Thân mình trần trụi được người an ủi vuốt ve nhẹ nhàng từ đầu đến chân, chớp chớp mắt vài cái, Hàn Nguyệt trở mình, để cho người bên cạnh tiếp tục hầu hạ mình. Có một người cười cười đẩy sủng nịch, càng thêm ôn nhu hơn mà vuốt ve thân hình lành lạnh. Rồi người đó nhìn đến vết thương không còn thấy rõ phía sau, dấy lên cảm xúc đau lòng khổ sở.
“Nguyệt, nói cho ta biết, ai nói chúng ta là công cụ giảm đau của đệ?” Cẩn thận nhu ấn lên ngón tay mà hôm qua đầy máu, Ti Lam Hạ vừa hỏi vừa để một chân người kia lên người mình. Hôm nay, bọn họ nhất định phải giải quyết rõ ràng chuyện này. Sự việc ngày hôm qua bọn họ không thể trải qua một lần nữa. Tay Hàn Nguyệt đột nhiên nắm chặt lại một chút, ánh sáng bảy màu trong mắt lộ ra chút lạnh lẽo.
“Nguyệt, Nanh nói vậy với đệ à?” Suy nghĩ suốt một đêm, Ti Cẩm Sương chỉ có thể nghĩ ra điều này.
“Ừm.” Hàn Nguyệt lạnh giọng trả lời. Vừa nghe đúng là vậy, mấy người có chút đau đầu, chả trách Hàn Nguyệt lại để ý như thế.
Ti Ngự Thiên cho mấy người Ti Lam Hạ một ánh mắt bất đắc dĩ, muốn mấy người khuyên bảo Hàn Nguyệt. Về chuyện này hắn cũng không biết phải khuyên nhủ người trước mắt thế nào nữa.
“Nguyệt…” Ti Cẩm Sương hôn lên tấm lưng trần của Hàn Nguyệt. “Đệ rốt cuộc cũng biết thích là gì rồi. Những lời này chúng ta còn tưởng phải đợi tiếp trăm năm nữa chứ.” Hàn Nguyệt muốn nói gì đó thì bị người lấy miệng áp luôn, phía sau truyền đến cảm giác làm ánh sáng bảy màu trong mắt hắn có chút tiêu tán.
“Nguyệt, huynh đã sớm đặt chúng ta vào tim mình rồi, sao có thể nói là công cụ gì đó được. Còn nữa, chuyện của chúng ta Nanh cũng không biết rõ lắm, huynh sao có thể vì những lời nói của hắn mà làm chúng ta sợ hãi đến thế.” Không biết phải tức giận với ai, Ti Hoài Ân chỉ nhẹ nhàng cắn lên tay Hàn Nguyệt.
Rời khỏi đôi môi Hàn Nguyệt, Ti Lam Hạ đặt cả người Hàn Nguyệt lên người mình. “Nguyệt, ta không muốn đệ đẩy chúng ta ra xa. Đệ là người thương của chúng ta, lúc đệ chịu đau đớn chúng ta ở bên cạnh đệ là chuyện đương nhiên. Nếu chỉ là công cụ, sao đệ có thể cùng chúng ta ngày ngày thân cận được. Nguyệt, hôm qua nhìn đệ như vậy, so với việc bị người khác trực tiếp cắt da thịt trên người còn đau hơn. Đệ không phải rất thích chúng ta sao, sao lại nhẫn tâm để chúng ta thống khổ vậy chứ?”
“Ưm…” Đột nhiên bị người tiến vào, Hàn Nguyệt chỉ có thể trả lời bằng tiếng rên rỉ.
“Nguyệt, nói đi, không có lần sau.” Ti Cẩm Sương động hai cái thì ngừng lại.
“… Không…” Tuy rằng người ở phía sau bắt đầu động nhưng Hàn Nguyệt vẫn đồng ý.
“Nguyệt Nhi… Nhiều năm qua phụ hoàng chưa từng tức giận với con, nhưng bây giờ, phụ hoàng rất giận đó.” Lần đầu tiên Ti Ngự Thiên giận tái mặt với Hàn Nguyệt. “Nguyệt Nhi, nếu bọn họ là công cụ, con sẽ để công cụ làm vậy với con sao? Nếu bọn họ là công cụ, mỗi lần phát tác con đều để chúng nó nằm lên người con sao? Nếu bọn họ là công cụ, con lại giận vì những lời Nanh nói sao? Nguyệt Nhi… con không hiểu gì về ái tình, nhưng con đã sớm thích tất cả, chẳng lẽ con không biết? Nếu còn hồ đồ như vậy nữa, sau này lúc con phát bệnh, trên người con có bao nhiêu vết thương, trên người phụ hoàng cũng có bấy nhiêu vết thương!”
“Phụ hoàng!” Hàn Nguyệt muốn ngồi dậy, lại bị người đè xuống. “Ư…” Màu đỏ tụ tập trong mắt vẫn không hề tản ra.
