Nhiên Nhiên Ngốc, Tôi Thương Em

Chương 100






"Đừng, nó bẩn lắm"

Thẩm Mặc liếm hết dịch trên tay, sau đó cúi xuống hôn vào môi cô đẩy hết **** *** vào trong.

"Có ngọt không hửm"

Anh tiếng tục lấy tay bóp một bên ngực cô, lấy ngón tay mân mê đùa bỡn đến nỗi cả hai đầu ti đều cứng lại đỏ ửng. Cô lúc này cũng thuận theo động tác của anh lấy tay ôm đầu anh xuống hôn vào má anh sau đó hôn vào môi anh như một cún con chưa mở mắt, mà đang tìm sữa mẹ, cô lúc này hun hít đủ kiểu trên mặt anh.

Anh thẳng tay kéo quần lót nhỏ của cô ra khỏi chân ném xuống sàn nhà, tách hai đùi cô ra để lộ một nơi thần bí thâm sâu. Anh cúi đầu vào nơi chính giữa của cô mà đưa đầu lưỡi tiến vào trong.

"Ưm"


Anh liếm láp một hồi rồi mút hết **** *** sâu bên trong cô dần dần rời khỏi nơi thần bí, sau khi anh vừa rời đi cô liền cảm thấy có cái gì đó mất mát nhìn anh.

Thẩm Mặc như hiểu ý liền đặt hai chân cô cao lên vai gáy của mình, anh rút cự long của mình ra trước ánh mắt cô rồi tiến xuống cọ sát bên ngoài nơi cô bé của cô khiến cô bây giờ chỉ muốn anh đi vào. Cô mím chặt môi không chịu nỗi được nữa nơi huyệt động liên tục co rút, anh vẫn không vào mà đặt cậu bé của mình nóng hổi ở phía ngoài cưả.

"Sao hả! anh vào đây"

"Em không chịu nỗi nữa, Mặc...Mặc mau lên. Lấp đầy nó "

Thẩm Mặc cười một nụ cười nham hiểm với cô, một lần thúc mạnh khiến cự long chạy tuột vào bên trong tiểu huyệ.t bé nhỏ. Cô bé của cô liên tục co rút dữ dội như bóp lấy cậu bé ở bên trong khiến cậu nhỏ không thể nào hành sự tiếp.

"Thả lỏng ra nào, Nhiên...em khít quá"

Thẩm Mặc đẩy vào không được mà rút ra cũng không xong, nó như bị mắc kẹt vào một cái giếng sâu nào đó. Nhiên Nhiên vẫn không nghe tiếp tục kẹp chặt, hành động của cô cũng khiến cự long của anh đau thêm.

Anh hôn nhẹ lên đỉnh hồng rồi hôn lên làn chán của cô như một lời an ủi mị hoặc.

"Thả lỏng ra nào, sẽ hết đau thôi"

Anh nói thỏ thẻ phả hơi sương vào tai cô, trông cô lúc này vừa yếu đuối vừa mảnh mai khiến cho ai nhìn vào cũng muốn dang tay ra để che trở. Nhiên Nhiên liền nghe lời anh dần dần buông lỏng, bắt được hành động cô anh vui mừng tiến sâu cự long vào trong.

Cự long của anh liên tục đi ra đi vào *** ***** động như một nơi chơi vui vẻ mà hào hứng nhảy nhót, hành động ngày càng mãnh liệt hơn thúc đẩy liên hồi. Hai người vì sự kích thích mà rên lên thành tiếng động.

Anh dạng chân cô ra sau đó tiếp tục đưa đẩy thêm vài chục lần nữa, hai tay xoa nắm cặp đào căng hồng tạo đủ hình dáng khác nhau. Cô lúc này như một củ cà rốt đang ở yên cho con thỏ gặm nhấm dưới thân hình. Một làn nước ấm nơi hai người giao hoà men theo đầu cậu bé chảy xuống gas giường ướt át.


Anh rút cự long ra miệng xuýt xoa không ngừng, cái đầu đội mũ đỏ nóng hổi bắn ra một làn tinh dịc.h trắng xoá lên cả núi non cao vút của cô. Tiểu huyệ.t như cảm thấy trống rỗng co rúm lại.

"Giúp anh...mau giúp anh, không chịu được nữa"

Anh giọng điệu cầu xin nhìn cô.

"Giúp bằng cách nào?" giọng cô nhỏ nhẹ nhưng cũng không kém phần mị hoặc.

"Mút nó"

Thấy cô không phản ứng anh đưa cự long của mình lên trước mặt cô rồi nhẹ nhàng đưa vào khoang miệng nhỏ, cô thuận theo mà ngậm lấy mút nhẹ sau đó mút mạnh hơn mà nuốt hết tinh dịc.h vào miệng. Cô cứ thế ngậm lấy nó như một cây kẹo mút khoảng 15 phút sau thì buông ra. Anh nở nụ cười thoả mãn nhìn cô.

"Thỏ con! em cũng rất biết cách làm anh hài lòng a..."

Thẩm Mặc bóp lấy bờ mông mịn màng như em bé của cô sau đó lật người cô úp xuống, để lộ một mảng lưng chần trắng nõn. Anh hôn dọc sống lưng cô, vì nhột mà cô không nhịn được cười phát ra thành tiếng.

"Ưm ưhh haha..."

"Em lại dám cười, có phải đang chê anh không biết cách làm"

"Không không có, nhột quá ha ha.."

Anh nhấc mông cô lên cao rồi thúc liên hồi khiến cô rên lên ư ử, tiếng rên đó lại càng khiến anh hưng phấn hơn mà hành sự theo nhịp điệu. Hai tay to lớn của anh bóp lấy cặp mông to tròn của cô.


"Ư ư..."

Cả căn phòng đen như mực lúc này chỉ còn đọng lại những tiếng phạch phạch khiến người ta nghe phải thì không khỏi chảy máu mũi.

"Mặc...Mặc à"

"Em yêu ngoan nào"

"Đừng rời xa em, đừng rời xa em. Hic hic.."

Trong miệng cô liên tục lẩm bẩm không ngừng, mỗi tiếng càng ngày càng nhỏ dần. Thẩm Mặc áp môi mình vào tai cô thủ thỉ.

"Nhất định sẽ không rời xa. Anh yêu em..." giọng nói cậu như những lời nói thầm không thành tiếng nhưng câu nào câu nấy đều lọt vào tai cô!