xuống bàn.

"Anh Thẩm Mặc, đây có thật là vị hôn thê của anh không ạ?" một tên phóng viên nói.

Thẩm Mặc không nói gì chỉ là đang trong trạng thái chần trừ. Đàm Lệ Uyên, mẹ anh sớm đã tìm được một vị hôn thê ưng ý cho anh, từ khi anh sang nước làm chỉ có vùi đầu vào công việc.

Mẹ anh luôn tìm cơ hội để Kiều Hân tiếp xúc với anh nhưng mà tất cả không như mong đợi của bọn họ, anh lạnh lùng thờ ơ với tất cả và nhất là không tiếp xúc với bất cứ một người phụ nữ nào đặc biệt là Kiều Hân.


Cô ta vốn là một người con gái có sắc đẹp, nấu ăn cũng giỏi, cô từng đỗ đại học đứng số một thế giới, vì những điều đó mẹ anh lại càng mong muốn cô ta sẽ về làm con dâu mình, tất cả đều công nhận điều ấy. Vốn là một vị tiểu thư sống trong nhung lụa từ bé đã thế lại là con gái của bạn thân Thẩm Kiên tức ba Thẩm Mặc, là một danh nhân rất giỏi về nhiều lĩnh vực ở bên Mĩ không thua kém gì ba anh.

Ông muốn tác thành cho hai đứa để tiện cho sau này thông gia hợp tác làm ăn cũng lớn mạnh hơn. Thẩm Mặc cũng không thèm quan tấm đến cái danh nghĩa vị hôn thê gì đấy của mình và Kiều Hân vì anh biết chắc dù sao bản thân cũng không lấy cô ta.

Thẩm Mặc không nói lời nào chỉ biết im lặng để mọi người tự biên tự diễn, vì thế mà hiểu lầm lại càng hiểu lầm hơn.

Quay lại khung ảnh truyền hình đang phát trực tiếp lên mạng đã nhận được rất nhiều lượt xem, một giây một nhiều hơn 1 triệu lượt xem, 2 triệu, 4 triệu....tăng chóng mặt. Anh là một người nổi tiếng nên khi nhắc đến cái tên Thẩm Mặc ai cũng đều biết cả chỉ là Nhiên Nhiên không hay quan tâm đến mấy vấn đề báo trí, truyền thông nên không biết về việc của anh.

Giọt nước mắt ấm nóng lăn dài trên má cô, mấy cô y tá khác thấy vậy liền hốt hoảng.

"Chị Nhiên Nhiên, chị làm sao vậy? chị thấy không khoẻ ở chỗ nào sao?"

Một cô y tá tên là Cố An lên tiếng, đưa tay đỡ lấy thân thể cô. Nhiên Nhiên cố gắng bình tĩnh nhất có thể vì biết đây là nơi mình làm, là bệnh viện vả lại có khóc lóc cũng không phải là vấn đề để giải quyết. Cô lấy tay lau nước mắt đi nhìn Cố An.


"Chị không sao! chỉ là thấy không được khoẻ cho lắm, chắc để chị về phòng riêng nghỉ ngơi" cô nói với chất giọng khàn đặc vì đang cố kìm chế nước mắt chen lấn nhau để ra ngoài.

"Em thấy hình như chị yếu đi rất nhiều, từ lúc sáng gặp chị đã thấy hình như chị đang có vấn đề rồi"

Đột nhiên một cô y tá nữa đứng bên cạnh nói "Bớt nói nhiều đi, đưa chị ấy lên phòng đi nghỉ ngơi, chắc là vì cả ngày hôm qua phải làm tận năm ca phẫu thuật lớn nên không khoẻ là điều đương nhiên"

Nói xong quay sang cô "Chị đấy! không lo cho sức khoẻ của bản thân gì hết à, dù biết là chăm lo cho bệnh nhân nhưng mà cũng phải cố gắng giữ sức chứ. Chị đừng nên làm việc quá nhiều dẫn đến mất sức, đang còn rất nhiều bệnh nhân muốn được chị cứu chữa nữa đấy!"

Cố An đưa cô đến phòng nghỉ giêng dành cho các vị bác sĩ nghỉ ngơi. Nhiên Nhiên chỉ cảm thấy cơ thể mình lúc này mềm nhũn mà bất động đến bước đi còn khó. Nhưng với những thứ mệt mỏi ngoài thân thì làm sao bằng nỗi đau chất chứa trong lòng. Như vậy là quá đủ rồi! những chuyện đấy mà phải để một người con gái nhỏ bé như cô chịu đựng thì thật là quá tàn nhẫn đi...

Tại sao chứ! tại sao ông trời hết lần này đến lần khác phải bắt cô là người chịu đựng nỗi đau ấy. Không cam lòng! quả thật không cam lòng mà!

Cố An đỡ cô vào phòng đặt cô xuống giường thì cô cũng bất giác nằm xuống theo.


"Chị cứ nằm nghỉ ngơi đi! có gì thì cứ gọi em. Nếu thấy chỗ nào không được khoẻ thì bảo em lấy thuốc" Cố An nhàn nhạt nhói.

Nhiên Niên giờ đây chỉ cảm giác âm thanh vang vọng được vào trong tai mình toàn là những tiếng thủ thỉ, cô nằm bất động trên giường không một câu đáp lại đối phương mà nói chính xác hơn cô có muốn nói thì cũng không còn xức nào để nói nữa. Cố An thấy cô im như vậy thì cũng không muốn ở lại lâu đành nói một câu rồi rời đi.

"Vậy em xin phép ra ngoài để không gian cho chị" Cố An nói xong sau đó rời đi.

Tiếng cánh cửa đóng lại thì không gian liền tĩnh lặng như tờ không một tiếng gió thổi. Lúc này một dòng nước mắt nóng hổi đột nhiên lăn từ từ trong khoé mắt cô xuống đến gò má vốn ửng hồng ngày nào giờ chỉ còn mầu xanh xao yếu ớt.