Nhiên Nhiên Ngốc, Tôi Thương Em

Chương 105






Lệ Hoa lại cầm lấy áo khoác đang dính đầy hạt nước mưa nhỏ cho cô sau đó vắt lên dây phơi quần áo.

"Mình đã nói rồi cậu không nghe, xin vào công ti của mình và Lâm Hạo không phải nhàn hạ hơn là làm công việc bác sĩ này không!" Lệ Hoa nói pha lẫn sự trách móc.

"Không! mình không thích làm ở đó cho lắm, đã là theo nghề thì phải theo cho đến cùng, với lại...." nói đến đây cô ngừng lại, dù đang muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

"Mình biết là cậu vẫn đang còn hi vọng một ngày nào đó anh ta sẽ quay lại nhưng mà..."


Lệ Hoa ngắt lời sau đó nói tiếp "Cũng đã hơn hai năm rồi không thể liên lạc được với anh ta, mình cũng đã nhờ Lâm Hạo liên lạc với anh ta cũng không thấy tung tích gì cả. Dường như anh ta không muốn liên lạc với chúng ta"

"Không phải, nhất định anh ấy sẽ về mà. Thẩm Mặc anh ấy đã hứa với mình rồi, không có chuyện anh ấy để lại mình ở đây đâu" Khi vừa nghe những lời Lệ Hoa cô phản ứng mãnh liệt hơn để nhằm phủ nhận câu nói ấy là sai.

Thì ra hồi trước sau khi sắp rời khỏi nước anh ta dã hứa với cô chỉ hơn một năm là sẽ về với cô, đón cô sang đấy sinh sống cùng nhau, xây dựng sự nghiệp. Anh ấy nhất định sẽ quay lại đón cô, nhưng mà mùa xuân thứ hai đã trôi qua yên ả kể từ khi anh đi mà vẫn không thấy tăm hơi, sau khi anh đi vài tháng cô cũng không liên lạc được, kể cả tài khoản facebook đã ngưng hoạt động từ lâu. Nhất định anh ta đã thay đổi số liên lạc, tài khoản tất cả.

"Nhiên Nhiên à, cậu bớt buồn đi! lời mình nói là sự thật đấy. Nếu anh ta có chủ ý muốn liên lạc với chúng ta thì cũng đã gọi về rồi, với lại bên nước phồn hoa như thế thì biết bao nhiêu hương hoa mới mẻ hơn là cậu" Lệ Hoa an ủi tâm trạng khó chịu của cô lúc này.

Lệ Hoa như không biết làm gì hơn để giúp cô lúc này. Khi liên lạc không được với anh thì cô cũng thông cảm chỉ nghĩ là có vấn đề gì, hay bận quá không gọi về được cho mọi người nhưng điều không dừng lại ở đó điều khiến cô phẫn nộ hơn là anh ta lại không gọi cho ngay cả Nhiên Nhiên, người yêu anh.

Rồi nửa tháng, một tháng, năm tháng và thậm chí cả hơn một năm trời vẫn không hề liên lạc được. Nhiên Nhiên như thất vọng tràn trề trong ánh mắt long anh đượm buồn, cô bạn Lệ Hoa về cũng nũng nịu với Lâm Hạo nói cậu ta liên lạc lại với Thẩm Mặc nhưng cũng không liên lạc được. Mà điều khó hiểu là ngay cả người anh yêu thương nhất là Nhiên Nhiên cũng vậy.

Nhiên Nhiên giận dỗi đi vào nhà không nói một lời nào. Sau khi ăn cơm xong hai cô gái nằm xoã ra giường. Vì trời mưa nên nền nhà có chút hơi hơi nước ướt mèm, Lệ Hoa lau đi chùi lại không biết bao nhiêu lần mà vẫn ướt. Hai cô gái phải chuyển đồ đạc lên tầng trên để nằm.


Không nhiều đồ đạc cho lắm, chỉ có cái chăn với gối vì trên tầng cũng có giường và tiện nghi đầy đủ. Ngồi trên căn phòng mới Nhiên Nhiên thít thở không khí, cô đi lên tầng thường ngắm trời sao và cả không gian đẹp loá mắt nhưng tĩnh lặng như tờ.

Cô mặc một chiếc máy mỏng dài qua đầu gối mầu xanh dương, vì không khí trên cao mát mẻ nên những sợi lóc mai bóng mượt của cô bay lên phấp phới ngồi đăm chiêu ở chiếc ghế nhỏ, phía trước mặt là một cái bàn xinh xắn có một bình hoa nhỏ cắm những bông hoa li ti trông thật sự tinh sảo.

Gương mặt xinh xắn với sống mũi cao uyển chuyển, làn môi nhỏ trái tim và một đôi mắt to tròn long lanh thêm hàng mi cong vuốt nhưng nhìn vào không kém phần mềm mại. Quả thật mà nhìn từ phía xa với góc nghiêng và thân hình mảnh mai nhỏ xinh thư thế thì lại tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp. Khi nhìn vào sâu trong bức tranh đó là một sự hút hồn con người ta vào bên trong.

Lệ Hoa bưng một đĩa hoa quả và đồ ăn nhẹ cùng nước hoa ngọt lên để xuống bàn, nghe tiếng động thì Nhiên Nhiên lúc này mới giật mình nhận ra. Cơn mưa vừa qua hơn tầm 30 phút vì mưa nhỏ nên rất nhanh tạnh ráo để nhường trời thanh gió mát, hơi nước mưa từ dưới đất bốc lên với sự tác động của gió lại càng làm cho cơ thể cô mát lạnh sảng khoái vô cùng.

"Ăn chút hoa quả tráng miệng" Lệ Hoa nhàn nhạt mở lời với cô.

"Được" chỉ với một câu trả lời cô cười nhẹ, tuy chỉ hành động nhỏ nhưng nét đẹp của cô là không thể giấu được.

Hình ảnh hai cô gái nhỏ ngồi ở chiếc bàn trên sân thượng, phía trần nhà là một khoảng không vô tận với những đốm sao sáng như một dãy ngân hà tạo nên không gian sống động.


Có lẽ cảnh yên ả như này lại càng khiến nỗi buồn trong cô được trỗi dậy. Hai cô ngồi với nhau cho đến khi những ánh đèn thành phố phía dưới dần dần thưa thớt.

"Muộn rồi, cậu không buồn ngủ sao?" Lệ Hoa hỏi.

Nhắc đến buồn ngủ cô mới nhớ, ánh mắt sập xuống nhìn người đối diện cô gật đầu. Hai cô đi qua vài bậc cầu thang là đến phòng ngủ rồi.