“Nguyệt, sau này chuyện gì cũng đều nghe đệ, nhưng chuyện này thì không thể tuỳ ý đệ được, giống như lời phụ thân nói đó, trên người đệ có vết thương, trên người chũng ta cũng sẽ có.” Ti Cẩm Sương mặc dù ôn nhu động thân, nhưng lời nói lại vô cùng kiên quyết. “Nguyệt, chúng ta thích đệ. Nếu như có chuyện gì mà đệ không chia sẻ cùng chúng ta, ta sẽ thương tâm lắm, sẽ khổ sở lắm đó, ta không muốn đệ lại đẩy chúng ta ra ngoài một lần nữa…” Rồi đột nhiên động tác nhanh hơn. Ti Cẩm Sương không hề nghe lời cự tuyệt của Hàn Nguyệt, chỉ muốn làm cho người dưới thân phát ra những âm thanh động tình.
…
“Nguyệt Nhi… nhỡ kỹ chưa? Không được có lần tiếp theo, biết không?” Cầm lấy vòng eo gầy yếu, Ti Ngự Thiên động lên động xuống. Hàn Nguyệt đang buồn ngủ ghé vào vai hắn, muốn cự tuyệt, nhưng vật cứng chôn sâu trong cơ thể hắn không cho hắn có cơ hội phản bác mà càng ra sức rút ra đẩy vào.
Nguyệt Nhi, sau khi đến Chung Sơn, con càng ngày càng làm phụ hoàng không thể hiểu được. Phụ hoàng nhớ đến lúc Nguyệt Nhi còn nhỏ, nghĩ rằng con sẽ không tuỳ hứng như vậy nữa, nhưng phụ hoàng lầm rồi, bất luận là bao năm, bất luận thân phận con là gì, con vẫn là con báo con tuỳ tiện của phụ hoàng.
…
“Nguyệt, nói đệ đồng ý, nói sau này chúng ta luôn cùng nhau!” Ti Lam Hạ có chút cường ngạnh mở miệng, động tác ở dưới thắt lưng dần dần nhanh hơn. Hàn Nguyệt nằm ở bên dưới mặt hướng về hắn, hai bàn tay nắm lấy tay hắn cùng nhau cảm thụ. Tim chưa bao giờ đập nhanh như vậy, Hàn Nguyệt khó hiểu quay đầu nhìn người nằm cạnh mình. Cái cảm giác này… Cái cảm giác này khi còn ở trần thế, đã từng cảm nhận từ phụ hoàng, không nhớ rõ bắt đầu từ bao giờ… bọn họ luôn để ý cẩn thận từng chút một đến hắn, làm cho thân thể hắn không thể không nóng lên.
“Ưm…” Phân thân khó mà đứng thẳng lên tiếp lại phun trào một lần nữa, nơi cực kỳ mẫn cảm đó còn được người ngậm vào. Nhìn xuống, thì thấy Hoài đang cẩn thận liếm nơi đó của mình, còn mình… lại có cảm giác.
“A… aaa…” Hạ phun trào trong cơ thể mình, giống như phụ hoàng, bọn họ cũng mang đến cho mình cảm giác thoải mái đó…
“Hoài.” Gọi người muốn đi vào mình, Hàn Nguyệt nhắm mắt lại. “Không muốn tay.” Phân thân bị tay cầm lấy thì cảm giác thoải mái lại biến mất.
“Nguyệt… Vậy thì sao?” Cúi người ngậm lấy nơi run rẩy kia, Ti Hoài Ân dùng miệng toàn tâm hầu hạ người mình yêu.
“Ưm… Ha… aaa…” Hàn Nguyệt muốn đẩy cái người đang chôn đầu ở ngực mình ra, nhưng hai tay lại bị người chế trụ.
Thân mình chưa bao giờ thấy nóng như vậy.
“Nguyệt… Đừng nói công cụ gì gì nữa. Chúng ta là một thể, đã hợp lại thành một thể rồi, hỉ nộ ái ố đều đã cùng trải qua. Huynh không muốn thấy máu trên người chúng ta, chúng ta cũng vậy thôi, không muốn trên người huynh có máu. Nguyệt, đừng tuỳ hứng nữa, còn một lần như vậy, ta sẽ đau chết mất.” Ti Hoài Ân thống khổ mở miệng, rồi chậm rãi chen mình vào nơi rất nhanh đã chật chội như cũ đó. “Nguyệt… Thoải mái không…?” Dừng động tác lại, Ti Hoài Ân hỏi.
“Không…” Hàn Nguyệt vừa nói xong liền “Ưm…” ngay. Vật cứng vốn đang bất động đột nhiên không hề báo trước mà xông lên, làm cho đôi mày cau lại vì bất mãn của Hàn Nguyệt giãn ra, sau đó, mi lại nhíu chặt vì một loại cảm xúc khác.
“Nguyệt Nhi, con còn chưa nói đồng ý. Phụ hoàng đang đợi con trả lời.” Nâng đầu Hàn Nguyệt lên, Ti Ngự Thiên vẫn chưa động tình bởi cảnh tượng trước mắt, hắn muốn nghe người kia trả lời.
“…” Hàn Nguyệt vẫn không mở miệng, trong mắt hắn đầu tiên là sự kiên trì, sau đó là mê hoặc, tiếp theo là suy nghĩ sâu xa.
…
“Tranh, ta sẽ không để ngươi giúp ta tìm kiếm hồn phách hắn, bởi vì với ngươi phụ vương chỉ là phàm nhân thôi. Tranh, luôn phải tự ý thức mình, ngươi luôn dạy ta như thế. Ta không muốn oán ngươi, cho nên lần này, ngươi đừng mang ta về Chung Sơn. Ta không muốn quản cái gì mà cân bằng thiên đạo, ta chỉ muốn hắn.”
“Dương thọ của hắn đã hết.”
“Tranh… Nếu đám người Ti Ngự Thiên chết trước mặt ngươi, ngươi có nói như vậy không?”
“…”
“Tranh… Trong lòng ngươi rốt cuộc là có ai? Có lẽ, ngươi có một chút để ý đến Ti Ngự Thiên, nhưng còn ba người Ti Lam Hạ kia, bọn họ có phải công cụ giảm đau của ngươi không? Tranh, ngàn vạn năm qua ngươi vì cân bằng thiên đạo mà luân hồi ở trần thế, nhận hết mọi đau khổ, cuối cùng, mặc dù đã đắc đạo, không cần phải chịu nỗi khổ luân hồi nữa, nhưng ngươi vẫn phải chịu đựng nỗi đau đốt luyện kia. Tranh, ta sợ chúng ta suốt đời cũng không biết tình là gì, yêu là gì, nhưng lại không thể không quan tâm đến nó.”
“Tranh, nếu ngươi không cần bọn họ, thì để họ đi đi… Sau này ta sẽ không quay về Chung Sơn nữa, ta sợ phụ vương vĩnh viễn không tỉnh lại, ta muốn chăm sóc người. Tranh… Nanh… Nanh đã chết, ở đây chỉ có Nhiễm Mặc Phong.”
…
“Ưmm…” Ngửa đầu lên hôn người bên trên một cách đầy giận dữ, hai tròng mắt Hàn Nguyệt biến thành màu đỏ. “Không buông… Ta sẽ không buông…”
“Nguyệt Nhi?”
“Nguyệt…”
Mấy người trên giường không rõ là chuyện gì nên lo lắng gọi to.
“Hoài… Đừng có ngừng!” Hàn Nguyệt kêu nhẹ, kéo đầu Ti Ngự Thiên xuống để hôn, mấy người này, hắn sẽ không buông.
Thấy Hàn Nguyệt không phải là giận mình, lại nghe được lời của hắn, Ti Hoài Ân rút mình ra khỏi cơ thể Hàn Nguyệt, rồi lại đâm vào thật mạnh.
“Nguyệt… còn muốn sao?”
“Ừm… đừng có ngừng!”
Hàn Nguyệt đột nhiên chủ động làm cho bốn người giật mình, đồng thời cũng biết được chắc là có chuyện phức tạp gì đó với người này. Tuy rằng không để cho hắn tuỳ hứng nữa, nhưng lại không nhịn được mà làm theo yêu cầu của hắn, dù sao, đây cũng là việc làm cho bọn họ vô cùng vui sướng.
…
“Nguyệt Nhi… thoả mãn chưa?” Thấy người mình ôm được mang đi tắm rửa sạch sẽ rồi vẫn chưa ngủ, Ti Ngự Thiên hỏi. Nguyệt Nhi chưa bao giờ không ngừng yêu cầu bọn họ ôm nó như vậy.
“Phụ hoàng… Ta sẽ không để các ngươi đi.” Hai tay cầm chặt bàn tay của bốn người, Hàn Nguyệt thản nhiên nói.
“Ai… Nguyệt Nhi, chúng ta làm sao rời khỏi con được, hơn nữa… Mỗi ngày Nguyệt Nhi đều phải nhìn đến chúng ta, nếu không con sẽ tức giận, chẳng lẽ Nguyệt Nhi không nhận ra sao?” Ảo não nhận ra mình thật sơ ý, cử chỉ rõ ràng như vậy sao hắn lại không nhận ra.
“Nguyệt, khi nào chúng ta về Chung Sơn đây, xuống núi lâu như vậy rồi, cũng nên về thôi.” Ti Hoài Ân xoa xoa hai chân Hàn Nguyệt giúp hắn thả lỏng, nhiều năm như vậy, bọn họ không hề cố kỵ, nhưng cũng hại thảm người này, cũng may thân mình hắn không giống phàm nhân, bằng không nhất định là không chịu nổi, về phần rời khỏi… Cho dù người này có buông tay, hắn cũng sẽ không rời đi.
Ti Lam Hạ và Ti Cẩm Sương không nói chuyện, chỉ ôn nhu vuốt ve mái tóc dài và hai má Hàn Nguyệt. Nhìn vào hai đôi mắt mà nhiều năm qua không hề vơi đi chút tình ý nào, Hàn Nguyệt mệt mỏi nhắm mắt lại: “Ngủ dậy xong ta muốn đi gặp Nanh, chờ ta quay về, chúng ta về Chung Sơn.”
“Được!” Biết người này đã nghĩ thông suốt rồi, bốn người thở ra một hơi, cùng ưng thuận.